Thiên Thần

Chương 433: Bảo tàng




Rẽ vào một góc, không còn gặp cơ quan gì nữa. Nhờ ánh sáng mờ mờ, trước mắt rõ ràng là một cánh cửa lớn đang đóng chặt, ánh sáng mờ mờ này là từ khe cửa chiếu ra. Hơn nữa rõ ràng đó không phải là một loại quang mang thuần túy, mà xen lẫn vô số ánh sáng hoa lệ do vô số báu vật dưới ánh sáng phát xạ ra.

" Quả nhiên chính là nơi này. Yên tâm, tiếp theo không có bất kỳ cơ quan nào nữa đâu." Sắc mặt luôn ngưng trọng của Viêm Thiên Ngạo cuối cùng cũng động dung,dựa vào loại quang mang chỉ có hi thế trân bảo mới có thể phóng xuất ra, hắn dĩ nhiên có thể xác nhận, tất cả đều là sự thật. Phía sau cánh cửa nhất định là tài phú khiến cho người ta khiếp sợ.

Hắn tiến lên vài bước, đứng ở trước cửa, tay chậm rãi đặt lên trên cửa. chìa khóa của cánh cửa này chính là ngọc tỷ truyền quốc của Thiên Long quốc, nếu không người bình thường tuyệt đối không thể mở ra. Nhưng cũng chỉ là người bình thường mà thôi. Viêm Đoạn Hồn và Viêm Thiên Ngạo không thèm bôn ba tới Thiên Long hoàng cung đánh cắp ngọc tỷ, bởi vì bọn họ đã siêu thoát nhân cảnh, đạt tới thần đạo tự tin rằng mình có thể phá vỡ cánh cửa này.

"Rầm!" Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Động tĩnh khiến thân thể năm người năm người đều rung chuyển theo, đây là viêm hồn chi lực dã bị áp súc đến trình độ lớn nhất, đem lực lượng đủ mạnh tập trung đến điểm tác dụng nhỏ nhất, lực phá hoại sinh ra cũng sẽ tăng lên với biên độ gấp mấy lần.

Cánh cửa vô cùng cứng rắn đó dưới lực phá hoại cường đại trong nháy mắt từ vị trí trung tâm bị đánh trúng phát sinh rạn nứt, sau đó giống như một tấm thủy tinh bị vỡ rơi xuống. Quang mang chói mắt ùa vào mặt.

Viêm Thiên Ngạo giật mình, tất cả mọi người đều hoàn toàn ngây ra vào giờ phút này.

Một màn rung động trước mắt, cả đời này bọn họ cũng cũng không thể quên được.

Dưới đất tăm tối mà quang mang trước mắt lại chói mắt như vậy. Đó không phải là đèn, cũng không phải là quang minh nguyên tố nồng đậm, mà là kỳ quang do vô số kỳ trân dị bảo khiến cho người ta nhìn mãi không hết đan xen lại với nhau sinh ra, mãnh liệt tới mức khiến cho người ta khó có thể tin được.

"Cái này... cũng quá khoa trương rồi." Trung niên nhân mặt đầy râu đó há miệng hô lên. Chắc là cả đời này hắn cũng chưa từng chấn động như bây giờ.

Nơi ánh mắt có thể chiếu tới, toàn bộ hoàng kim, châu báu, bảo vật rực rỡ muôn màu, không có gì ngoài những kỳ trân dị bảo nằm la liệt trên đất này, trong không gian lớn như vậy, còn đặt vô số những thùng lớn mà không thể đếm hết. Từ quang mang trên thùng cho thấy, vô luận là thân thùng hay là khóa thùng, toàn bộ đều từ hoàng kim đúc thành.

Rầm!

Lại một cái thùng được mở ra, bên trong là vô số trân châu các màu, viên nào viên nấy đều là vô giá. Ngay sau đó, cái thùng thứ ba được mở ra, bên trong phủ kín thỏi vàng.

Bọn họ lập tức cảm thấy thần kinh và mắt của mình đều có chút không đủ dùng. Bọn họ thật sự không ngờ lại có ngày bị hoàng kim châu báu làm lóa mắt.

Không gian ở đây rất lớn, mà thùng vàng lại có thấy mấy trăm. Không đúng, phải nói là hơn ngàn thùng. Đây là một con số khiến cho phú hào đệ nhất tiên hạ cũng bị dọa cho rớt cả cằm dưới, không dám tin.

Mấy người của Bắc Đế tông ngơ ngác nhìn nhau, đều nhìn ra vẻ kinh ngạc và hưng phấn trong mắt đối phương. Tất cả đều giống hệt như trong lời đồn. Tất cả cũng đều là thuận lợi như vậy. Truyền thuyết về Thiết kiếm là thật, bọn họ trộm thiết kiếm, lấy được tàng bảo đồ, lại căn cứ vào chỉ dẫn trên tàng bảo đồ tới nơi này, tìm tới bảo tàng này. Là bảo tàng phú khả địch quốc chân chính.

Bọn họ từng tới quốc khố và bảo vật khố của Quỳ Thủy quốc, nhưng dự trữ ở nơi đó so với những gì ở trước mặt, căn bản là còn lâu mới bằng. Tài phú trước mắt nói có thể mua được một quốc gia cũng không có gì là quá đáng.

"Thất trường lão, đã tìm được bảo tàng rồi. Hiện tại nên làm gì bây giờ?" Một người trong đó thầm nuốt nước miếng, nói với Viêm Thiên Ngạo. Nhiệm vụ lần này của bọn họ đã hoàn thành rồi, hơn nữa hoàn thành vô cùng thuận lợi. Đối diện với tài phú vô cùng trước mắt, ngay cả bọn họ vốn có thực lực cực cao, tâm tình cực kỳ cứng cỏi cũng rúng động không thôi.

"Trở về thông tri cho tông chủ, trong thời gian ngắn nhất vận về trong tông. Cơ sở ngầm của Tà tông rải khắp thiên hạ, mà Tà Đế cũng rất có khả năng sẽ đoán được là chúng ta trộm đi thanh thiết kiếm đó, không thể khinh thường được, nhất định phải nhanh lên." Viêm Thiên Ngạo trả lời.

"Ta lập tức sẽ đi phóng tên tín hiệu."

"Không thể được!" Viêm Thiên Ngạo ngăn lại: "Phóng tên tín hiệu có thể khiến cho Tà tông chú ý.Ba người các ngươi, nhanh chóng quay về tông, tận hết khả năng gọi thật nhiều người tới đây. Sau đó đi đêm, về đêm, giải quyết trong một lần, cố gắng đừng để người khác chú ý."

"Vâng!" Ba người lĩnh mệnh, không chút do dự trả lời.

Viêm Thiên Ngạo và hai người khác thì canh giữ ở nơi này.

Sáu người bọn họ không có một ai nhận thấy được, phía sau thùng báu chồng chất như núi kia có một thân ảnh màu bạc nhoáng lên một cái lướt qua. Nếu hắn không mang mặt nạ, thì có thể nhìn thấy rõ ràng trên mặt hắn đang nở một nụ cười châm chọc.

Gia Cát Tiểu Vũ vốn một thân khinh giáp đã đổi sang trọng giáp, nàng ta chưa kịp dừng lại ở Tây Lô thành đã mang theo binh mã chậm rãi tới thẳng Vân Hoa thành. Binh quý ở chỗ thần tốc, nàng ta cho tới bây giờ vẫn không quên phép tắc cơ bản trên chiến trường này.

Mặt trời đã lên giữa đỉnh đầu, Gia Cát Tiểu Vũ tính toán một chút, với tốc độ hành quân hiện giờ, lúc tới Vân Hoa thành đại khái đã là thời gian chạng vạng. Nàng ta đi trước làm gương, đi ở trước nhất đội ngũ, lặng lẽ ghi nhớ cư ly và địa hình xung quanh. Đúng lúc này, trước mắt bỗng nhiên truyền đến một tiếng ngựa hí, ngay sau đó tiếng vó ngựa từ xa tiến tới gần.

Ánh mắt Gia Cát Tiểu Vũ nghiê lại, quát khẽ: "Nhanh đi xem thử là bạn hay là địch!"

Ba người từ bên cạnh nàng vọt đi, không bao lâu liền quay trở lại, trong tay kéo một người toàn thân đầy là máu. Tóc của hắn rối bù, áo giáp trên người cũng có nhiều chỗ vỡ nát, khí tức cũng khá mỏng manh. Hắn có thể phóng ngựa rong ruổi lâu như vậy, toàn là dựa vào một cỗ nghị lực chống đỡ.

" Vân Hoa gặp nạn, thỉnh cầu trợ giúp..." Hắn nói ra một câu mơ hồ với Gia Cát Tiểu Vũ, tinh thần thả lỏng, ngã oặt xuống.

Gia Cát Tiểu Vũ cau mày, quát to: "Toàn quân nghe lệnh, toàn tốc đi tới, không được dừng lại! Phải trước lúc chạng vạng tới Vân Hoa thành!"

Tên chiến sĩ đã hôn mê kia rõ ràng là từ là từ Vân Hoa thành liều chết phá vây chạy tới Tây Lô thành cầu cứu. Cước bộ của Đại Phong quốc quân cực nhanh, hiện tại Vân Hoa thành đã gặp nguy rồi.

Bụi đất bay lên vó ngựa vó ngựa chấn thiên, một mảng lớn binh mã dưới ánh mặt trời chói chang tiến về phía nam.

Vân Hoa thành đích xác đã ở vào thời khắc đối diện với nguy cơ. Tướng lãnh trấn thủ Vân Hoa tên là Diệp Huy, thuộc một nhánh bên của Diệp gia, cũng có thể tính là người của Diệp gia, tạo nghệ trên quân sự cũng bất phàm. Nhưng thủ vệ trong ít ỏi, không đủ vạn, mà mười lăm vạn quân của Đại Phong đã phô thiên cái địa ùa tới, khí thế hung mãnh vô cùng, bọn họ kiên trì không được ba ngày đã mấy lần suýt bị phá thành.

Mà nay bọn họ ba vạn quân mã của bọn họ đã hao tổn quá nửa, sau khi đóng thành không chiến, Đại Phong quốc mỗi ngày đều bắn vô số hỏa tiễn vào trong thành, khiến cho bọn họ khổ sở vô cùng, mà chung quanh đông tây nam bắc đều bị Đại Phong quân bịt kín, không để lại một lỗ hổng nào, ngay cả bỏ thành phá vây cũng biến thành hy vọng xa vời. Nếu không đợi được viện quân, chỉ sợ chỉ có kết cục chờ chết. Quân tâm đã dao động, thậm chí không ít binh sĩ tướng lãnh đã có lòng ra khỏi thành đầu hàng.

Lại một chạng vạng nữa sắp tới, trong quân Đại Phong im lặng nửa ngày bỗng nhiên có mười mấy người đi ra, đi tới phía trước cửa thành Vân Hoa thành, lập tức, phía trên tường thành bắn tên xuống. Bọn họ coi như không thấy, chỉ có một người trong đó bỗng nhiên giơ tay lên một một tấm chắn màu đất xuất hiện ở trên không, cản hết những mũi thên đó. Nguyên tố phòng ngự thuẫn Thổ hệ.

Mười mấy người khác thì đều yên lặng đứng đó, đều nhíu mày nắm mắt, ngưng tụ tinh thần, hơn mười giây sau, nguyên tố thuẫn trên đỉnh đầu xuất hiện rạn nứt, mắt của mười mấy người cũng đồng thời mở ra, lực lượng nguyên tố nồng đậm dưới sự hợp lực của bọn họ đẩy về phía trước, đồng thời, những mũi tên cũng liên tiếp đâm xuyên thân thể của họ.

Lực lượng đi tới đâu, bụi đất bay tới đó, cuối cùng rơi lên cửa thành. Cửa thành rất nặng đó lập tức nổ tung, xuất hiện mấy vết nứt rất lớn.

Đại Phong quân hiển nhiên đã không chờ được nửa rồi, không tiếc hao tổn mười mấy người có thể sử dụng ma pháp, đánh tan phòng ngự của cửa thành Vân Hoa. Sau đó, rất nhiều binh sĩ trong tiếng hô lớn bất chấp nguy hiểm đội mưa tên lao lên, trên vai bọn họ khênh từng cây cột gỗ tròn to.

Trên tường thành, một tướng lãnh gần năm mươi, uy phong lẫm liệt nhìn xuống dưới, lông mày nhíu chặt lại, cuối cùng thở dài một tiếng. Y chính là Diệp Huy.

Dưới sự công kích không sợ chết của Đại Phong quân, cửa thành Vân Hoa dần dần sắp đổ, đội ngũ ở phương xa cũng bắt đầu từng bước tới gần. Cửa thành vừa vỡ, bọn họ liền ùa vào, máu nhuộm Vân Hoa thành,

Đã không còn lựa chọn, Diệp Huy đột nhiên lao xuống, tay cầm trường thương hét lớn hét lớn: "Các huynh đệ, chúng ta đã không còn đường lui nữa rồi, cho dù chết cũng phải phong quang mà giết ra ngoài, chớ có co cụm ở đây chờ chết. Ai con mẹ nó giết không đủ vốn thì kiếp sau là dạng không chim!"

Cửa thành đã gần như nát vụn bị mở ra, thành vệ quân của Vân Hoa thành chen chúc ùa ra, ở phía trước cũng là quân của Đại Phong quốc chen chúc ùa vào, một hồi hỗn chiến triển khai ở trước ở cửa thành, chỉ trong nháy mắt, tường thằng đã đẫm máu.

Thái dương dần dần ngả về tây, phá vây vô vọng, lui về phía sau thì không đường, dưới giác ngộ hẳn phải chết, quân của Vân Hoa thành lập tức giống như một con sói đói bị bức tới phát điên, mắt đỏ rực lao về phía kẻ địch trước mắt, dũng cảm không sợ chết phát huy ra toàn bộ chiến lực của mình, không ngờ lại ngăn cản được trận thế xâm nhập của Đại Phong quốc quân. Nhưng, chênh lệch binh lực tới mấy lần, đã định trước rằng bọn họ không chịu nổi cuộc tiêu hao chiến này. Thái dương sắp hạ xuống, cũng giống như họ và vận mệnh của toàn bộ Vân Hoa thành, vào thời hắc mà ánh chiều tà tắt hẳn, đó cũng là lúc vận mệnh của bọn họ kết thúc.

Hỗn loạn giằng co hồi lâu. Diệp Huy tay cầm trường thương, như một con mãnh xuống núi, toàn lực xung phong liều chết về phía trước, hoàn toàn bất chấp sinh tử, trường thương trong tay chỉ công không thủ, đã có mấy chục tên quân của Đại Phong quốc chết dưới tay của hắn. Trường thương và áo giáp đều bị máu tươi nhiễm đỏ, lực lượng và tinh thần của hắn rất nhanh bị hút cạn, vết thương trên người càng lúc càng nhiều, máu đang tràn ra cũng kéo theo sinh mệnh của hắn.

Xa xa bỗng nhiên truyền đến tiếng hò hét chấn thiên, theo một tiếng Bình Vân tướng quân ở đây! Đại Phong tặc quân mau mau nhận lấy cái chết!" Đội ngũ từ phương bắc phi nhanh tới chia làm hơn mười đội, vẫn duy trì thế tới không giảm, như hơn mười thanh lợi kiếm hung hăng đâm vào đội ngũ của Đại Phong quốc đang bất ngờ không kịp đề phòng.

Viện quân đã đến khiến tinh thần của thành quân Vân Hoa vốn đang rơi vào cuộc khổ chiến đại chấn, dưới ánh rạng đông của hy vọng, bọn họ bắt đầu từ trong thân thể cơ hồ đã kiệt sức rút nốt chỗ lực lượng cuối cùng, gào thét lao vào kẻ địch ở trước mặt.

Năm vạn binh mã của Gia Cát Tiểu Vũ chia làm mười sáu đội, với "Bát môn thiết tác trận" mà nàng nàng tự nghĩ ra lao vào trong đội ngũ của Đại Phong quân, trùng kích đội ngũ đang đều nhịp trở thành thất linh bát lạc, không thể chiếu ứng cho nhau. Lập tức Đại Phong quốc quân bắt đầu quân tâm hơi loạn, rồi đến đại loạn, bị áp chế lui từng bước về phía sau. Hỗn chiến kéo dài cho tới lúc mặt trời lặn, Đại Phong quân cuối cùng phát kẻng thu binh, tàn binh của Vân Hoa thành và viện quân của Gia Cát Tiểu Vũ cũng toàn bộ lui vào trong thành.