- Cha… Thật đáng sợ, hắn có phải đã bị….
- Con gái ngoan, đừng nói, nhất thiết đừng nói. –Hoa Chấn Thiên trừng mắt đến hết mức, nhìn thẳng vào đài thi đấu đã biến thành biển lửa, vẻ chuyên chú không hề chớp mắt kia hệt như đang nhìn một cô gái xinh đẹp trần truồng ngâm trong nước.
Lý, Lưu hai lão mồ hôi như mưa, nhưng lập tức lại bị cái nóng bốc hơi sạch, y phục trên dưới toàn thân lại không có một vết ướt nào. Tuy rằng có năng lượng ngăn cách, nhưng họ cách đó quá gần, cảm giác nóng bỏng phả thẳng vào mặt, mà lại phải chia một phần lực lượng đi bảo vệ y phục, bằng không y phục của họ lúc này đã bị cháy đến tro cũng không còn, lộ trước mặt hàng đống người, thanh danh cả đời của hai người họ cũng bị hủy sạch sẽ.
Lửa như vậy, cùng là Thiên cấp cao thủ cũng tuyệt đối không dám trực tiếp va chạm. Công tử của Diệp gia kia đã bị hóa thành tro bụi, hay là…
Lâm Viêm thiêu đốt đằng đẵng hơn chục giây, rốt cuộc đã bắt đầu có dấu hiệu lui đi. Hai vị cung phụng được giảm áp lực song song thở phào một hơi, nhưng giây tiếp theo, hai lão nhân luôn luôn vững vàng như núi suýt nữa kinh hãi đến cả tròng mắt đều lòi ra.
Ngọn lửa màu lam từ từ suy sụp, hai bóng người cũng đồng thời hiển hiện trong ngọn lửa. Một người là Lâm Viêm toàn thân vẫn đang thiêu đốt ngọn lửa màu lam… một người là…. Diệp Vô Thần vừa khéo đang ngáp. Hắn cứ như vậy đứng trong ngọn lửa màu lam, toàn thân không hề bị thương, trên mặt không chút sợ hãi, thậm chí mang theo chút chưa thấy đã, dường như là đang chê thời gian hỏa thiêu quá ngắn, lại không có chút thống khổ khó chịu nào cả.
- Nhanh như vậy đã tắt rồi? Ài, thật là không tận lực mà. –Diệp Vô Thần nhỏ giọng nói thầm. Thanh âm rơi vào trong tay hai vị cung phụng cách đấy gần nhất, khiến họ gần như muốn điêu đứng ngay đương trường.
Giờ phút này, vẻ mặt của tất cả mọi người trên sân đấu đều có thể nói là cực kỳ đặc sắc. Có người há hốc mồm miệng, lại quên gào lên sợ hãi, có người liều mạng dụi dụi mắt mình, không dám tin hết thảy những gì mình nhìn thấy, có người thậm chí lén nhéo mình, hoài nghi mình có phải đang nằm mơ hay không.
Từ "thiên tài" dung tục này đã không xứng để dùng trên người hắn, hắn lúc này quả thực đúng là một con quái vật… yêu nghiệt!
Khi ngọn lửa rốt cuộc hoàn toàn dập tắt, họ lại nhìn thấy một màn khiến họ kinh hãi. Đài thi đấu vốn cao hơn thước không ngờ lại hoàn toàn biến mất… Chẳng những biến mất, mặt đất ở nơi đó còn lún xuống rõ ràng. Cây quạt ngọc, đoạn kiếm vốn rơi trên đài cũng biến mất vô ảnh vô tung, một tia dấu vết đều không hề lưu lại… Toàn bộ bị đốt thành tro!
Mà ngọn lửa khủng bố như thế, hắn vẫn bình yên vô sự, ngay cả y phục trên người đều không bị cháy đến một tấc nửa điểm.
Diệp Uy suýt nữa kích động bất chấp tình cảnh nhảy xổ lên, y vỗ lưng thê tử, vẻ mặt trách cứ nói:
- Nhìn đi, ta đã nói phải tin tưởng Thần Nhi mà, bây giờ yên tâm rồi chứ. Thần Nhi của chúng ta đã không phải Thần Nhi trước kia nữa, nó bái vi sư như Kiếm Thần, có lẽ cũng trở thành một Tiểu Thần rồi đó.
Vương Văn Thù chỉ có gật đầu, đã kinh ngạc lẫn vui mừng đến khờ khạo.
Diệp Nộ quay phắt người, nện mạnh một cái lên vai Lâm Cuồng, lại dùng lực vỗ vỗ vài cái, cười ầm nói:
- Ha ha ha ha! Lâm lão, người Lâm gia các ngươi quả nhiên không đơn giản, thiêu một mồi lửa to như vậy ngay cả lông cháu ta cũng không thiêu được một sợi, bội phục, bội phục quá! Ha ha ha ha!
Sắc mặt Lâm Cuồng xanh mét, nhưng làm thế nào cũng không che dấu nổi vẻ khiếp sợ trên mặt.
- Cha, hắn thế nhưng lại…
- Tiểu tử khá lắm, khá lắm! Người có thể khiến lão tử phục trước kia vẫn chưa từng xuất hiện… Hôm nay lại cắm trong tay tiểu tử này. Nếu đã không thành con rể ta, vậy lão tử trực tiếp kết bái huynh đệ với hắn cũng được! –Hoa Chấn Thiên lại một lần nữa cắt ngang lời con gái, miệng tấm tắc không dứt.
Hoa Thủy Nhu giật nảy mình, gấp giọng nói:
- Điều này sao có thể, hắn còn trẻ như vậy, làm sao có thể kết bái với cha.
- Ai nói trẻ tuổi thì không thể kết bái với lão tử. Những lão già kia cho dù quỳ xuống muốn kết bái với ta, ta đều không cần.
Hoa Thủy Nhu ngoan ngoãn không nói thêm câu nào nữa. Nàng biết tính tình quật cường của phụ thân, một khi đã muốn, một trăm con trâu đều không kéo về nổi. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Hai cung phụng song song thu tay, gần như hư thoát. Ngọn lửa màu lam trên người Lâm Viêm rốt cuộc cũng đã dập tắt gần hết, chỉ là đôi mắt y lúc này hoàn toàn không có thần thái, thân thể cũng đang hơi hơi run rẩy. Vừa là di chứng sau khi ma lực hao hết, cũng là bởi vì kinh hãi muốn chết.
- Không có khả năng… Điều này không có năng… -Y nhìn Diệp Vô Thần không chút thương tổn, như đang nằm mơ lẩm bẩm nói.
Long Dận đứng dậy, vẻ mặt giận dữ nói:
- Lâm viện trưởng, ngươi vì chút thù riêng lại không tiếc vận dụng Phần Tẫn Bát Hoang, ngươi rốt cuộc định dồn tính mạng trẫm và mọi người ở đây vào đâu?
Mấy ngàn ánh mắt phẫn nộ cùng lúc bắn về phía Lâm Viêm. Nghĩ đến cỗ sóng nhiệt đáng sợ ấy, họ ngoài phẫn nộ trong lòng còn rất sợ hãi.
- Bệ hạ bớt giận! Lâm viện trưởng đã áp súc phạm vi của Phần Tẫn Bát Hoang đến mức thấp nhất, bằng không cả quảng trường này đều sẽ biến thành biển lửa, cho dù là hai người chúng ta cũng chỉ có thể dẫn duy nhất bệ hạ đi chạy trốn. Mà Lâm viện trưởng nhất định cũng bởi vì có hai người chúng ta ở sân mới có thể an tâm thi triển Phần Tẫn Bát Hoang, tuyệt không có ý thương tổn bệ hạ. –Lý cung phụng khom người nói. Y đương nhiên không muốn giải vây cho Lâm Viêm, mà đang mở một lối đi xuống cho Long Dận, bởi vì Lâm Viêm tạm thời không nên chọc giận.
Long Dận hừ lạnh một tiếng, ngồi về chỗ, trầm giọng nói:
- Việc này bỏ qua!
Long Dận tuyệt đối không phải một kẻ khoan dung độ lượng, lúc này y hận không thể xé Lâm Viêm này ra thành mảnh nhỏ. Lâm Viêm luôn tâm cao khí ngạo, tính tình nóng nảy, ai đều không thèm đặt trong mắt, lần này bị người ta chọc giận liên tiếp, dưới cơn thịnh nộ không ngờ lại làm ra chuyện điên rồ như thế. Nhưng Thiên cấp cao thủ có thể lôi kéo, nhận lệnh, nhưng không đến nước vạn bất đắc dĩ thì tuyệt không thể trêu chọc, bởi vì vạn nhất ép y nổi nóng, thực lực Thiên cấp đủ để dễ dàng tạo thành tai nạn. Mà Lâm Viêm vốn chính là một kẻ nóng nảy dễ nổi giận, dễ xúc động, huống hồ sau lưng còn có Lâm gia.
Lâm Viêm như không nghe thấy thanh âm của Long Dận, vẫn như si ngốc nhìn Diệp Vô Thần, làm sao cũng không nguyện ý tin vào mắt mình. Diệp Vô Thần rất là hưởng thụ vẻ mặt của y lúc này, cười tủm tỉm vươn ra ba ngón tay:
- Lâm viện trưởng, dựa theo đánh cuộc, ngài cần gọi ta ba tiếng gia gia, bệ hạ và tất cả mọi người ở sân đều có thể làm chứng. Được rồi, cháu ngoan, bây giờ có thể gọi rồi.
Con ngươi của Lâm Viêm trong nháy mắt phình to, y mở choàng hai mắt, run rẩy mà chậm chạp giơ cánh tay lên, mỗi một ngón tay chỉ về phía Diệp Vô Thần, lửa giận và sự khuất nhục trong lòn gần như sắp thiêu cháy nội tạng y.
Diệp Vô Thần cười lạnh một tiếng. Ma lực thiếu hụt, nổi giận công tâm, mặt mũi mất sạch, lại bị hoàng đế trách mắng, vậy thì…
Ba ngón tay Diệp Vô Thần vươn ra từng ngón thu hồi, trong miệng chậm chạp đọc khẽ:
- Ba… Hai… Một…
Âm "Một" vừa dứt, Lâm Viêm trợn trắng hai mắt, trước mắt trời xoay đất chuyển, thẳng tắp ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Lâm Viêm - đệ đệ của gia chủ Lâm gia, tại Lâm gia có địa vị không dưới Lâm Cuồng, lại là viện trưởng học viện hoàng gia Thiên Long, đồng thời nổi danh Hỏa ma pháp sư đệ nhất Thiên Long Quốc, cứ như vậy ngã xuống trước mặt thiếu gia Diệp gia.
Lâm Khiếu bại hoàn toàn dưới tay Diệp Vô Thần, mà Lâm Viêm thậm chí bại càng thêm thê thảm hơn. Sau hôm nay, việc này ắt sẽ cả thành đều biết, sau này Lâm gia còn làm thế nào ngẩng đầu trước Diệp gia.