Thiên Thánh

Quyển 6 - Chương 11: Hoa Gia Che Giấu




Ý Thiên cười to nói:

- Vô Khuyết công tử tự nhận mình là quân tử sao?

Hoa Vô Khuyết ngạo nghễ nói:

- Bổn công tử tự nhiên là người khiêm tốn, há có phải là tiểu nhân như ngươi có thể so sánh.

Ý Thiên phản bác nói:

- Tại sao ta nghe nói Vô Khuyết công tử là dâm tặc hái hoa nổi danh cả

Hỏa Linh Thành này, ngay cả phụ nữ có phu quân cũng dâm ô.

Ý Thiên nói lời này rất lăng lệ, Hoa Vô Khuyết tức giận tới mức sắc mặt tái nhợt, quát:

- Im miệng, ngươi lại dám nói hưu nói vượn, bổn công tử hôm nay không...

Ý Thiên đánh gãy lời của Hoa Vô Khuyết, giọng điệu giáo huấn.

- Quân tử muốn nên chú ý lời ăn tiếng nói của mình, quyết không thể khiến người ta mượn cớ, mất lễ tiết. Thánh nhân viết, quân tử, khiêm tốn hữu lễ, rộng lượng khai sáng.

Hoa Vô Khuyết tức giận đến mức toàn thân run rẩy, nói:

- Ngươi... Ngươi...

Ý Thiên hờ hững cười lạnh, không rãnh quan tâm tới, nhìn qua Ứng Thải Liên, lập tức quay người rời đi.

Hoa Vô Khuyết phất tay định ngăn lại, nhưng bị Ứng Thải Liên ngăn cản.

Nhìn qua đoàn người Ý Thiên nghênh ngang rời đi, Hoa Vô Khuyết không cam lòng nói:

- Vì sao ngươi thả bọn chúng rời đi, chẳng lẽ ngươi thực vừa ý Nam Cung Phi Vũ hay sao?

Ứng Thải Liên trừng Hoa Vô Khuyết, khẽ nói:

- Ngươi đang bị hắn làm hồ đồ, người này giữ lại còn có trọng dụng, trước khi Vô Biên Hoang Thành xuất hiện thì giết hắn chỉ lãng phí tinh lực mà thôi.

Hoa Vô Khuyết nghe Ứng Thải Liên nói thế thì lập tức thanh tỉnh vài phần, thoáng trầm tư một lát, cũng hiểu được lúc này giết Nam Cung Phi

Vũ không phải thời cơ tốt.

Rời khỏi Hoa Vô Khuyết cùng Ứng Thải Liên, Ý Thiên trực tiếp đi ra ngoài thành, tươi cười trên mặt sớm biến mất, biến thành bộ dáng suy nghĩ sâu xa.

Lan Hinh tức giận nhìn qua Ý Thiên, khẽ nói:

- Thiếu gia có phải vừa ý Ứng Thải Liên hay không, tại sao nói chuyện mập mờ với nàng ta như vậy?

Ý Thiên nghe vậy sững sờ, nhìn qua Lan Hinh, lại nhìn qua Từ Nhược Hoa, sau đó ánh mắt lại nhìn qua mọi người, trên mặt vui vẻ.

- Nha đầu ngốc, thiếu gia là cố ý trêu chọc nàng, chỉ muốn làm Vô Khuyết công tử tức giận. Đương nhiên, cũng không cần phải ta đi chọc tức bọn họ, Hoa Vô Khuyết cùng Ứng Thải Liên là bằng mặt không bằng lòng, căn bản chính là có tâm làm loạn.

Tiêu Minh Nguyệt hỏi:

- Phi Vũ, Ứng Thải Liên có từng nói cho ngươi biết tin tức quan hệ tới Phi Phàm công tử không?

Ý Thiên thu hồi vui vẻ, trầm giọng nói:

- Ứng Thải Liên nói tin tức làm ta bất ngờ, nàng nói Đoạn Thiên Đức là hoàng tử của Liệt Hỏa Đế Quốc.

Mộ Dung Tiểu Dạ ngạc nhiên nói:

- Cái gì, có việc này sao? Ứng Thải Liên không phải đang cố ý lừa ngươi đấy chứ?

Ý Thiên lắc đầu nói:

- Ta từng cẩn thận cân nhắc qua, tin tức này có lẽ không giả. Dùng thân phận của Ứng Thải Liên thì nàng không cần phải che dấu thân phận của

Phi Phàm công tử, gạt ta đối với nàng mà nói cũng không có bao nhiêu ý nghĩa.

Từ Nhược Hoa phân tích nói:

- Tin tức này là thật thì chuyện xảy ra ở Phi Vân thành cũng có thể nói là quỷ kế của Phi Phàm công tử, hắn và phủ nguyên soái có khả năng sớm liên hê với nhau rồi.

Mã Chí Viễn nghi vấn nói:

- Hỏa Linh Thành Hoa gia chính là trọng thần của Liệt Hỏa đế quốc, nếu

Phi Phàm công tử là hoàng tử của Liệt Hỏa Đế Quốc thì vì sao Hoa Vô

Khuyết cùng Đoạn Thiên Đức đối lập với nhau?

Ý Thiên trầm ngâm nói:

- Chuyện này chính là điểm ta nghi hoặc, Hoa Vô Khuyết cùng Đoạn Thiên

Đức tuổi gần với nhau, cho dù Đoạn Thiên Đức thuở nhỏ tiến vào Vân Châu học nghệ, hai người chưa từng gặp qua, nhưng Hoa Vô Khuyết khẳng định đã nghe nói qua người như vậy. Từ quan hệ của Vô Khuyết công tử cùng Phi

Phàm công tử mà nhìn, song Phương minh ám không rõ, nếu không phải bọn họ cố ý diễn trò, vậy thì hia bên có mâu thuẫn thật sự.

Đoan Mộc Thanh Vân nghi vấn nói:

- Bọn chúng làm như vậy có ý nghĩa gì? Tại sao nhọc lòng như vậy?

Đạo nhân đui mù nói:

- Chuyện này có liên quan tới Vô Biên Hoang Thành, chúng ta nên đề cao cảnh giác.

Trần Ngọc Lan đứng ở bên ngoài, cũng phát biểu cái nhìn của mình.

- Nếu Phi Phàm công tử thật sự là hoàng tử của Liệt Hỏa Đế Quốc hoàng tử, mà hắn âm thầm cấu kết với phủ nguyên soái, như vậy Vi Tinh Nghi xuôi nam có khả năng là phủ nguyên soái gây nên.

Mộc Thanh Thư khó hiểu nói:

- Tại sao phủ nguyên soái lại phí công sức như vậy, sao không bí mật hành động tránh bị người ta chú ý.

Mộ Dung Tiểu Dạ nói:

- Nếu như đây là chủ ý của Phi Phàm công tử thì hắn muốn một hòn đá ném ba con chim, thừa cơ suy yếu Nam Cung thế gia cùng Huyền Dương Cung, đồng thời dẫn xuất Công Tôn Duy Ngã để tranh đoạt Vô Biên Hoang Thành.

Mã Chí Viễn khẽ nói:

- Tưởng tượng rất không tồi, nhưng mà muốn như nguyện chỉ sợ cũng không phải dễ dàng như vậy đâu. Lần này Vô Biên Hoang Thành dẫn động thế lực khắp nơi, chỉ dựa vào cao thủ của Liệt Hỏa Đế Quốc, muốn khống chế toàn cục là không có khả năng.

Từ Nhược Hoa nhìn qua Ý Thiên, hỏi:

- Vừa rồi nữ nhân áo đỏ là ai, nàng và Hoa Vô Khuyết quan hệ như thế nào?

Ý Thiên chần chờ nói:

- Nữ nhân kia là đại tẩu của Hoa Vô Khuyết, là thiếp tam phòng của Hoa

Như Nguyệt, bị Hoa Vô Khuyết dụ dỗ, hai người vẫn bảo trì quan hệ mập mờ. Chuyện này Hoa Như Nguyệt biết rõ nhưng không có quan tâm quá nhiều, bên ngoài căn bản không nắm rõ tình hình.

Trần Ngọc Lan hoảng sợ nói:

- Hoa Vô Khuyết nhúng chàm cả thê thiếp của đại ca mình, đây là người sao? Đại ca của hắn nuốt được cơn giận này, không tìm hắn dốc sức liều mạng?

Đoan Mộc Thanh Vân khẽ nói:

- Thật sự không nhìn ra Hoa Vô Khuyết dĩ nhiên là súc sinh, ngay cả đại tẩu cũng không tha, quả thực cũng không phải là người.

Lan Hinh nhãn châu xoay động, kéo tay áo Ý Thiên và cười nói:

- Thiếu gia, nếu như mang tin tức này rải ra ngoài, cam đoan chúng ta sẽ khiến Vô Khuyết công tử thân bại danh liệt. Chúng ta nên thử một lần.

Ý Thiên trầm ngâm nói:

- Chúng ta sẽ không dừng lại ở đây, không đáng vạch trần chuyện này bây giờ. Đợi đến lúc sau chuyện xích vân sa mạc, như vậy sẽ tạo thành ảnh hưởng với Hoa Vô Khuyết, bây giờ nên tạm giữ bí mật, chờ đợi tương lai nếu cần tới có thể sẽ dùng.

Tiêu Minh Nguyệt cảm thấy Ý Thiên biểu hiện có chút khác thường, nhịn không được hỏi:

- Phi Vũ, có phải ngươi còn chuyện gì hay không, không có nói cho chúng ta biết?

Ý Thiên lưu ý hoàn cảnh chung quanh, mang theo mọi người cấp tốc tiến lên, chỉ trong chốc lát rời khỏi Hỏa Linh Thành, bay thẳng tới hướng nam.

- Từ nữ nhân áo đỏ kia, ta xác thực còn hiểu tin tức kinh người, vốn định dùng tin tức này trao đổi với Ứng Thải Liên về thân phận Phi Phàm công tử, nhưng khi ta biết được lai lịch của Phi Phàm công tử thì bỏ đi suy nghĩ này.

Mộ Dung Tiểu Dạ hiếu kỳ nói:

- Tin tức gì khiến ngươi chú ý như vậy?

Ý Thiên phức tạp cười cười, nói khẽ:

- Hoa Vô Khuyết chính là nhị thiếu gia của Hoa gia, nhưng là theo họ mẫu thân...

Lan Hinh ngạc nhiên nói:

- Theo họ mẫu thân, sao có thể? Vậy phụ thân của hắn là ai?

Mã Chí Viễn truy vấn:

- Chuyện này là thế nào, Hoa Vô Khuyết làm sao có thể theo họ mẫu thân được, không có đạo lý ah.

Từ Nhược Hoa thông minh, trực tiếp hỏi:

- Phụ thân của Hoa Vô Khuyết là ai?

Lời này vừa ra mọi người lập tức tỉnh ngộ, nếu Hoa Vô Khuyết theo họ mẫu thân, như vậy phụ thân hắn là ai, đây là vấn đề mấu chốt.

Ý Thiên khẽ thở dài:

- Nói các ngươi khả năng không tin, phụ thân của Hoa Vô Khuyết họ Đoàn, chính là hoàng đế Liệt Hỏa Đế Quốc. Hoa Vô Khuyết cùng Đoạn Thiên Đức chính là huynh đệ cùng cha khác mẹ. Chuyện chính là như vậy, Hoa Như

Nguyệt nhân nhượng Hoa Vô Khuyết là như thế, đây còn là bí mật tuyệt mật của Hoa gia, bởi vì nữ nhân áo đỏ kia phát hiện Hoa Như Nguyệt biết rõ gian tình của mình và Hoa Vô Khuyết, sau đó cãi lộn với Hoa Như Nguyệt cãi lộn, Hoa Như Nguyệt nhất thời lỡ lời nói ra thân phận chân chính của Hoa Vô Khuyết.

Tin tức này không khác gì sấm sét giữa trời quang, trừ Trần Ngọc Lan cùng Mộc Thanh Thư rất bình tĩnh ra, ngay cả đạo nhân đui mù cũng cảm thấy khiếp sợ.

Hoa Vô Khuyết cùng Đoạn Thiên Đức chính là huynh đệ cùng cha khác mẹ, đây quả thực khêến người t khó có thể tin, không trách bọn họ đối lập lẫn nhau, thì ra là do tranh quyền đoạt lợi.

Từ Nhược Hoa cảm khái nói:

- Thì ra đây là nguyên nhân bất hòa của Hoa Vô Khuyết cùng Đoạn Thiên Đức.

Ý Thiên không cho rằng như vậy, Ý Thiên cảm thấy còn có khả năng khác.

- Từ xưa hoàng cung tranh thủ tình cảm, huynh đệ phản bội, đây là chuyện bình thường. Nhưng ở trong giới tu chân mà nói, phú quý quyền lực không coi vào đâu, Hoa Vô Khuyết cùng Đoạn Thiên Đức bề ngoài biểu hiện đối lập với nhau, rất có thể là một loại biểu hiện giả dối, chỉ đang lừa bịp thế nhân.

Tiêu Minh Nguyệt đồng ý cái nhìn của Ý Thiên, nhắc nhở:

- Phi Vũ nói như vậy không phải không có lý, chúng ta nên cẩn thận không phớt lờ nó đi.

Lan Hinh cau mày nói:

- Nói như vậy, Hoa Vô Khuyết tận lực nịnh nọt Ứng Thải Liên, chẳng lẽ có dụng tâm kín đáo?

Đoan Mộc Thanh Vân khó hiểu nói:

- Nam Cung Phi Vũ, sao ngươi không vạch trần chuyện này trước mặt Hồng

Vân thánh nữ Ứng Thải Liên, khiến bọn họ trở mặt thành thù.

Mộ Dung Tiểu Dạ cười nói:

- Phi Vũ làm như vậy, tự nhiên là muốn một hòn đá ném hai con chim, làm cho Liệt Hỏa Đế Quốc cùng Liệt Dương Thần Điện sóng mái với nhau.

Ý Thiên lạnh nhạt nói:

- Hôm nay còn không phải thời cơ tốt vạch trần bí mật này ra, mọi người không đáng nóng vội. Ứng Thải Liên kia thân là thánh nữ của Liệt Dương

Thần Điện, tự nhiên không phải dễ dàng bị người ta lừa gạt, chúng ta không cần phải quan tâm cho nàng. Đi thôi, chúng ta vượt qua Bất Quy

Lĩnh, tiếp tục truy tung Vi Tinh Nghi.

Gia tốc đi thẳng về phía trước, Ý Thiên phân phó Mã Chí Viễn đi trước dẫn đường, tránh đi vào Bất Quy Lĩnh trong truyền thuyết để phức tạp thêm.

Trên đường đi Ý Thiên cảm ứng được rất nhiều khí tức cao thủ lạ lẫm, đoán chừng phần lớn là đi Hỏa Linh Thành, sau đó tiếp tục đi tìm Vi Tinh Nghi.

Những cao thủ này số lượng đông đảo, tu vị cao thấp không đều.

Có thuần túy tham gia náo nhiệt, nhưng lại không biết đây là con đường không lối về.

- Phía trước có một ngọn núi cao, chỉ cần bay qua ngọn núi này là tránh đi vào Bất Quy Lĩnh.

Mã Chí Viễn đi trước dẫn đường, cũng giới thiệu tình hình cho mọi người biết.

Ý Thiên nhìn qua ngọn núi, khóe miệng vui vẻ, hắn đã cảm ứng được có khí tức cao thủ ở đó.

Thời điểm này phía sau đoàn người Ý Thiên có một đạo khí thế cường đại bay tới, một đạo khí lưu tạo thành quang long bay trong mây, trên lưng của quang long là một thân ảnh phiêu dật.

Đây là giờ thân buổi chiều, ánh nắng nóng bức, chiếu rọi thân ảnh màu bạc phía trên, phản xạ hào quang chói mắt.

Ý Thiên quay đầu nhìn qua người nọ, nhẹ giọng hỏi:

- Các ngươi có thấy được người kia không?

Đạo nhân đui mù lắc đầu không nói, Mã Chí Viễn sắc mặt biến hóa, bật thốt lên nói:

- Đây là Hỏa Linh Thành Ngự Long công tử Thiên Quang Ảnh, cùng nổi danh với Vô Khuyết công tử, làm người cuồng vọng không bị trói buộc, tự cho là đúng, cũng không ai hoan nghênh hắn.

Mộc Thanh Thư nói:

- Từ con đường của hắn đi mà biết rõ, biết được không phải người dễ ở chung rồi.

Ý Thiên cười cười, chưa từng thảo luận cái gì, mang theo mọi người tăng tốc đi tới, cùng với Ngự Long công tử Thiên Quang Ảnh bay tới ngọn núi.

Từ Hỏa Linh Thành xuôi nam xích vân sa mạc, con đường đi thẳng nắn nhất chính là bay qua Bất Quy Lĩnh.

Nhưng bởi vì đủ loại truyền thuyết của Bất Quy Lĩnh, đó là một nơi không lối về, ai cũng không muốn nếm thử.

Kể từ đó đường vòng là phải bay qua ngọn núi này, lại xuôi nam đi xích vân sa mạc, đây là cách tốt nhất.

Giờ phút này trên ngọn núi hội tụ không ít cao thủ, hoặc tìm hiểu tin tức, hoặc đang nghỉ ngơi, trao đổi tin tức với nhau.

Ngự Long công tử Thiên Quang Ảnh cưỡi long bay tới, đồng thời theo đoàn người Ý Thiên đi tới ngọn núi, vốn định trực tiếp bay qua, thế nhưng mà khi nhìn qua đoàn người Ý Thiên thì hắn đột nhiên cải biến chủ ý, thu hồi cự long, đi tới gần đám người Ý Thiên.

Dưới ánh mặt trời, Ngự Long công tử chừng hai mười bảy tuổi, tướng mạo đường đường, ngũ quan đoan chính, ánh mắt chói mắt.

Thiên Quang Ảnh nhìn hai mắt Ý Thiên, lập tức đưa mắt nhìn qua Từ Nhược Hoa, khóe miệng mỉm cười tự ngạo, hô:

- Tại hạ Thiên Quang Ảnh, vị cô nương này chính là Nam Dương thập đại mỹ nữ Từ Nhược Hoa tiểu thư?

Đối mặt Thiên Quang Ảnh mạo muội hỏi thăm, Từ Nhược Hoa nhíu mày, lạnh nhạt nói:

- Ta là Từ Nhược Hoa, Ngự Long công tử tìm ta có việc?

Thiên Quang Ảnh cười nói:

- Nghe danh Từ đại tiểu thư đã lâu, hôm nay vừa gặp quả nhiên tam sinh hữu hạnh. Từ tiểu thư ngàn dặm mà đến, có phải là xuôi nam truy tra Vi

Tinh Nghi không, không bằng kết bạn đồng hành với ta, cam đoan cho ngươi thoả mãn mà về.

Con mắt Thiên Quang Ảnh không nhìn những người khác, trong mắt trừ Từ Nhược Hoa ra, dường như người khác biến thành không khí.

Mã Chí Viễn cùng Mộc Thanh Thư tức giận, lại buồn cười, muốn nhìn xem Ý Thiên phản ứng ra sao.

Tiêu Minh Nguyệt khẽ nhíu mày, Mộ Dung Tiểu Dạ trầm mặc không nói, Lan Hinh lưu ý sắc mặt Ý Thiên, hào khí quá quỷ dị.

Vừa rồi Mã Chí Viễn mới nói Ngự Long công tử Thiên Quang Ảnh cuồng vọng không bị trói buộc, tự cho là đúng.

Hôm nay xem ra là đúng rồi, hắn quả nhiên không đặt người khác vào trong mắt.

Từ Nhược Hoa sắc mặt biến thành lạnh, hờ hững nói:

- Hảo ý ta tâm lĩnh, Ngự Long công tử mời về.

Thiên Quang Ảnh nhíu mày, nhìn từ Từ Nhược Hoa dời qua người Ý Thiên, chất vấn:

- Ngươi là vì hắn cho nên mới không muốn kết bạn với ta sao?

Từ Nhược Hoa trầm giọng nói:

- Ngươi đã biết rõ, hỏi nhiều làm gì?

Sắc mặt Thiên Quang Ảnh lạnh lẽo, hờ hững nhìn qua Ý Thiên, quát:

- Ngươi chính là Nam Cung Phi Vũ?

Ý Thiên khóe miệng khẽ nhếch, lúc này mang theo nụ cười tàn khốc.

- Đúng vậy, ta chính là Nam Cung Phi Vũ.