Cái chuyện làm công chúa này là lần đầu tiên của ta, hơi thiếu kinh nghiệm, cũng không biết làm thế nào mới tốt, Hoàng đế thưởng không ít vàng bạc châu báu cho ta, mà ta chỉ tiến cung bồi Hoàng đế ca ca xấu xí ăn mấy bữa cơm, cứ thấy hình như mình đã chiếm tiện nghi của hoàng gia bọn họ vậy, mà con người ta không thích nợ người khác cái gì, cho nên mấy ngày nay ta đều bận sầu lo xem phải thế nào để làm một chuyện có cống hiến cho hoàng thất, ngày ngày mặt nhăn mày nhó, rất chi là ưu quốc ưu dân.
Sáng sớm hôm nay, Khương Trăn bỗng nhiên kéo ta ra một bên, thần thần bí bí nói: “Tỷ tỷ, muội có thuốc chữa “Bất canh y” đấy.”
Ta ngẩn ra, hóa ra không thay quần áo cũng là một loại bệnh?* Sau đó cẩn thận nhìn quần áo trên người mình, lại ngẫm lại bộ quần áo hôm qua mình mặc một lát, ta nghiêm túc trả lời cô ấy: “Ta đã thay đồ rồi, hôm qua ta mặc áo tím, hôm nay là áo trắng, muội đừng có nói bừa.”
*canh y: thay quần áo, thay đồ
Khương Trăn dậm chân nói: “Ý muội là chứng tỳ ước, hậu bất lợi, tràng kết.”
Ta gãi đầu nói: “Không bằng muội nói thông tục dễ hiểu chút?”
Cô ấy nhìn ngang nhìn ngửa một chút, rồi nói: “Đại tràng táo nhiệt dẫn tới đại tiện táo kết.”
…Ta….
Không biết vì sao, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vô tội của cô ấy…ta liền…vô cớ…muốn cởi giày ra ném cô.
Trải qua mấy ngày sầu lo như mắc đại tràng táo nhiệt ấy, cuối cùng ta đã nghĩ ra — Tân Trữ công chúa. Cái cô…công chúa không gả đi nổi ấy, nếu cố mà luận về bối phận, thì cô ta cũng tính là tỷ tỷ của ta, vậy thì để muội muội tới giúp tỷ tỷ tìm một mối lương duyên.
Thế là ta bắt đầu quan sát nam tử vừa độ tuổi chung quanh mình: Phạm Thiên Hàm không được, chàng là của ta; Tiêu phó tướng không được, Khương Trăn sẽ độc chết ta; Tiểu Ngũ Nhi không được, không lên nổi mặt bàn ấy; Bạch Nhiên không được, quá cuồng phong lãng diệp…nam nhân bên cạnh bản công chúa quá là ít.
Ta vừa suy nghĩ vừa đi sang thư phòng của Phạm Thiên Hàm, quan to quyền quý chàng biết được nhiều, bảo chàng giới thiệu vài thanh niên tài tuấn tới tham khảo một chút.
Đi qua vườn rau, có chút cảm khái, lúc trước đó là rừng trúc Tiêu Tử Vân trồng, cô ta vừa đi, Lý tổng quản liền sửa thành vườn rau…ài, chủ quản ở đây làm người…quả thật là được lòng ta nha.
Quấn lấy Phạm Thiên Hàm bắt chàng liệt ra một danh sách thanh niên tài tuấn cho ta, cầm tờ giấy, ta vừa cúi đầu vừa đi qua khu vườn rau ấy. Nhưng mới đi được nửa, bỗng nghe thấy thanh âm quen thuộc, xét thấy ta đã lâu chưa thử qua hoạt động tai vách mạch rừng, vậy nên ta đúng lẽ hợp tình trốn vào sau trụ hành lang nghe lén:
Bạch Nhiên ngồi xổm trên đất hỏi Bảo nhi đang hái rau rằng: “Bảo nhi, nghe nói gần đây cô bị thất tình?”
Bảo nhi dùng lực vặt một cây bắp cải, bộ dạng như đang vặt đầu Liễu Quý Đông vậy: “Có liên quan gì tới ngươi?”
Ta nhịn không được thầm cổ vũ cho Bảo nhi.
Bạch Nhiên không thèm để ý, nói: “Ta chỉ thấy không đáng cho cô thôi, một người hồn nhiên đáng yêu như cô, mà lại có người không biết thưởng thức.”
Bảo nhi nghe vậy thì trước là nhoẻn miệng cười, rồi trầm ngâm một lúc lâu sau bỗng đen mặt lại nói: “Ngươi đang nói móc là ta khờ chứ gì? Nhà ngươi mới khờ, ngươi khờ tới mức ngay cả buổi tối cũng ngáy!”
…Ta không nhận thức cô gái này à nha.
Bạch Nhiên sửng sốt hồi lâu, rồi nói: “Ta…ta nghe nói chỗ nào ở kinh thành cô cũng biết hết, không bằng ngày mai làm dẫn đường, mang ta đi biết kinh thành một cái?”
Bảo nhi tỏ vẻ do dự, nói: “Ngươi không phải là định lừa ta tới nơi hoang vắng…rồi cướp tiền lương của ta chứ? Tuy rằng hôm qua ta vừa lĩnh lương, nhưng kì thực không nhiều, tiểu thư bủn xỉn lắm á.”
Ta…mấy độ muốn đem tờ giấy trên tay vo lại ném nàng.
Bạch Nhiên day day trán, nói: “Không bằng ngày mai hết thảy tiêu phí do ta phụ trách, cô không mang ngân lượng trong người, thì không sợ ta cướp tiền lương của cô rồi.”
Bảo nhi suy tư một lát rồi nói: “Được, đến lúc đó ngươi đừng hối hận.”
Bản công chúa ngửi thấy mùi âm mưu, bất kể là Bạch Nhiên có chủ ý gì, động tới người của bản công chúa, vậy tuyệt đối là đang ngứa da rồi. Bản công chúa không chặt đứt tâm địa gian xảo của hắn là không được, bản công chúa, bản công chúa…ta phát hiện tự xưng bản công chúa là một việc cực kỳ hào hoa hơn nữa còn khiến người ta khoái trá cả người, không được, tiếp tục như vậy, quá là không đạm bạc danh lợi rồi.
Hôm sau, ta vắt óc tìm kế ngăn cản Bảo nhi ra ngoài với Bạch Nhiên, nhưng Bảo nhi trước nay luôn làm theo ý mình, lúc ta ăn đến đĩa thịt kho đầu sư thứ ba còn muốn nàng đi làm thêm một phần nữa thì nàng phẩy tay áo mà đi, bỏ lại ta ngồi tại chỗ vừa sờ cái bụng tròn vo vừa cảm thán một mảnh khổ tâm đã trôi theo nước chảy.
Quá trưa, Bạch Nhiên và Bảo nhi vẫn chưa về, ta lo lắng vô cùng, không ngừng lải nhải bên tai Phạm Thiên Hàm, cuối cùng chàng không nhịn nổi nữa ném ta ra khỏi thư phòng.
Thư án của Phạm Thiên Hàm đối diện cửa sổ, ta ở ngoài đặt tay lên bệ cửa sổ chống má, làm bộ ngây thơ hồn nhiên, nói: “Thiên Hàm, không bằng chàng nạp Bảo nhi làm thiếp đi?”
Chàng từ trong sách lười biếng nhấc mắt lên, đáp ứng: “Được.”
Ta nhổ trâm trên đầu xuống dùng lực ném về phía chàng, chàng khẽ nghiêng người, né đi.
Cây trâm rớt xuống sàn vang lên một tiếng đinh đang thanh thúy.
Tóc ta không còn trâm cố định, xõa xuống tới eo.
Phạm Thiên Hàm nhặt trâm lên, cười nói: “Thủy vân tán phát, lại có một phong vị khác.”
Ta chống eo hùng hùng hổ hổ bỏ đi, chàng lại mở cửa đi theo, cằn nhằn: “Vấn tóc lên đi.”
Ta không chịu, chàng càng muốn. Đương lúc co kéo thì thấy Bảo nhi cùng Bạch Nhiên nhảy nhót trở về, khóe miệng đều nhếch lên cười, bộ dạng vô cùng thỏa lòng thỏa dạ.
Nhất là Bảo nhi, môi sưng đỏ bóng nhẫy, ánh mắt còn mê mang dạt dào xuân thủy. Lòng ta rơi bộp một cái, gạo đã nấu thành cơm rồi sao? Cho dù không phải cơm, cũng có lẽ là đã lấy gạo chuẩn bị bắc nồi rồi.
Mà lúc đó, lòng ta còn vội vàng lộp bộp, Phạm Thiên Hàm lại vội vàng buộc tóc cho ta, chàng tựa hồ có chút nóng nảy, kéo đến mức đầu ta phát đau, ta ngoảnh lại trừng chàng: “Thân thể tóc tai là cha mẹ ban cho, nếu chàng có gì bất mãn với cha ta thì cứ nói.”
Phạm Thiên Hàm mắng: “Im lặng.” Nghiễm nhiên là cái vẻ không kiên nhẫn.
Ta đang định phát tác, Bạch Nhiên chen vào: “Cùng không phải người ngoài, lại nói, Thiển nhi như thế này cũng có một phong vị khác nhỉ.”
Hôm nay liên tiếp được khen hai lần có một phong vị khác, ta cảm thấy vô cùng viên mãn, ngay cả hít thở cũng bắt đầu có một phong vị khác. Cho nên ta có một phong vị khác mà hỏi dò Bảo nhi: “Bảo nhi, hai người đi đâu cả ngày nay vậy?”
Bảo nhi không trả lời ta, nàng đang bận nghiêm túc sửa chữa Bạch Nhiên: “Này, họ Bạch, ngươi rõ ràng là người ngoài, vì sao nói mình không phải người ngoài. Hành vi như vậy thật không tốt, lúc ta còn nhỏ chỉ vì ăn hồ lô đường của Liễu Quý Đông mà gọi hắn ca ca, lập tức tiểu thư giáo huấn ta, người nói đấy là vì năm đấu gạo mà khom lưng, là không có cốt khí, là không đúng. Ngươi tưởng ngươi mời ta ăn một bữa tôm hùm cay là có thể tự ình là người nhà sao, Vương gia và Phạm gia đều là thế gia cả, ngươi như vậy người ta sẽ cho rằng ngươi thấy sang bắt quàng làm họ đấy.”
Nói đoạn, nàng hỏi ta: “Tiểu thư, người vừa mới hỏi em cái gì cơ?”
Ta nhìn gương mặt Bạch Nhiên lúc xanh lúc trắng, lắc đầu nói: “Không, ta dạy dỗ em quá tốt.”
Bảo nhi lại nói: “Lại chẳng, em là nha đầu của nhà giàu có, giáo dưỡng cứ phải gọi là tốt số một ấy chứ. Bạch Nhiên hắn cả ngày đều hỏi chuyện của tiểu thư là em đã có cảnh giác rồi, hóa ra hắn định nhận thân nhận thích, cái hành vi này thật khiến người ta xem thường.”
Ta không kịp đáp lời, chỉ thấy da đầu lại nhói lên, cổ bỗng lành lạnh, hướng lên trên sờ một cái, Phạm Thiên Hàm đã vấn tóc ta lên thành búi rồi dùng trâm cố định lại.
Bảo nhi nghiêng đầu đánh giá ta một lát rồi nói: “Cô gia, búi tóc người buộc thật khó coi, làm khuôn mặt tiểu thư to như cái bánh nướng ấy.”
Bạch Nhiên tán đồng nói: “Chính xác.”
Phạm Thiên Hàm biện bạch: “Không liên quan tới búi tóc.”
…Ta nhỏ nhắn mỹ lệ, không sợ đả kích.
Bảo nhi nghiêm túc nói: “Đâu phải, nếu buộc lỏng búi tóc một chút, có mấy sợi tóc tự nhiên rủ xuống, khuôn mặt có to chăng nữa cũng vẫn cứu vãn được.”
Phẫn nộ quá độ ta cũng chỉ còn lại bi ai, chuyện bi ai nhất đời, cũng không thể quá việc bị một cái mặt bánh nướng nói là bánh nướng mặt.
Ta đưa tay định nhổ trâm cài, Phạm Thiên Hàm không cho, chàng bẻ quặt tay ta ra sau, thuận thế kéo ta vào thư phòng.
Cửa vào và cửa sổ theo ta bị chàng kéo vào phòng cũng sầm sầm hai tiếng đóng hết lại.
Bảo nhi ở ngoài phòng kêu cô gia cô gia người vạn vạn đừng đánh tiểu thư, thanh âm càng lúc càng xa, có lẽ là bị Bạch Nhiên kéo đi rồi.
Bầu không khí trong phòng bỗng có chút căng thẳng.
Ta ôm ngực, tim đập nhanh, có cái cảm giác hưng phấn kích thích như bị cướp đi làm áp trại phu nhân vậy.
Phạm Thiên Hàm thả tay ta ra, nói “Hoàng thượng đã hạ lệnh xây phủ tướng quân cho Bạch Nhiên, hắn sẽ nhanh chóng ra ở riêng thôi.”
Cõi lòng nhảy múa của ta thoáng chốc trở về vị trí, trầm ngâm hồi lâu, cảm thấy chàng hẳn là đang biểu đạt sự bất mãn với Hoàng đế với ta, vì thế ta nói: “Thiếp cũng thấy không ổn, có cơ hội thiếp sẽ bẩm báo hoàng huynh, để huynh ấy thu hồi thánh mệnh.”
Phạm Thiên Hàm trầm giọng: “Có gì không ổn?”
Ta biết làm vợ người, có lúc cần phải cùng chung kẻ địch để an ủi tâm linh bị tổn thương của trượng phu, thế nên ta căm giận bất bình nói: “Bằng cái gì không cấp đại tướng quân lao khổ công cao tu kiến phủ đệ, mà lại cho tướng của bại quân tu kiến phủ đệ, xem thường người khác quá rồi, hoàng huynh này làm việc thật không ổn thỏa.”
Phạm Thiên Hàm cảm động tới mức miệng há ra rồi khép vào, khép rồi lại há, cuối cùng than thở một tiếng :”Nàng quả là…khéo hiểu lòng người.”
Ta ôm quyền nói: “Quá khen.”
Chàng bất đắc dĩ cười cười, cúi người xuống, ta lòng hiểu rõ liền nhắm mắt chu miệng ra.
Một lúc lâu sau, nghe thấy chàng trầm trầm cười bên tai ta, ta chỉ thấy da đầu được thả lỏng, mở mắt ra, cây trâm gài tóc của ta đã nằm trên tay chàng, ngón tay chàng chải vuốt tóc ta, nói: “Thả tóc ra quả có thể che mặt nhỏ bớt đi.”
Ta im lặng thu hồi khuôn miệng đang chu ra, lãnh đạm rút cây trâm trong tay chàng về, lãnh đạm đem tóc vấn lên ghim lại, lãnh đạm áp lên liếm khóe miệng đang cong lên của chàng một cái, rồi lãnh đạm vỗ vỗ mặt chàng, lãnh đạm nói: “Miệng rộng ăn tứ phương, mặt lớn liếm Thiên Hàm.”
Tín niệm của ta là, lấy vô sỉ đối mặt với tất thảy đả kích, nhằm đạt đến thiên hạ vô địch.
Phạm Thiên Hàm day day mũi, hỏi: “Da mặt nàng rốt cuộc là làm từ thứ gì vậy?”
Ta thành thật nói: “Thiếp cũng không biết, thiếp cũng nghi hoặc lắm.”