Thiên Thanh Thiển, Thả Hành Thả Luyến

Chương 57: Nuốt Than






Sáng sớm hôm nay, Phạm lão phu nhân cùng Tiêu Tử Vân đến làm khách, mang theo một sọt đào làm quà. Cuối đông không phải là mùa đào chín, sọt đào này là Hoàng đế ban cho, nghe nói là của Tây Vực tiến cống, cực kỳ quý báu.
Ta trước nay kiên trì rằng mùa nào thì thức ấy, mùa hè nên quạt quạt hương bồ ăn dưa hấu, mùa đông nên mặc áo bông uống canh nóng. Cho nên sọt đào này, ta mười phần khinh thường.
Nhưng Phạm lão phu nhân gọi mọi người tụ tập trong sảnh, anh ăn một miếng tôi ăn một miếng cực kì náo nhiệt, ta đứng một bên xem mà thấy rất khó chịu. Thế là lẳng lặng giật lấy quả đào trong tay Bảo nhi, bắt đầu gặm ăn.
Ta cảm thấy thật kỳ quái, quả đào này ai ai cũng ăn có vẻ ngon lành ngọt ngào lắm, tại sao vào miệng ta lại như ăn sáp thế. Bởi vậy ta nhỏ giọng hỏi người gần ta nhất là sư phụ: “Sư phụ, sao đào của mọi người trông có vẻ ngọt hơn của con vậy?”
Sư phụ gặm một miếng to, nói: “Cái tính quái gở của con, ta không đổi với con đâu.”
Sư phụ nói thế là bởi lúc nhỏ chúng ta cùng nhau hái quả dại ăn, rõ ràng là quả từ cùng một cây, ta cứ cảm thấy quả trong tay bọn họ ngọt hơn, luôn mè nheo đòi đổi cho ta. Nhưng ta đã trưởng thành rồi, đâu còn cái tính trẻ con ấy nữa, nhưng mà quả của bọn họ thực có vẻ ngọt hơn thật .
Có lẽ là nghe thấy chúng ta nói chuyện, đột nhiên một quả đào từ đằng sau được đẩy tới trước mặt ta, ta quay đầu lại, Phạm Thiên Hàm thờ ơ nói: “Đổi cho nàng.”
Ta hớn hở đổi lấy quả đào của chàng, cắn một cái, quả nhiên ngọt ngào mọng nước hơn của ta nhiều.
Ăn đào xong, mọi người tản đi. Ta ở lại uống trà với Phạm lão phu nhân và Tiêu Tử Vân, chuyện phiếm được nửa buổi, Tiêu Tử Vân đột nhiên lấy từ tay áo ra một bao bọc giấy dầu.
Ta khó hiểu nhìn cô ta, cô ta cười hiền lành nói: “Đây là thuốc bồi bổ thân thể, nghe nói phụ nữ uống rồi sẽ dễ thụ thai.”
Ta thật bất đắc dĩ, ‘lão sinh nói chuyện thường’* cũng nói lâu quá rồi, lão sinh cũng ngán rồi mệt rồi, sao bọn họ vẫn nói không biết chán vậy? Thêm nữa, ta có điên mới uống thuốc Tiêu Tử Vân đưa cho.
*ý chỉ những lời nhàm tai
Ta hờ hững nhận thuốc, nói một tiếng cảm ơn.
Bọn họ ở lại phủ dùng cơm trưa, ăn xong Phạm lão phu nhân sốt sắng muốn ta lấy thuốc uống trước, ta không biết làm sao, chỉ đành kêu Bảo nhi cầm thuốc đi sắc.
Bảo nhi vào lúc mấu chốt vẫn khá là thông tuệ, lúc nàng bê thuốc về thì nhỏ giọng nói với ta: “Tiểu thư, em đã đổi thành Thanh Bổ Lương* cho người rồi.”
*một loại canh giải nhiệt vào mùa hè
Ta cầm bát lên đang định uống, Tiêu Tử Vân bỗng nhiên nhíu mày lên nói: “Tẩu tẩu hãy khoan. Ta thấy mùi hình như hơi lạ.”

Ta nghe vậy rất sợ cô ta lại làm khó Bảo nhi, bèn giả vờ không nghe thấy, cấp tốc uống hết xuống, nước thuốc nóng bỏng như nham thạch núi lửa trượt qua miệng ta, trượt vào cổ họng ta, làm họng ta nóng như có lửa đốt, nhoáng cái đã lão lệ tung hoành.
Phạm lão phu nhân kinh hoảng hét lên một tiếng, xông qua giật lấy cái bát của ta, nhưng bát vào đến tay bà cũng đã rỗng tuếch, ngay cả bã ta cũng nuốt hết.
Bà cầm bát trong tay, luống cuống đổi qua đổi lại, miệng vừa lẩm nhẩm: “Con bé xúi quẩy này, nóng vậy sao lại uống chứ, bỏng tới rồi, bỏng hỏng rồi.”
Ta và Bảo nhi cuống tay cuống chân vội quạt vào miệng ta, trong lúc bận bịu vẫn tranh thủ liếc Tiêu Tử Vân một cái, sắc mặt của cô ta đầu tiên là thất vọng, sau là ngẩn ra, cuối cùng là vẻ nhíu mày rất lo lắng, đương nhiên, là đã trừ ra khóe miệng khẽ nhếch lên của cô ta.
Phạm lão phu nhân sáp lại gần, đẩy Bảo nhi ra nói: “Để ta.”
Sau đó…Bà trùng trùng lo lắng, hướng miệng ta thổi một hơi, rồi tựa như dỗ em bé nói: “Không đau nha.”
Thái dương ta nhanh chóng tụ lại một giọt mồ hôi, chầm chậm trượt xuống.
Ta đảo con ngươi nhìn sang Bảo nhi và Tiêu Tử Vân, bọn họ há hốc mồm, phảng phất như cũng bị Phạm lão phu nhân thổi ột hơi.
Phạm lão phu nhân tiếp tục thổi gió vào miệng ta, ta cứng đờ tại chỗ, miệng đầy mùi cá, bữa trưa nay bà đặc biệt thích ăn mâm cá lư hấp kia…
Thời gian tích táp tích táp, lòng ta răng rắc răng rắc.
Vất vả lắm Phạm lão phu nhân mới thổi đủ, vỗ đầu ta mà rằng: “Ta thấy vẫn nên mời đại phu tới xem một chuyến mới được.”
Ta khóe mắt rưng rưng, sao mẹ không nói sớm nói sớm nói sớm nói sớm, mẹ thổi làm gì mà nhiệt tình nhiệt tình nhiệt tình nhiệt tình thế.
Khương Trăn được mời đến, cô ấy xem xét miệng ta sau một lúc lâu, rồi chậc chậc làm kỳ: “Tỷ tỷ, tỷ đây là nuốt than sao?”
Ta có khổ khó nói, cứ ừm à không nói được một câu hoàn chỉnh.
Khương Trăn giã không ít thảo dược hiếm lạ cổ quái nhét vào miệng ta, nhưng ta chẳng hề sợ hương vị của mấy thứ thảo dược đó, bởi vì ta đã chẳng nếm ra được gì nữa rồi.
Phạm lão phu nhân đau lòng mang theo Tiêu Tử Vân về phủ, bà nói ngày mai lại tới thăm ta, ta lắc đầu, bà lại nói Thiển nhi con không cần lo mẹ mệt đâu, là mẹ hại con. Ta lại lắc đầu, con đang cầu xin mẹ đừng tới giày vò con nữa. Bà lại nói Thiển nhi mẹ biết con khéo hiểu lòng người, lúc trước đều là mẹ hiểu lầm con, sau này mẹ sẽ thương yêu con.
Ta không lắc đầu nữa, bi thương nhìn bà đi xa, vở tuồng mẹ chồng nàng dâu đại hòa giải này ta hát đến đau cả cổ họng, đau như lửa đốt ấy.

Khương Trăn nghe Bảo nhi nói rõ đầu đuôi ngọn nguồn xong, rất là nghĩa phẫn điền ưng, nói cô ấy muốn độc câm Tiêu Tử Vân để báo thù cho ta.
Bảo nhi hỏi cô: “Không phải cô nói cô không có thuốc hại người à?”
Khương Trăn nói: “Thứ thuốc khiến người ta không thể lên tiếng này chế ra là để cho những đào kép không muốn bán giọng mình nữa.”
Bảo nhi: “…Tính cô lợi hại!”
Bảo nhi dẫn Khương Trăn đi xem thuốc Tiêu Tử Vân mang tới, mang về một tin tức khiến ta đau đớn muốn chết, thuốc ấy chỉ là phương thuốc bổ thuần túy mà thôi.
Một khi bị rắn cắn, mươi năm sợ thừng cỏ, Phạm gia thiếu phụ, nhà ngươi thần hồn nát thần tính như thế là vì cái gì!
******
Qua không lâu, chẳng biết là ai đi tìm Phạm Thiên Hàm đang ở ngoài làm việc về, chàng nhìn chằm chằm ta hồi lâu, thở dài nói: “Có đau không?”
Ta rưng rưng nước mắt không ngừng gật đầu.
Chàng hừ giọng: “Đau là được, đau mới nhớ kỹ.”
Ta bặm môi vờ oan khuất. Chàng lại nói: “Này lại giống như hai miếng thịt lợn hun khói hảo hạng.”
Người này từ bao giờ đã luyện thành chua ngoa cay độc thế chứ?
Bữa tối ta không cách nào ăn được, Phạm Thiên Hàm sai người nấu cháo, ta thổi lạnh từng muỗng một rồi mới ăn , vừa ăn vừa nhe răng nhếch miệng.
Phạm Thiên Hàm ở bên nói mát: “Có đủ nóng không? Có cần lại hâm lại không hả?”
Ta gian nan nuốt cháo xuống, ê a mấy tiếng tỏ vẻ kháng nghị.
Chàng liếc ta bằng nửa con mắt, “Không phục?”

Bảo nhi thấy ta đáng thương, vội ra hòa giải, đoạt lấy cái bát trong tay ta nói: “Tiểu thư, em đút cho người ăn sẽ nhanh hơn chút.”
Nàng múc một thìa cháo, nhét luôn vào miệng ta. Nước mắt ta chảy ròng, bỏng chết lão nương rồi.
Bảo nhi vỗ vỗ vai ta, nói: “Tiểu thư, đừng khổ sở, cô gia trêu người thôi.”
Ta vốn đang liều mạng hà hơi cho tản nhiệt, bị Bảo nhi vỗ một cái như thế, thở không ra hơi, suýt tí nữa gục luôn.
Phạm Thiên Hàm ngăn bàn tay đang vỗ chưởng vào ta của Bảo nhi, cầm lấy cái bát trong tay Bảo nhi, dùng thìa khuấy cháo trong bát.
Bảo nhi bị cách ly một bên, nhìn Phạm Thiên Hàm quấy cháo, nàng bất mãn lầu bầu: “Lại quấy nữa thì nguội mất…”
Ta….
Phạm Thiên Hàm đưa cháo đã nguội qua, ta lắc đầu ý bảo ta không có khẩu vị, chàng trừng ta một cái, ta im thin thít cầm lấy, im thin thít ăn xong, im thin thít đem bản chất nhát cáy của mình biểu hiện đến cực kỳ nhuần nhuyễn.
Buổi tối, bởi miệng đau lợi hại, ta ngủ không an ổn, cứ mơ thấy mình bị ép phải nuốt than, uống dầu sôi. Vừa rên rỉ tỉnh lại, Phạm Thiên Hàm liền nhét một đống thảo dược vào miệng ta, đợi ta bình tĩnh lại, chàng lại móc thảo dược từ miệng ta ra. Cứ lặp đi lặp lại như thế, cho đến lần cuối ta tỉnh lại, trời đã hửng sáng, Phạm Thiên Hàm tựa vào đầu giường ngủ gật, trong lòng còn ôm một hũ thuốc được giã.
Ta đẩy đẩy chàng, chàng mơ màng móc trong hũ ra một vốc thảo dược rồi nhằm miệng ta nhét vào.
Ta tránh đi, khàn khàn nói: “Thiếp..đã khá hơn rồi.”
Giọng nói của ta nhất thời tràn ngập sự tang thương của năm tháng, sự vô thường của nhân sinh, sự mờ mịt của tương lai, cũng coi như là một chất giọng rất có lớp lang.
Chàng hơi thanh tỉnh một chút, hỏi: “Đã nói ra tiếng được rồi à?”
Ta gật đầu, dùng cái giọng “năm tháng như đao, đao đao cắt vào người” ấy nói: “Chàng nằm xuống ngủ một lát nhé?”
Chàng lắc đầu nhìn ra ngoài, nói: “Không cần, ta lên triều sớm.”
Ta có chút áy náy, nói: “Vất vả cho chàng, cả đêm không ngủ sao?”
Chàng lườm ta một cái, nói: “May mà nàng còn biết tự hiểu lấy, lần sau nếu muốn làm chuyện ngu xuẩn như này nữa, kính nhờ hãy nghĩ cho kỹ đã.”
Ta bị mắng đến xám xịt mặt mày, ngượng nghịu lấy lòng: “Thiếp tiễn chàng ra cửa nhé?”
“Không cần đâu.” Chàng vừa đáp vừa xuống giường mặc quần áo.
Ta vui vẻ nhẹ nhõm, lật người định bụng ngủ tiếp, cả đêm qua đều không ngủ ngon, thật sự là mệt chết người.

Ngủ đến khi trời sáng rõ thì bị tiếng gào to của Bảo nhi đánh thức. Dựng tai lên nghe:
Bảo nhi: Sao ngươi lại xông vào khuê phòng của tiểu thư?
Nam tử: Ta nghe nói nàng bị thương, riêng tới xem một chút, xem chút thôi là được rồi.
Bảo nhi: Bạch Nhiên, tuy tiểu thư là người sảng khoái, bình thường cũng không câu nệ tiểu tiết, không giữ phụ đạo*, nhưng người còn chưa thức dậy, ngươi vạn vạn không thể vào phòng người được.
*chuẩn mực đạo đức của người phụ nữ
Ta…bình tĩnh đứng dậy, tìm một bộ quần áo cực kỳ giữ phụ đạo mặc vào, nói: “Bảo nhi, đưa hắn ta vào đi.”
Ngoài cửa truyền tới tiếng Bảo nhi: “Ngươi là kẻ nào? Sao lại ở trong phòng tiểu thư?”
Bạch Nhiên nói: “Nghe ra là giọng đàn ông, lẽ nào Thiển nhi vụng trộm với gã nào? Nàng vụng trộm mà lại không ưu tiên chọn ta, thật không có nghĩa khí.”
Ta đập bàn một cái, định quát lên mấy tiếng, đáng tiếc giọng phát ra lại yếu ớt như ta thật có vụng trộm với đàn ông vậy, “Hoặc là lăn vào đây, hoặc là cút xa chút.”
Cửa chầm chậm mở ra, đầu Bảo nhi và Bạch Nhiên một trên một dưới chồng lên nhau cùng thò vào, đồng thanh nói: “Trêu người thôi.”
Ta quay về phía bọn họ thè đầu lưỡi đã trải qua nước sôi lửa bỏng của mình, tự thấy vô cùng đáng yêu. Bọn họ lại lộ vẻ mặt gặp phải quỷ, ta chỉ xem như bọn họ ít thấy cảnh đời, cũng không tính toán chi li gì với họ.
Bạch Nhiên mang một bình thuốc cho ta, bình sứ màu xanh lam, thân bình phủ men có một gốc thủy tiên, rất thú vị. Hắn nói thuốc này cam lộ gì đó, dùng thảo dược gì đó trộn nước gì đó, rồi ngao chế bảy bảy bốn chín ngày mà thành. Niềm đam mê với bảy bảy bốn chín này trên giang hồ quả thật là cực kỳ cố chấp nha.
Ta ngậm một ngụm cam lộ gì gì kia, lành lạnh, cũng chẳng có gì ly kỳ lắm.
Đến bữa trưa ta phát hiện cháo nhạt, bèn kêu Bảo nhi thêm chút muối ăn, Bảo nhi run run tay hỏi: “Tiểu …tiểu thư, người có thể nếm được vị rồi ạ?”
Ta giật mình, phải ha.
Khương Trăn không hiểu biết được tin tức từ đâu, vội vàng tới, nghe được thuốc của Bạch Nhiên làm ta nhanh chóng khôi phục vị giác, cô ấy đau khổ muốn chết. Cô ấy cầm cái bình cam lộ nghiên cứu một hồi lâu vẫn chẳng nghiên cứu ra nguyên cớ gì, cuối cùng thở dài một cái, nói: “Nếu đã sinh Du sao còn sinh Lượng!”
Bảo nhi ở bên cạnh lạnh lùng nói: “Thần y à, thật không biết làm sao mà cô còn có mặt mũi trị độc cho Bạch Nhiên chứ.”
Khương Trăn xấu hổ, cúi đầu không nói.
Về cái sở thích không biết mệt mỏi, nắm bắt mọi cơ hội bắt nạt Khương Trăn này của Bảo nhi, ta quả thực là vui gặp này thành.