Thiên Thần

Chương 548: Chỉ Mộng tỉnh lại




Diệp Vô Thần cười tươi như hoa, buông cô nhóc trong lòng ra, giơ lên Trảm Tinh kiếm, một tay xuất hiện một viên quả thực màu xám, hắn đưa ly hồn quả chận rãi tới gần Trảm Tinh Kiếm, dùng ý niệm nói: "Nam Nhi, thu liễm tinh thần, cái gì cũng không nghĩ tới..."

Lúc trước Bắc Đế thiên tân vạn khổ tìm được ly hồn quả chính là bởi vì cứu nàng từ trong kiếm ra. Mà giờ khắc này, khát vọng cuối cùng của Nam Hoàng Bắc Đế sắp được thực hiện, chỉ là vô luận Nam Nhi có tha thứ cho họ hay không thì họ đều không còn mặt mũi nào gặp lại con gái mình nữa. Tranh đấu của họ dẫn phát một hồi tai nạn liên tiếp, mà Nam Nhi cũng đồng thời trở thành một trong những vật hi sinh, mà người kết thúc tai nạn chính là Diệp Vô Thần.

Một cái không gian có thần tồn tại, như vậy một ngày nào đó sẽ diễn sinh ra ma, thiện đối lập với ác, bởi vì không có mặt thiện đơn thuần, chỉ cần thời gian lâu dài, nhất định sẽ biến chất thành ma. Đại Ma Vương mặc dù chết, nhưng sau này một ngày nào đó sẽ sản sinh ra ma khác. Nhưng mà, khi đó Diệp Vô Thần vẫn tồn tại như trước, ma cho dù hình thành cũng không tính là mối họa gì, mà nếu là một ít ác niệm một ít tranh đấu sản sinh ra ma, cho dù sinh thành cũng sẽ không mang lại chút uy hiếp nào.

Ly Hồn quả cùng Trảm Tinh kiếm chạm nhau, một đoàn hắc mang từ ly hồn quả tràn lên bao trùm Trảm Tinh kiếm, ngừng lại một sát na, tay Diệp Vô Thân thu hồi, đem Ly hồn quả đặt trên ngực cô nhóc.

Một vầng quang mang không màu từ Ly Hồn quả bay ra, dung nhập vào trong thân thể tiểu cô nương, mà trong quá trình này Ly Hồn quả dần thu nhỏ lại, vốn to bằng ngón cái biến thành nhỏ như móng tay, cuối cùng biến nhỏ như hạt gạo, sau đó không biết biến mất đi nơi nào.

Mà thân thể thuộc về Nam Nhi rút cuộc đã động đậy, hai mắt đóng chặt hơi run rẩy một chút như muốn mở ra.

"A..."

Một giọng nói non nớt phát ra từ khóe miệng Nam Nhi, lông mi của nàng khẽ lay động, lay động như muốn mở ra, ngón tay non nớt trắng mịn như tuyết hơi động, thân thể mềm mại hơi đứng thẳng lên. Rút cuộc, trải qua một hồi nỗ lực, con mắt nàng chậm rãi mở ra...mắt mở ra cho thấy ý thức của nàng chí ít đã hồi phục hơn phân nửa.

Chẳng biết con mắt bao nhiêu năm mới thấy lại ánh sáng, đột nhiên như bị kim châm, miệng nàng phát tiếng la hoảng "A'' một tiếng, nàng giơ cánh tay nhỏ bé lên che trước mắt, nửa trên người cẩn thận ngồi dậy, lúc này mới chầm chậm bỏ tay ra.

Bỏ tay che ở trên trán ra, hai mắt long lanh của Nam Nhi lóe ra một loại hưng phấn đánh giá chủ nhân đứng bên cạnh, đánh giá thế giới xung quanh, cái mũi xinh xắn nhẹ run lên, hít không khí tươi mát vào trong phổi. Trong kiếm nàng chỉ có thể mượn lực lượng của Trảm Tinh kiếm để nhận biết thế giới, dùng linh giác quan sát người...bây giờ nàng dùng thân thể chân thực, cảm thụ hoàn toàn khác hẳn, nàng hồn nhiên quên mất thân thể của mình chỉ là một cô nhóc năm sáu tuổi, nàng đã hoàn toàn say mê trong giấc mộng hiện thời.

"A nha..." Nàng vừa muốn đứng lên, thân thể thoáng cái ngã xuống, được Diệp Vô Thần cẩn thận đỡ lấy, Nam Nhi được đỡ lấy, hưng phấn xoay tròn con ngươi: "Chủ nhân, ta có thân thể rồi, ta thực sự có thân thể rồi."

Nàng có thân thể nhưng không còn chút lực lượng nào, nàng tuy là thần nữ, nhưng lúc này nàng không có chút lực lượng nào của thần, mà là một cô nhóc cực kỳ bình thường nhất. Nàng không có để ý những cái này, có lẽ nói trong niềm hưng phấn này, tất cả những khuyết thiếu đều bị nàng bỏ ra ngoài mắt, mộng tưởng thành sự thật, trong lòng nàng chỉ có cảm giác vui mừng khôn cùng.

"Ừm." Diệp Vô Thần trả lời một tiếng, giọng nói của Nam Nhi hiện tại cũng khác hẳn với linh hồn chi âm của nàng lúc trước, lúc này giọng nói nàng rất non nớt, nhưng lại thánh thót dễ nghe vô cùng.

Không biết cần bao nhiêu năm mới có thể nuôi lớn đây...

Tính toán ra, thật ra tuổi tác cũng không sai biệt với Tư Thần nhiều lắm.

Tư thần...

Nghĩ đến Tư Thần, bầu tâm sự dũng mạnh xâm nhập vào trong đầu hắn, hắn nhìn Nam Nhi vừa được sống lại mang theo một cỗ tư vị khác, hắn đỡ lấy thân thể Nam Nhi, nói: "Nam Nhi, linh hồn của ngươi rời thân thể đã lâu, muốn hoàn toàn phù hợp cần một khoảng thời gian, hiện tại vừa mới dung hợp, hay là không nên vận động quá nhiều...nói trắng ra là phải để ý nghỉ ngơi, hiểu chưa?"

Nam Nhi gật mạnh đầu, sau đó liên tục nhìn hắn cười, cảm giác cười thật là tuyệt.

"Nào, nghe lời ra, trước tiên cùng Hương Hương về nghỉ ngơi đã, để Tuyết Nhi và Đồng Tâm biết các nàng lại có thêm một tiểu muội muội, cũng nói cho các nàng biết ra không việc gì, không cần lo lắng."

"A? Nhưng mà...ta rõ ràng lớn hơn các nàng, lớn hơn nhiều ý, các nàng mới là muội muội." Nam Nhi bất mãn cãi lại.

"Nhưng bộ dạng ngươi hiện tại nhìn thế nào cũng thấy nhỏ hơn các nàng mà." Diệp Vô Thần bất đắc dĩ nói.

"Không đâu..."

Nhìn Hương Hương đem Nam Nhi rời đi, sắc mặt Diệp Vô Thần chậm rãi nhu hòa lại, hắn nâng hai tay lên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trong gương, nhẹ nói: ''Tư Thần...muốn đi thăm mẹ không..."

"Muốn...muốn đi gặp mẹ, muốn mẹ ở cùng một chỗ với ba."

Dường như một âm thanh từ thiên ngoại truyền tới tai, Diệp Vô Thần toàn thân run rẩy một chút, sóng mắt hoảng động nhìn thấy trung tâm cái gương một đoàn bạch sắc quang mang biến ảo thành một cô bé ba bốn tuổi...là con gái hắn. Nàng ngửa đầu, đôi mắt chớp chớp nhìn hắn, lông mi tinh ế cong lên vẽ ra một nụ cười cực kỳ xinh đẹp.

Diệp Vô Thần khiếp sợ, sau đó mưng như điên, trong lòng rung động thật sâu, ôm chặt Tư Thần, nhẽ nói: "Tư Thần, ta đi đánh thức mẹ con, nàng nhất định cũng rất muốn gặp con gái mình."

Không gian nứt ra, bọn họ xuất hiện trước một tượng băng lạnh lẽo, bên trong là một bóng hình xinh đẹp đang ngủ say.

Diệp Vô Thần đặt tay lên băng, yên lặng nhìn Viêm Chỉ Mộng đang ngủ say trong băng, bốn năm trước gặp nhau bởi vì nguyên nhân mê tâm hàm ngọc của Tuyết Phi Nhan mà định trước dây dưa suốt đời. Nếu không gặp nhau, thì số phận đã khác hẳn...nhưng nàng gặp phải chính là đại bất hạnh của nàng, ngày ấy chia lìa, nàng vì sinh con mà ngủ say trong băng bốn năm.

Lúc trước ở Bắc Đế tông, nàng biết bản thân mang thai thì cảm nhận được một loại mưng rỡ tuyệt vọng, khi con gái nàng thiếu chút nữa mất đi thì nàng cảm nhận thêm được cả thống khổ, mà những thứ này tất cả đều một mình nàng thừa nhận, khi đó hắn đang ở thế giới kia.

"Chỉ Mộng, nếu có kiếp sau, nàng liệu có nguyện ý gặp ta?" Hắn nhẹ giọng lẩm bẩm, không biết là hỏi nàng, hay là hỏi mình. Hắn nhắm mắt, nhẹ nhàng nói: ''Chỉ Mộng à, tỉnh lại đi...ta đã chờ nàng lâu lắm rồi..."

Quang mang xanh biếc trong nháy mắt tràn ngập khắp không gian, sinh mệnh lực lượng của Diệp Vô Thần lúc này cường đại cỡ nào chứ, hắn muốn khôi phục sinh mệnh lực của Viêm Chỉ Mộng, chỉ là một nháy mắt. Quang mang xanh biếc tràn ngập không gian, băng xung quanh Viêm Chỉ Mộng cũng dần bốc hơi, quang mang xanh biếc bao vây lấy Viêm Chỉ Mộng từ không trung bay xuống, Diệp Vô Thần vội tiến lên cẩn thận ôm lấy thân thể nàng.

"Mẹ...mẹ..." Tư Thần như một tiểu tinh linh bay tới bên cạnh Viêm Chỉ Mộng, dùng giọng nói non nớt một lần nữa hô hoán, hai tay nho nhỏ nhẹ nhàng lay động y phục Viêm Chỉ Mộng. Diệp Vô Thần mỉm cười, cảm nhận được sinh mệnh lực đang sưởi ấm cơ thể nàng, cứ vậy lẳng lặng nhìn nàng, thật lâu rồi hắn không có nhìn nàng gần như vậy, cũng đã lâu hắn không được chạm vào thân thể nàng.

Một đoàn linh hồn lực nho nhỏ rung động truyền tới, nhưng là đến từ Tư Thần, Diệp Vô Thần vừa muốn ngẩng đầu đã cảm giác được động tĩnh nho nhỏ từ thân thể trong lòng mình, hắn vội quay mặt xuống, vừa vặn một đôi mắt mở ra, bốn mắt nhìn nhau. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Giờ khắc này, vui mừng, áy náu, hạnh phúc, phiền muộn, đau thương...rất nhiều cảm xúc dồn nén trong lòng, hắn nhẹ nói ra ba chữ: "Nàng tỉnh rồi..." Sau đó hắn không biết nói thêm cái gì nữ, dường như hai mắt hắn đã trở nên mông lung.

"Mẹ...mẹ...ba ba..." Tư Thần hạ xuống đất, vui mừng nhìn Viêm Chỉ Mộng vừa tỉnh lại, viền mắt có thứ gì đó trong suốt chớp động, nụ cười của nàng rất nhanh bị một giọt nước mắt thấm ướt.

Đây là lần đầu tiên Viêm Chỉ Mộng nghe thấy con gái gọi mình, ngôn ngữ của nàng có vẻ bị nghẹn lại, nàng khó có thể phát tiết ra, chỉ có nước mắt...Diệp Vô Thần đã từng chết đi, bản thân từng bị coi là đã chết, con gái mà nàng nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại...Hôm nay, những mộng ảo đều tụ lại một chỗ, nàng tỉnh, tỉnh lại đã thấy nam nhân mình yêu thương, còn con gái mình sinh cho hắn nữa.

Tuy rằng sinh mệnh lực đã hoàn toàn hồi phục, nhưng bốn năm đóng băng khiến nàng không cách nàng trong thời gian ngắn hồi phục tự do khống chế thân thể, nàng không thể nào ôm chặt bọn họ chỉ có thể dồn khí lực vào tay, nhẹ cầm tay hắn, lại cầm tay con gái, cùng bọn họ bên nhau, mãi không chia lìa.

Vừa rồi ba động linh hồn không phải là Tư Thần cố sức lay tỉnh mẹ mình, mà là thấy mẹ tỉnh lại nàng đem ký ức truyền cho mẹ...nói cho mẹ biết mấy năm nay nàng trải qua những gì, cùng với tất cả việc làm của Diệp Vô Thần mấy năm gần đây. Là mẹ con, người một nhà không có gì phải giấu diễm. Mấy năm nay, bọn họ tuy rằng không ở cùng một chỗ, nhưng qua ký ức Tư Thần truyền lại, khiến nàng đã biết mấy năm nay hai cha con trải qua việc gì, khiến nàng biết được nam nhân của mình làm thế nào trở thành một nhân vật đỉnh cao.

"Vô Thần...Tư Thần..." Viêm Chỉ Mộng nhẹ giọng gọi lên tên hai người quan trọng nhất cuộc đời, từng từ đều là do nước mắt ngưng tụ mà thành. Đây là một giấc mộng đẹp đẽ cỡ nào, một giấc mộng khiến người ta không bao giờ muốn tỉnh lại nữa.

Tuyết Phi Nhan chẳng biết từ bao giờ xuất hiện tại cửa băng thất, đứng yên đó nhìn một nhà đang ôm ấp nhau, trên khuôn mặt tươi cười đọng lại từng vệt nước mắt. Nàng nhẹ nhàng rời đi, những tích tụ, lo lắng, nhớ mong trong lòng lúc này đều biến mất vô ảnh, hắn đã trở về, Tư Thần đã trở về...Ngay cả nàng rút cuộc cũng tỉnh lại, đúng là không còn kết cục nào hoàn mỹ hơn nữa. Vài ngày trước nhận được tin của Diệp Vô Thần thì nàng đã tan nát cõi lòng, đến lúc này nàng lại hân hoan, cảm giác từ địa ngục lên thiên đường trong thời gian ngẳn chuyển giao, nàng nhìn bầu trời sương mù, như một yêu tinh băng tuyết cười quyến rũ, nỗ lực nghĩ cách nào dùng thân thể của mình 'nghiêm phạt' hắn...