Thiên Thần

Chương 429: Cướp trắng trợn




Tây Môn Khánh không phủ nhận họ của Dạ Độc Thương là họ Tây Môn, như vậy kiếm này vì sao lại xuất hiện ở Tây Môn thế gia thì đã rõ ràng. Theo tấm vải che được vén ra, một thanh kiếm màu đồng đen, phong cách cổ xưa hiện ra trước mắt.

Thân kiếm dài gần hai thước, rộng chừng nửa cánh tay. Kiếm này vừa xuất hiện, kiếm khí khổng lồ và uy áp cũng đột nhiên phóng thích ra. Tuyệt luân, bàng bạc đại khí, đây là cảm giác mà thanh cự kiếm này tạo cho mọi người. Chỉ dựa vào cỗ kiếm thế này, không ai hoài nghi đây là một thanh kiếm siêu phàm. Bọn họ chỉ có thể tán thưởng, không hổ là thanh kiếm nổi danh với thần kiếm Thương Minh. Mà kiếm này vốn nên lộ hết phong mang, song lại bị Tây Môn cất giấu lâu như vậy, quả nhiên là làm mai một thiên vật.

Nhưng Tây Môn thế gia làm như thế cũng không có gì đáng trách. Năm đó tác phong hành sự của Kiếm Ma khiến hắn có rất nhiều cừu gia, nếu đem kiếm này trưng ra, tất sẽ khiến cho người ta đoán được Kiếm Ma Dạ Độc Thương có liên hệ gì đó với Tây Môn, từ đó sẽ đến trả thù. Hiện giờ ba trăm năm đã qua, ân oán năm đó cũng sớm hóa thành bụi đất, không cần cố kỵ nữa. Vả lại, thất phu vô tội hoài bích có tội, nếu bị người ta biết Tây Môn gia có thần kiếm này, ắt sẽ bị người ta dòm ngón, từ đó chuốc lấy các loại phiền toái. Mà nay Chỉ Thiên kiếm xuất hiện, lại là xuất hiện trong phòng đấu giá. Đối với Tây Môn mà nói, đây là phương pháp xử trí và thủ đoạn tuyệt hảo nhất,

"Kiếm này là thật hay giả, có xứng được tề danh với thần kiếm Thương Minh hay không, tin rằng mọi người có thể cảm thụ được. Như vậy, đấu giá bắt đầu, Chỉ Thiên kiếm, giá khởi điểm. Một ngàn vạn lượng! Mỗi lần tăng giả không ít hơn mười vạn lượng." Lần này Tây Môn Khánh đã học khôn rồi, vì để cục diện xấu hổ mỗi lần tăng một lượng xảy ra, hắn đã định ra giới hạn tăng giá.

Nhưng, qua một hồi lâu, vẫn không có một ai ra giá. Từng đạo ánh mắt nóng rực chăm chú nhìn vào Chỉ Thiên kiếm. Có thể có một thanh thần khí, không nghi ngờ gì nữa là ước mơ của mỗi người luyện võ. Đối với bọn họ mà nói, một thanh thần khí mới là trân bảo vô giá có thể gặp mà không thể cầu chân chính. Nếu có thể khống chế một thanh thần khí, thực lực của bản thân sẽ đề thăng trên diện rộng. Cơ hồ mỗi người đều đang khát vọng có thể có được một kiện thần khí như vậy. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Nhưng mỗi người đều biết, hôm nay có thể mua được Chỉ Thiên kiếm, cũng không có nghĩa là có thể có được, bởi vì sau khi nó tới tay, còn cần phải có năng lực để giữ nó. Thương Minh kiếm của Kiếm Thần không ai dám có chủ ý với nó, phá phong nhận từng thuộc về Phong Triêu Dương, cũng không ai dám cướp đồ từ trong tay Kiếm Thần, mà Tuyết Cơ kiếm thì thuộc về Tuyết Nữ, ba thanh thần khí mạnh nhất đều nằm trong tay mấy người mạnh nhất thiên hạ, đây tuyệt không phải là điều ngẫu nhiên. Nếu không có đủ thực lực, sau khi mua được kiếm không những nó không thể thuộc về mình, mà ngược lại còn là căn nguyên của tại họa. Nói không chừng hôm nay vừa rời khỏi Tây Môn liền rơi vào công kích của những ké hữu tâm. Thần khí mà mình bỏ một khoản tài phú lớn ra mua lại thành bùa đòi mạng.

"Một ngàn mười vạn lượng! Thanh kiếm này ta muốn!" Trong thần sắc xấu hổ của Tây Môn Khánh, cuối cùng cũng có một người đứng dậy, hô giá lên. Vẫn là Thủy Vô Khuyết vẻ mặt thỏa mãn, thế tất phải có.

Bởi vì do tu hành thủy ngọc công, Thủy Vô Khuyết nhìn qua so với tuổi thực tế thì nhỏ hơn rất nhiều, da nhẵn nhụi như da nữ nhân, rất giống hình tượng một tiểu sinh mặt trắng. Nếu hắn khống chế một thanh kiếm to như vậy, sẽ là một hình ảnh không hài hòa.

Tây Môn Khánh thầm thở hắt ra, gật đầu cười nói: "Vị bằng hữu này, ngươi có thể nói ra tên của Chỉ Thiên kiếm và lai lịch của nó, tại hạ bội phục vạn phần. Chắc là kiếm này tất có duyên phận với ngươi, nếu không có bằng hữu nào khác muốn Chỉ Thiên kiếm này, tại hạ sẽ tặng kiếm này cho bằng hữu, sao hả?"

Tặng! Lại là tặng ư?

Đầu tiên là tặng một tây hải lam giáng ngọc được tranh với cái giá trên trời, hiện tại không ngờ lại muốn đem một thanh thần khí khiến cho người ta thèm nhỏ dãi tặng cho người khác. Tặng tây hải lam giáng ngọc cho Diệp Vô Thần bọn họ hoàn toàn có thể tiếp nhận được, thậm chí còn cảm thấy hợp tình hợp lý, đồng thời còn thầm khen một tiếng Tây Môn Khánh tâm tư kín đáo. Còn tặng Chỉ Thiên kiếm cho người xa lạ.... Chẳng lẽ là nghiện tặng cho người ta rồi à? Hay là, bọn họ vội vàng để lộ thứ này ra, rất có khả năng đã trêu vào một họa nguyên nào ư? Nếu như là cái sau thì cũng không tránh khỏi Tây Môn gia quá mức nhát gan rồi, có chút khiến cho người ta khinh thường.

"Không cần!" Khiến cho người ta không ngờ, thanh niên nam tử đó không chút cảm kích, gọn gàng dứt khoát cự tuyệt, giống như hoàn toàn không sợ đắc tội với Tây Môn gia thiếu chủ này. Cánh tay hắn duỗi ra, một cỗ lực lượng vô hình không bắn ra, thanh Chỉ Thiên kiếm cần hai đại hán hợp lực nâng như cái lông chim nhẹ nhàng bay lên không, vù một tiếng bay vào tay hắn.

Chiêu thức ấy của hắn lập tức khiến không ít cao thủ ở đây đột nhiên biến sắc, trong lòng kinh nhiên. Chẳng trách cuồng ngạo như vậy, tuổi còn nhỏ như vậy đã có thân thủ làm cho người ta sợ hãi, cho dù là gia chủ của Thiên Long tứ đại ma võ thế gia e là cũng không bằng được. Thanh niên này rốt cuộc là thần thánh phương nào!

"Hảo kiếm, quả nhiên là hảo kiếm! Một ngàn mười vạn lượng bạc này cũng không tính là đắt!" Thủy Vô Khuyết một tay nâng kiếm, chậc chậc tán thưởng, bán đấu giá Chỉ Thiên kiếm chỉ vừa mới bắt đầu, căn bản còn chưa chấm dứt mà hắn đã lấy kiếm trước, hoàn toàn không quan tâm liệu còn ai có thể ra giá cao hơn hay không, giống như là cướp đi vậy. Tay hắn đúng vào trong ngực, soạt một tiếc lấy một tập ngân phiếu ném lên đài: "Đây là một ngàn mười vạn lượng ngân phiếu, một xu cũng không thiếu."

Ném ngân phiếu xong, Thủy Vô Khuyết dùng tay chống kiếm, tiêu sái bước đi, cuộc bán đấu giá tiếp theo đã không còn hứng thú nữa rồi. Cầm thanh cự kiếm đó, thân thể hắn lộ ra vẻ vô cùng gầy yếu. Có điều nếu có người đứng gần hắn sẽ mơ hồ nghe thấy hắn đang nhỏ giọng nói thầm: "Kỳ quái, vì sao chủ nhân trước đó đã đoán được một ngàn vạn mười lượng bạc là có thể mua được nhỉ, Thật sự là kỳ quái."

Mọi người nhìn Thủy Vô Khuyết đi xa với thần thái khác nhau, trong lòng thầm suy đoán thân phận của hắn. Mà trên đài, Tây Môn Khánh ngây người một hồi, sau đó thuận tay đếm tập ngân phiến, đếm xong, vẻ mặt trở nên vô cùng. Tập ngân phiếu này vừa đúng một ngàn mười vạn lạng bạc, không thừa không thiếu. Người nọ không ngờ là tóm một cái là chuẩn như vậy, giống như đã chuẩn bị trước rồi vậy.

"Ha ha." Tây Môn Khánh có chút xấu hổ cười gượng mấy tiếng: "Vị bằng hữu này tuổi còn trẻ, nhưng cũng là người hào sảng. Chỉ Thiên kiếm có thể vào trong tay hắn, cũng là cơ duyên."

Ba kiện bảo vật toàn bộ đã bán đấu giá xong, tâm tư của mọi người cuối cùng cũng triệt để bị khơi dậy, mấy người vốn nhắm mắt dưỡng thần cũng mở mắt ra. Bởi vì kế tiếp, mới là màn quan trọng nhất ngày hôm nay - tàng bảo đồ của Thiên Long quốc Thái tổ hoàng đế.

Có điều, trừ người đương sự ra, không người nào biết thiết kiếm giấu tàng bảo đồ đã bị trộm rồi, ngay cả Tây Môn thế gia cũng không biết.

"Chắc là các vị bằng hữu từ xa tới đã biết một kiện bảo vật cuối cùng này là gì rồi. Như vậy, hiện tại bán đấu giá một kiện bảo vật cuối cùng..." Vẻ mặt Tây Môn Khánh thu liễm, thận trọng đứng thẳng người lên, sau đó vỗ tay.

Lần này, vẫn không phải là Phan Kim Liên lên đài. Một nam tử toàn thân hắc y, khuôn mặt gầy ốm, sắc mặt âm lệ ôm một tráp vàng cực dài chậm rãi bước vào. Ánh mắt, từ cước bộ và khí thế phóng ra ngoài của hắn không có cái nào là không chứng minh đây là một nhân vật tuyệt đối bất phàm, là cao thủ trong cao thủ.

Tráp vàng xuất hiện đã hấp dẫn tất cả ánh mắt, đó không phải là mạ vàng, mà là cả vật thể đều từ hoàng kim chú, từ giá trị của cái tráp này thôi cũng biết được thứ bên trong không nghi ngờ gì nữa là.

Ánh mắt lập tức trở nên hoặc nóng bỏng, hoặc ngưng trọng. Hắc y nhân đó đặt ở tráp vàng trước người Tây Môn Khánh, nhưng không lui xuống mà đi tới phí sau hắn,đôi mắt nửa nhắm nửa mở liếc xuống dưới. Chức trách của hắn hôm nay chính là bóp chết tất cả những việc ngoài ý muốn phát sinh.

"Một kiện bảo vật cuối cùng, tin rằng mọi người đều đã biết rồi." Một bàn tay của Tây Môn Khánh đặt tại trên tráp vàng: "Đúng vậy, bên trong chính là thiết kiếm mà Thiên Long quốc Thái tổ hoàng đế năm đó lưu lại. Nếu lời đồn không sai, trong thanh thiết kiếm này cất một tấm tàng bảo đồ, tàng bảo đồ có bảo tàng phú khả địch quốc."

Bên trong Đại sảnh liền trở nên an tĩnh, tuy rằng đều đã biết từ trước, nhưng bên trong không khí im lặng này, vẫn tràn ngập vẻ hỗn loạn một cách rõ ràng.

"Về phần kiếm này vì sao rơi vào trong tay Tây Môn gia ta, xin các vị bằng hữu thứ cho tại hạ không tiện tiết lộ. Nhưng có nhiều bằng hữu như vậy chứng kiến, Tây Môn gia ta tuyệt đối không dám cố lộng huyền hư, đây thật sự là thiết kiếm mà Thái tổ hoàng đế năm đó lưu lại. Có thể rất nhiều bằng hữu sẽ nghi ngờ Tây Môn gia ta vì sao không phá mở thiết kiếm, lấy tàng bảo đồ ra rồi đi tìm bảo tàng, chấn hưng Tây Môn gia môn ta. Thật ra, nguyên do trong đó rất đơn giản, nói trắng ra là, Tây Môn gia ta gia nghiệp quá nhỏ, căn bản không khống chế được bảo tàng khổng lồ trong truyền thuyết đó, mà một ngày một khi bạo lộ, ngược lại sẽ khiến Tây Môn trên dưới liên tiếp gặp đại nạn. Mặt khác, bảo tàng này chính là Thái tổ hoàng đế lưu lại cho hậu nhân, Tây Môn gia ta dù có lòng, nhưng cũng không có gan chiếm làm của riêng. Gia phụ khổ tư hồi lâu, cuối cùng quyết định đem bán đấu giá, để lại cho người có duyên . Tây Môn gia ta chỉ cần từ bên trong kiếm được một chút lợi tức đủ để lo việc nhà là được rồi."

Lời giải thích của Tây Môn Khánh hợp tình hợp lý, khiến cho người ta không tìm thấy bất kỳ sơ hở hoặc là chỗ nào khó chấp nhận. Hắn không trì hoãn, cầm lấy búa vàng nhỏ, hô: "Tại hạ ngu dốt, không biết bốn chữ phú khả địch quốc có giá trị bao nhiêu tài phú, liền tùy tiện đưa ra giá quy định là..."

"Đã không biết thì không cần phải báo. Thứ này bản đế muốn."

Một cỗ gió lạnh nổi lên trong sảnh, mang theo một trận ý lạnh âm trầm, màn trên vách tiếng kịch liệt bay lượn, đột nhiên tăng thêm bầu không khí bất an trong lòng mỗi người.

Thuận theo thanh âm, mọi người đồng thời nhìn về phía trên. Đại sảnh Bán đấu giá rất cao, đại khái có độ cao hơn mười thước, mà ngay ở trên không đài bán đấu giá, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một thân ảnh màu bạc, sự xuất hiện của hắn mang theo một cỗ hàn ý khiến cho tim người ta tim đập nhanh hơn. Mà trước đó, không ai chú ý tới sự tồn tại của hắn, càng không biết hắn xuất hiện ở đó từ lúc nào.

"Tà Đế!" Bên trong Đại sảnh, hơn phân nửa người hít một hơi lạnh, có người răng còn va vào nhau lập cập, thân thể bất giác lui ra sau.

Tà Đế! Hắn không ngờ lại xuất hiện ở đây!

Có bất ngờ không? Tựa hồ như không có gì là bất ngờ cả, với dã tâm của Tà tông sao lại bỏ qua khoản tài phú kinh người này.

Khi ánh mắt của mọi người đang hướng tới hắn, tráp vàng giống như một mũi tên bắn về phía Tà Đế, bị hắn tóm vào tay, tốc độ này cực nhanh, không thể đánh đồng với Thủy Vô Khuyết vừa rồi cách không lấy vật, tốc độ nhanh đến nỗi không có bất kỳ một người nào phản ứng kịp.