Chương 106: Tình duyên là nghiệt (1)
Nam Cung Phi Vũ chính là vì cái nguyên nhân này, tuy cùng Lan Hinh có không ít tiếp xúc thân mật, nhưng trước sau chưa bước ra một bước cuối cùng kia.
Nay, Ý Thiên biến thành Nam Cung Phi Vũ , có được năng lực hấp thu luyện hóa Kỳ Lân Thánh Quả, bởi vậy sẽ không bị Kỳ Lân Thánh Quả khống chế, cùng sẽ không xuất hiện loại chuyện xấu hổ giữa đường đột nhiên tinh táo kia.
Lúc này, Lan Hinh cởi xuống áo khoác, lộ ra vai như ngọc, cùng với núi ngọc cao ngất cao ngất dưới cái yếm.
Lan Hinh mỹ mạo tuyệt thế, dáng người xinh đẹp, tinh tế mảnh mai phối hợp núi ngọc cao ngất, cộng thêm da thịt như tuyết, nét mặt tươi cười như hoa, cho người ta một loại cảm giác ngọt, thanh thuần.
Thùng gỗ tương đối sâu, lúc Lan Hinh mỗi một lần tắm rửa cho Nam Cung Phi Vũ , đều là cởi áo khoác, trên thân chỉ có cái yếm, để tránh bị nước làm ướt.
Một màn đó vô cùng hương diễm, Nam Cung Phi Vũ dị thường thích.
Giờ phút này, Ý Thiên vốn nhắm hai mắt, nhưng đột nhiên thân thể run lên, hai mắt đột nhiên mở ra, đập vào mắt là mặt cười xấu hổ mang vui mừng kia của Lan Hình.
Đôi môi khẽ run lên, Ý Thiên tỏ ra cực kì hưng phấn, ánh mắt đảo qua cao ngất trước ngực Lan Hình, trong mắt lóe ra quang mang màu đỏ tím, nhìn qua cực kì tà mị.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lan Hĩnh nóng bỏng, tay ngọc ở trong thùng tắm nhẹ nhàng di động, năm ngón tay khẽ vuốt nguồn gốc dục vọng nam tính của Ý Thiên, cảm giác vật trong tay nóng bỏng, đang không ngừng bành trướng.
Rên rỉ một tiếng, ánh mắt Lan Hinh như nước nhìn Ý Thiên, thấp giọng hỏi: “Thiếu gia, thích không?”
Ý Thiên không chút nghĩ ngợi, bật thốt lên: “Thích, rất thích.”
Lan Hinh mắc cờ đỏ mặt, nhẹ nhàng cúi xuống, thổ khí như lan nói: “Thiếu gia, muốn Hình Nhi đi.”
Ý Thiên nghe vậy chấn động, lập tức bừng tinh.
Nhưng Ý Thiên cùng không phải là Nam Cung Phi Vũ , tuy cảm giác này là thoải mái như vậy, nhưng hắn lại không dám vượt qua giới hạn.
Phát giác Ý Thiên biến hóa, trong mắt Lan Hinh lóe ra hào quang, tiến thêm một bước cúi đầu tới gần Ý Thiên, trong miệng thì thào thì thầm: “Thiếu gia, ngươi không thích Hình Nhi sao?”
Đôi môi Ý Thiên khẽ động, chần chờ nói: “Thích... Ngao... Hình Nhi, khẽ một chút.”
Lan Hinh cười quyến rũ, hai tay cẩn thận che chở nguồn suối dục vọng đó của Ý Thiên, đôi môi phun ra khí tức mê người, ở trên mặt Ý Thiên hôn môi hẳn lên.
Ý Thiên khẽ phát run, cảm giác sảng khoái làm cho hắn hưng phấn vô cùng, nhưng nghĩ đến thân phận, hắn lại phải bắt buộc bình tĩnh.
Nhưng vào lúc này, một đôi môi mềm mại mà thơm quấy rầy suy nghĩ của Ý Thiên, làm hắn lập tức lâm vào tình dục, đáy mắt lóe ra quang mang yêu diễm màu đỏ tím, toàn bộ băn khoăn nháy mắt vứt vào đám mây.
Giờ khắc này, cả người Ý Thiên tựa như đã xảy ra biến hóa nào đó, tuy không phải rất rò ràng, nhưng quang mang màu đỏ tím trong mắt hắn lại lộ ra hương vị tà mị.
Vươn hai tay, Ý Thiên một tay đem Lan Hinh kéo vào trong thùng tắm, động tình hôn môi ngọt đỏ mọng đó của nàng, đòi lấy hương thơm trong miệng nàng.
Lan Hinh rên rỉ một tiếng, rúc vào trong lòng Ý Thiên, hai tay tiếp tục ** Ý Thiên dục vọng, trong lòng tràn ngập yêu say đắm.
Đối mặt thiếu gia âu yếm, Lan Hinh cam tâm tình nguyện, nàng đã sớm đem tất cả kính dâng cho thiếu gia, nhưng mỗi một lần đều sẽ xuất hiện tình trạng.
Nay, thiếu gia tựa như có một ít biến hóa, điều này làm cho trong lòng Lan Hinh nhiều thêm một tia chờ đợi.
Ý Thiên cực kì động tình, hai tay gắt gao ôm nửa thân trần mềm mại của Lan Hình, tay phải thoáng cái kéo xuống cái yếm trên người Lan Hình, lộ ra một đôi nhuyễn ngọc trắng noãn dạng bán cầu, một điểm đỏ bừng kia tản mát ra hấp dẫn chí mạng.
Lan Hinh chấn động thân thể, trong mùi phát ra tiếng ong ong, thân thể mềm mại không khỏi run run, trong mắt lộ ra ngượng ngùng.
đồng nhất, ánh mắt nhất trí nhìn chăm chú vào cửa phòng.
“Nhị, ta khuyên ngươi vẫn là biếu điều một chút, hôm nay ngươi là có chạy đằng trời.”
Thanh âm này vang dội mà quen thuộc, vậy mà là Hồng Thiên Bảo ngày ấy đến gây chuyện.
Ngoài tiểu viện, Hồng Thiên Bảo đứng ờ ngoài cùng bên trái, một người ờ giữa là Nam Cung Liệt, Nam Cung Thiên Liệt đứng bên phải.
Ngày đó, Hồng Thiên Bảo bị thương không nhẹ, hai ngày qua đều đang tĩnh tâm chữa thương, bời vậy cũng chưa tham dự tràng sự kiện đó của Đông Hoa phủ hôm qua.
Nay, Hồng Thiên Bảo không chi thương thế khỏi hẳn, khí thế quanh thân so với ngày đó còn mạnh hơn vài phần, ngữ khí cũng cuồng vọng hơn một ít.
Nam Cung Liệt mặt không chút thay đổi, nhưng trong mắt lại lộ ra nóng bỏng.
Nam Cung Thiên Liệt hờ hừng không nói, tựa như tất cả hôm qua Đông Hoa phủ đã xảy ra, đối với hắn tạo thành đả kích rất lớn.
Trong phòng, sắc mặt lục y nữ tử âm trầm, nàng hiển nhiên không ngờ tới, Nam Cung Liệt lại đích thân hiện thân.
Nếu chỉ là một Hồng Thiên Bảo, lục y nữ tử còn có đường sống so đấu.
Nhưng hôm nay Nam Cung Liệt cùng Nam Cung Thiên Liệt đồng thời xuất hiện, thực lực chênh lệch tuyệt đối, làm lục y nữ tử cảm giác được khí tức tử vong.
Cười tang thương, lục y nữ tử chậm rãi đứng lên, trong tay ôm đàn gỗ, sắc mặt như băng đi tới cạnh cửa, chậm rãi mờ cửa phòng.
Cách nhau mấy trượng, nhìn kẻ thù ờ xa.
Ánh mắt lục y nữ tử sắc bén, sát khí nồng đậm tràn ngập ờ trên mặt nàng, không cần nói, cũng có thể biểu đạt hận ý trong lòng.
Khóe miệng Nam Cung Liệt khẽ nhếch, trong ánh mắt lộ ra một cỗ nóng bỏng, ánh mắt di động qua lại ờ trên người lục y nữ tử, khen nhiều năm như vậy không gặp, ngươi vẫn xinh đẹp như trước, thật sự là mỹ nhân như ngọc.”
Lục y nữ tử thân thể thon dài, thướt tha nhiều vẻ, trên khuôn mặt tú lệ vô song tràn đầy sát khí, lạnh lùng nói: “Nhiều năm như vậy, ngươi so với trước kia càng xấu, càng thêm ghê tởm hơn.”
Nam Cung Liệt cười to nói: “Hay, đây mới là Tiêu Minh Nguyệt năm đó, đủ cay đủ mạnh, so với Tiêu Minh Châu tỉ tỉ ngươi, ngươi quả thật càng thêm xuất sắc. Cho tới nay, ta khát vọng có được ngươi, từ lúc ban đầu cuồng nhiệt theo đuổi, cho tới bây giờ cường thế xuất kích. Mặc kệ như thế nào, ta cũng phải có được ngươi, mặc kệ chiếm được lòng ngươi hay không, ta cũng muốn có được người ngươi, hảo hảo nhấm nháp một chút tư vị của ngươi.”
Thì ra lục y nữ tử này quả thực chính là Tiêu Minh Nguyệt năm đó, Ý Thiên đoán mười phần chuẩn xác.
“Súc sinh, hôm nay ta dù là chết, cũng sẽ tuyệt không để ngươi như
ý.”
Nam Cung Liệt cười điên cuồng nói: “Ở trước mặt ta, ngươi cho dù là muốn chết, vậy cũng không dễ dàng.”
Tiêu Minh Nguyệt cả giận nói: “Nam Cung Liệt, ngươi không nên đắc ý, ta hôm nay cho dù chết, cùng sẽ không để ngươi dễ chịu.”
“Phải không? Vậy ta trái lại là muốn xem, ngươi lấy cái gì làm cho ta không dễ chịu?”.
Cười ngạo nghễ, Nam Cung Liệt tự tin mười phần.
Võ hoàng muốn thu thập một vò tôn, cái này quả thực rất dễ dàng.
Mặc dù bắt sống khó khăn, Tiêu Minh Nguyệt cũng rất khó chạy thoát ma trảo của Nam Cung Liệt.
Hồng Thiên Bảo nhìn Nam Cung Liệt, xin chỉ thị nói: “Ta đi bắt nàng.”
Tròng mắt Nam Cung Liệt khẽ chuyển động, phân phó: “Tốc chiến tốc thắng, nhớ rõ bắt sống.”
Hồng Thiên Bảo lớn tiếng nói: “Yên tâm, một lần này ta sẽ không nương tay nữa.”
Sắc mặt Tiêu Minh Nguyệt trầm mặc, ờ lúc hai người đối thoại, liền đã làm tốt phòng bị, cả người ngồi xếp bằng trên không, đem cái đàn trong lòng đặt ờ trên hai chân, ngón tay ngọc nhòn nhọn khẽ đè dây đàn.
Nhìn chằm chằm Hồng Thiên Bảo, ánh mắt Tiêu Minh Nguyệt như đao, oán hận nói: “Hạng người trợ Trụ vi ngược, hôm nay liền để ta tiễn ngươi xuống địa ngục.”