Thiên Thần

Chương 447: Tiểu Tử




Ngưng Tuyết đã tỉnh lại, Đồng Tâm cũng đã tỉnh lại, tuy rằng nhìn thì vẫn còn rất suy yếu, nhưng rõ ràng đã không còn trở ngại gì. Nhìn thấy Diệp Vô Thần trở về, Ngưng Tuyết hưng phấn gọi: "Ca ca, huynh đi đâu vậy, Đồng Tâm tỷ tỷ đã tỉnh rồi."

"Ừ! Nàng ấy lúc muội đang ngủ đã tỉnh lại rồi." Diệp Vô Thần ngồi xuống cạnh giường, ấn nhẹ một cái vào mũi Ngưng Tuyết, sau đó nhẹ giọng nói với Đồng Tâm: "Nghe lời, nghỉ ngơi cho tốt đi, không cho phép nghĩ nhiều, biết không?" Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Đồng Tâm nhẹ nhàng gật đầu, dựa sát vào lòng hắn. Nàng ta đã quen thành một thanh lợi kiếm trong tay hắn, nàng ta không thể không nghĩ, mình đã không còn lựa lượng thì làm thế nào mà bảo hộ được hắn, và ai sẽ bảo hộ hắn.

"Rồng... Phụ thân, vì sao lại có khí tức của rồng." Tiểu Mạt vô thanh vô tức xuất hiện phía sau Diệp Vô Thần, vẻ mặt kinh ngạc, rất nhanh, ánh mắt của nàng ta dừng ở gần vạt áo bên hông Diệp Vô Thần, nơi đó có một cái đầu nhỏ đang lộ ra, vừa hay đang nhìn xung quanh với ánh mắt hiếu kỳ. Tiểu long còn lâu mới ngoan ngoãn như tiểu Huyền Vũ, cho dù bị Diệp Vô Thần ném vào trong túi, nó vẫn không ngừng nhìn người và sự vật ở xung quanh. Tất cả đều tân kỳ và khiến nó tò mò.

"Làm quen với đồng bọn mới của chúng ta đi." Diệp Vô Thần xách cả tiểu Huyền Vũ và tiểu long rồi, đặt lên mặt đất, sự xuất hiện của chúng lập tức hấp dẫn ánh mắt hiếu kỳ của ba nữ tử, Ngưng Tuyết và Tiểu Mạt đều ngồi xổng xuống, tò mò quan sát chúng.

"Ca ca, con rùa nhỏ này là vừa bắt về à? Có điều, nó trông có chút kỳ quái." Ngưng Tuyết muốn dùng tay sờ tiểu Huyền Vũ một chút, những sau cùng lại không dám. Lúc này tiểu Huyền Vũ có chút ỉu xìu, bộ dáng mệt mỏi buồn ngủ. Vừa rồi giao chiến cùng Tử tinh nghiệt long, nó tuy rằng trông thì thắng rất nhẹ nhàng, nhưng vẫn hao tổn không nhỏ, rất cần phải được nghỉ ngơi. Ngược lại, tinh thần của tiểu long thì rất tốt, mặt không ngừng chuyển động hết nhìn người này rồi nhìn người kia.

Ngưng Tuyết theo bản năng cho rằng, đây là Diệp Vô Thần bắt từ bờ sông về.

"Nó tên là tiểu Huyền Vũ, cũng không phải là một con rùa thật sự." Diệp Vô Thần giải thích một chút.

"Tiểu Huyền Vũ? Cái tên quái lạ quá, ca ca bắt được nó từ đâu vậy." Ngưng Tuyết hỏi.

"Là người khác tặng cho ta." Diệp Vô Thần chỉ có thể trả lời như vậy.

"Ồ... vậy con chó nhỏ đó cũng là người khác tặng ư?"

Chó nhỏ?

Tiểu long đang vung vẩy chi trước phốc một cái ngã xuống đất.

"Là rồng đấy." Tiểu Mạt nhíu mày nói: "Là lôi điện chi long. Nhìn bộ dạng chắc là vừa mới sinh ra được không lâu, phụ thân, con rồng này từ đâu ra vậy?"

Rồng là thú cao quý nhất trong các loại thú, vô luận ở Thần Chi đại lục, Ma chi đại lục hay là Thiên Thần đại lục đều có rồng tồn tại, trong trí nhớ của Tiểu Tư, thế giới mà nàng ta sinh ra có ma long. Nhưng vô luận là ở đâu, số lượng rồng cũng đều là cực kỳ thưa thớt.

"Mê thất chi địa." Diệp Vô Thần trả lời ngắn gọn.

"Ừ. Hì hì, nuôi một con rồng để chơi cũng không tồi. Cho dù là rồng kém cỏi nhất, sau khi lớn lên cũng sẽ rất lợi hại." Tiểu Mạt cười nói: "Đúng rồi, nó tên là gì!"

"Tử tinh nghiệt long."

"Tử tinh nghiệt long? Cái tên này khó nghe quá. Ca ca, chúng ta đặt tên khác cho con chó nhỏ này... à, con rông nhỏ này nhé?" Ngưng Tuyết ngẩng đầu, hai mắt lóe sáng, hỏi.

"Ừ, vậy Tuyết Nhi cho nó một cái tên hay đi."

"Ồ, mắt nó hình như là màu tím, trên người cũng có một chút màu tím, vậy gọi nó là Tử nhi đi." Ngưng Tuyết hưng phấn hỏi. Tiểu long nhìn thì không dễ tiếp cận như Huyền Vũ, nàng ta dùng tay nhẹ nhàng chạm vào nó, sau đó mới yên tâm chơi đùa.

Diệp Vô Thần vừa muốn nói "được" thì trong đầu bỗng nhiên nhói lên, hắn đột nhiên đổi giọng: "Cái thên Tử nhi này... Tuyết nhi, hay là gọi là tiểu Tử đi."

"Hả? Nhưng cái tên Tử nhi dễ nghe hơn mà, vì sao không gọi là Tử nhi?" Ngưng Tuyết ngẩng đầu hỏi.

Vì sao không thể gọi là Tử nhi ư? Diệp Vô Thần cũng không biết vì sao, nhưng lực lượng linh hồn nói cho hắn biết, hắn không thể gọi cái tên này, nếu không, nói không chừng sẽ xảy ra một chuyện rất đáng sợ.

"Cha, không thể gọi là Tử nhi... không thể..."

Không chỉ có linh hồn ám chỉ, ngay cả Tư Thần vừa mới tỉnh lại cũng dùng thanh âm của nàng ta ngăn cản gọi tiểu long là Tử nhi.

"Bởi vì Tư Thần nói nó không thích cái tên Tử nhi này, nó thích cái tên tiểu Tử hơn, gọi là tiểu Tử đi, được không?" Diệp Vô Thần đành phải lấy Tư Thần ra làm cớ, nói với Ngưng Tuyết. Ngưng Tuyết trước giờ luôn rất chiều Tư Thần, nghe Diệp Vô Thần nói như thế, nàng ta cũng gật đầu, lắc lư thân thể của tiểu long: "Ừ! Vậy ngươi về sau tên là tiểu Tử nhé, đây là cái tên mà Tư Thần đặt cho ngươi đó."

Dưới ý nguyện của Diệp Vô Thần, tiểu Tử tinh nghiệt long được đặt tên là tiểu Tử tạm thời lưu tại bên cạnh Ngưng Tuyết và Đồng Tâm, trở thành thủ hộ chi thuẫn cuối cùng của các nàng. Lực lượng của nó cũng vì có long tinh mà trong bất tri bất giác nhanh chóng trưởng thành.

...

Phía tay Thiên Long quốc, Vân Hoa thành.

Hai nước mỗi bên đều điều chỉnh mấy ngày, gió êm sóng lặng. Đại Phong quốc quân tuy rằng vẫn rục rịch, nhưng vẫn chưa chính thức tiến công, Chỉ cần lấy được Vân Hoa thành và Tây Lô thành, bọn họ tương đương với phá được đạo phòng tuyến thứ nhất của Thiên Long quốc.

Gia Cát Tiểu Vũ ở Vân Hoa mấy ngày, Diệp Huy cầm đầu tướng lãnh chỉ làm theo lệ bái kiến nàng ta một lần, bình thường không chủ động đi tìm nàng ta, rõ ràng không để Bình Vân nữ tướng này vào mắt. Phó tướng của Gia Cát Tiểu Vũ đều tức giận không thôi, mà bản thân nàng thì không thèm để ý. Tình hình hiện giờ thật sự là quá bình thường. Đối với những quân nhân này mà nói, nữ tử làm tướng đã khó chấp nhận, há lại nguyện ý nghe theo sự bài bố của một nữ tướng.

Đứng ở trên thành lâu, Gia Cát Tiểu Vũ nhíu mày nhìn về đằng xa. Đại Phong quốc quân cách rất gần, đóng ở chỗ cách không quá trăm dặm, từ xa nhìn lại, cờ xí thêu chữ Phong dày đặc.

Sau một lúc lâu, nàng ta quay trở lại trong sảnh, hô: "Kinh Lôi Kinh Hỏa!" Hai tướng sĩ mặc màu đỏ đen tiến vào, chắp tay nói: "Có mạt tướng."

"Chấn thiên lôi còn có bao nhiêu?" Gia Cát Tiểu Vũ hỏi. Kinh Lôi Kinh Hỏa hai người là hai thủ lĩnh cao nhất trong đội ngũ Thiên lôi địa hỏa mạnh nhất của Hoa gia, lần này Hoa Chấn Thiên tuy rằng không tới, nhưng đã giao lực lượng mạnh nhất của đưa hắn cho Diệp Nộ. Mà Diệp Nộ lại giao cho Gia Cát Tiểu Vũ.

"Chấn thiên lôi quá mức trân quý, chỉ trên người hai người mạt tướng là có, chừng trăm quả." Hai người hồi đáp.

"Tốt lắm, như vậy buổi tối hôm nay..." Gia Cát Tiểu Vũ gật đầu, cẩn thận nói ra sách lược của nàng ta.

"Vâng!" Hai người không chút do dự lĩnh mệnh mà đi.

Sĩ khí của Đại Phong quốc rất thịnh, Thiên Long quốc quân lại rất thấp. Nếu muốn cùng giao phong muốn cùng Đại Phong quốc quân, điều đầu tiên phải làm là làm giảm khí thế này. Lúc trước né tránh không chiến cũng là lựa chọn duy nhất.

Ban đêm, dưới sự che giấu của màn đêm, mấy bóng người mặc hắc y từ tường thành của Vân Hoa thành trèo xuống, lặng lẽ tới gần doanh địa của Đại Phong quốc quân. Nhưng lính gác của Đại Phong quốc quân đã dựng trạm gác, bọn họ vì cẩn thận nên không dám tới gần, mà cũng không cần phải tới quá gần.

Còn cách rất xa, mấy người đã đồng thời dừng lại, sau đó gật đầu với nhau, tháo cung ở sau người xuống, lại từ trong túi lấy ra một quả cầu đen xì, cố định trên mũi tên, sau đó giương cung đặt tên, chia ra các phương hướng khác nhau rồi bắn ra, không đợi mũi tên rơi xuống đất, bọn họ đã đồng thời quay người dùng tốc độ nhanh nhất rút lui.

Rầm rầm...

Mấy chục đạo mũi tên mang theo chấn thiên lôi giống như hơn mười đạo lưu tinh, bắn ra rất xa, rơi vào trong quân doanh của Đại Phong quốc quân. Lập tức, mười mấy tiếng nổ chấn thiên vang lên, trực tiếp nổ bay mấy quân doanh gần đó, Đại Phong quốc quân từ trong mơ ngủ bừng tỉnh, tiếng nổ cực lớn khiến bọn họ cho rằng quân địch đột kích, trong thất kinh đều dùng tốc độ nhanh nhất mặc áo giáp vào, nhưng đi ra khỏi trướng, cảnh nhìn thấy chỉ là bên ta đã chuẩn bị đội ngũ chỉnh tề, còn đằng xa thì là một mảng im lặng, nào có địch tập gì đâu.

Hoảng sợ chờ đợi tới hơn nửa đêm, trời đã xuất hiện tia sáng. Đại Phong quốc quân cuối cùng cũng quay trở lại nghỉ ngơi, nhưng vừa mới đi vào giấc ngủ trong đi vào giấc ngủ thì lại liên tiếp mấy tiếng nổ vang đinh tai nhức óc khiến bọn họ tỉnh lại, sau đó nhanh chóng mặc áo giáp cầm vũ khí lao ra. Nhưng trước mặt vẫn là một mảng trống không.

Ngày thứ hai, Đại Phong quốc quân mắng chửi không ngừng, đại môn của Vân Hoa thành vẫn đóng chặt, không hề có động tĩnh gì. Đến ban đêm, quân doanh của Đại Phong quốc vừa mới an tĩnh lại lại bị chấn thiên lôi quấy rối. Ba ngày về sau, ngày nào cũng như vậy. Sau ba ngày, đại bộ phận quân sĩ của Đại Phong quốc quân mắt đều thâm quầng, ngày thứ tư đại quân liền ngoan ngoãn lui về phía sau hai mươi dặm, một lần nữa hạ trại.

Ngày kế, Diệp Huy bày tiệc cố ý mời Gia Cát Tiểu Vũ, trên tiệc đối với chấn thiên lôi của Hoa gia khen không dứt miệng, đối với kế sách này của Gia Cát Tiểu Vũ cũng tán thưởng không thôi, Gia Cát Tiểu Vũ vẫn bình tĩnh ứng đối, nhưng lông mày lại nhíu vào chặt hơn.

Đích xác, Diệp Huy là đang thán thưởng, nhưng đó lại là loại ngôn từ hành động của kẻ trên đối với người dưới, hơn nữa nói càng lúc càng không kiêng nể gì ai. Tới sau cùng, là mấy tướng lãnh của Vân Hoa thành say sưa chè chén, lời nói cũng càng lúc càng thô tục, không ngờ hoàn toàn lạnh nhạt đối với nàng ta. Rõ ràng, là sự trầm mặc và im lặng trong những ngày này của Gia Cát Tiểu Vũ đã làm cho bọn họ đối với nàng ta càng không có chút kính sợ nào, ngay cả phó tướng của Diệp Huy cũng hoàn toàn không để nàng ta vào mắt.

Không đợi tiệc rượu chấm dứt, Gia Cát Tiểu Vũ đã lấy cớ rời khỏi, trở lại chỗ ở của mình, nàng ta im lặng lắc đầu, lẩm bẩm: "Chẳng trách hắn tuy họ Diệp nhưng không được ở lại Thiên Long thành, mà là ở tận phương tây xa xôi nhất, vô luận là khinh thị kẻ địch hay là khinh thị người nhà đều là điều đáng kiêng kị nhất, tuy rằng dũng mãnh nhưng lại chú định là một người không ra gì."

Nàng nhìn về đằng xa, nhẹ giọng nói: "Xem ra, tất cả chỉ có thể dựa vào chính mình thôi."