Thiên Thần

Chương 426: Giá trên trời




Ai nấy đều thấy được, Phong Lăng ra giá như vậy, rất có khả năng sẽ đẩy cuộc bán đấu giá này vào một cục diện bế tắc, nếu hai người đều tăng giá mỗi lần một lượng bạc như vậy, đó chẳng phải là... Đồng thời, với địa vị và ân oán giữa hai người, nhất định không ai chịu chủ động nhượng bộ, cứ tiếp tục như vậy, cục diện tất sẽ là hai người đá tới đá lui quả bóng cao su, không biết sẽ đá tới lúc nào.

"Một ngàn hai trăm vạn linh ba lượng." Quả nhiên, Diệp Vô Thần laymđộng ngọc phiến, chậm rãi nói, cũng không có một chút kinh ngạc nào, giống như đã đoán được Phong Lăng sẽ ra giá như vậy.

"Một ngàn hai trăm vạn linh bốn lượng." Phong Lăng cũng không chút hoang mang, sắc mặt vốn còn có chút cứng ngắc cũng hòa hoãn lại, tư thái rất ung dung, không có nửa phần lo lắng

"Một ngàn hai trăm vạn linh năm lạnh."

"Một ngàn hai trăm vạn lẻ sáu lượng."

"Một ngàn hai trăm vạn linh bảy lượng."

"Một ngàn hai trăm vạn linh tám lượng."

...

...

Trong đại sảnh im ắng chỉ còn lại có thanh âm của hai người, trong thần sắc quái dị của mọi người, giá mà Diệp Vô Thần và Phong Lăng hai người đưa ra từ từ đi lên, qua một lúc lâu, nhưng hai người chỉ tăng thêm một lượng một, qua cả nửa ngày, thanh âm ra giá vẫn không ngừng, thế nhưng giá chỉ lên có mười mấy lượng bạc.

Cuộc tranh đấu này đã bắt đầu diễn biến thành một trò khôi hài. Ra giá một lượng bạc rồi lại một lượng bạc, khiến tâm lý của mỗi người đều khó chịu vô cùng, mà người khó chịu nhất trong đây không nghi ngờ gì nữa là Tây Môn thế gia, Tây Môn Khánh đứng ở trên đài mấy lần muốn nói lại thôi, cơ nhục trên mặt không ngừng run rẩy, ba đường đen trên trán đã rõ tới mức không thể rõ hơn được nữa.

"Một ngàn hai trăm vạn hai mươi chín lượng."

"Một ngàn hai trăm linh ba mươi lượng."

"Một ngàn hai trăm vạn ba mươi mốt lượng."

Hai người không chút hoang mang, giống như hồn nhiên không phát hiện ra bầu khi bán đấu giá bởi vì bọn họ mà đột nhiên trở nên quái dị. Lúc này, bỗng nhiên một giọng nói vang lên: "Một ngàn năm trăm vạn lượng!" Tiễn Cổn Cổn giơ bài lên, sau đó hạ xuống rất nhanh, cũng không thèm nhìn ánh mắt của mọi người chung quanh, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần. Tên nhàu giàu phú khả địch quốc này cuối cùng cũng mất kiên nhẫn, phá vỡ cục diện bế tắc này. Nếu như chỉ tăng giá mỗi lần một lượng như Diệp Vô Thân, sự nhúng tay của hắn thế tất sẽ đắc tội với Diệp Vô Thần, mà lần này hắn ra giá, lại đồng thời giúp hai người thoát khỏi cục diện bế tắc này.

Có người thở phào một hơi, có người thì thở dài vì trò cười này bị phá vỡ. Tây Môn Khánh thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chen vào nói: "Hiện tại là một ngàn năm trăm vạn lượng, còn có vị bằng hữu nào ra giá cao hơn không?"

Diệp Vô Thần không trả lời, phe phẩy cây quạt không mở miệng, sau một thoáng trầm mặc ngắn ngủi, Tây Môn Khánh đã giơ búa vàng trong tay lên. Phong Lăng không thể bình tĩnh được nữa, vội vàng ra giá: "Hai ngàn vạn lượng."

Đối mặt với Tiễn Cổn Cổn, hắn thế tất không thể chỉ thêm một lượng, nếu không thì không nghi ngờ gì nữa người mất mặt sẽ là hắn. Cho dù hắn là Thái tử của Đại Phong quốc cũng sẽ không ngốc đến nỗi đi tùy tiện đắc tội với người giàu nhất Thiên Thần đại lục. Lại một lần nữa đề cao giá lên một độ cao mới, Phong Lăng buồn bã nói: "Trân bảo như vậy, nếu bỏ qua thật là niềm đáng tiếc trong đời này. Ánh sáng nhu hòa vĩnh hằng, tựa như lòng ta đối với giai nhân, nếu có thể giành được nụ cười của giai nhân. Cho dù là ném hàng vạn đỉnh vàng đi thì cũng có đáng chi."

Những lời này của Phong Lăng không hề che đậy ý đồ của hắn, cùng với tiếng lòng chôn sâu của hắn. Hắn muốn tây hải lam giáng ngọc này chỉ để tặng cho người hắn yêu, mà người hắn yêu chính là Diệp gia chi nữ khiến cho người ta kinh diễm, kinh sợ như người trời đó. Sự si tình của hắn đối với Diệp gia chi nữ cũng theo truyền thuyết về Diệp Vô Thần năm đó mà được truyền khắp thiên hạ. Ba năm trôi qua, sự si tâm đó vẫn không hề thay đổi.

"Hai ngàn vạn linh một hai lượng." Diệp Vô Thần ngay sau khi Phong Lăng ra giá liền hô to. Tây Môn Khánh vừa mới thở phào nhẹ nhõm trên trán lại nhô ra ba đường đen.

"A, hai ngàn vạn linh hai lượng." Vẻ mặt của Phong Lăng chợt nghiêm lại, không chút thoái nhượng hô. Nguồn truyện: Truyện FULL

"Năm ngàn vạn lượng."

Rầm, có người trực tiếp từ trên ghế ngã xuống.

Cái gì gọi là đại khí, Tiễn Cổn Cổn vừa ra giá đã giải thích khái niệm này một cách vô cùng nhuần nhuyễn. Năm ngàn vạn lượng, đó là một tài phú cực lớn mà một gia đình bình thường có tiêu xài cả mười đời cũng không hết, vậy mà hắn lại thoải mái hô ra, thanh âm rất bình tĩnh, rất tùy ý.

Tây hải lam giáng ngọc, nó có lam quang mộng ảo vĩnh hằng bất diệt, nhưng là cũng chỉ như vậy mà thôi. Nói trắng ra là, nó chỉ là một khối đá đẹp mắt mà thôi, còn truyền thuyết của nó. Đã là truyền thuyết thì tất nhiên là bịa đặt. Trừ người thật sự cầm tiền mà không coi là tiền ra, không ai lại nguyện ý ném ra năm ngàn vạn lượng bạc cho một khối đá đẹp.

Giá này vừa được hô ra, trong đại sảnh lập tức xuất hiện vẻ nhạt nhẽo ngắn ngủi. Món tiền năm ngàn vạn lượng, ngay cả người đại phú trên Thiên Thần đại lục cũng không có mấy ai có thể dễ dàng chịu được. Phía sau Diệp Vô Thần là Diệp gia, đây là một gia tộc có quyền lực cực lớn, nhưng thương nghiệp của gia tộc lại không hề rộng lớn, nếu luận về tài phú, Diệp gia còn lâu mới bằng được Phong gia, bọn họ đọ sức với nhau, Diệp Vô Thần ngay từ đầu đã rơi vào thế hạ phong rồi.

Tiễn Cổn Cổn rõ ràng là rất phiền lòng vì cuộc bán đấu giá này bị hai người dày vò, hét ra cái giá trên trời khiến người ta phải rớt cả cằm dưới. Cái giá này cho dù là không dọa khiếp được Phong lăng thì cũng đủ để bức lui Diệp Vô Thần. với tài lực của Diệp gia, năm ngàn vạn lượng bạc cũng không phải dễ dàng chịu được như vậy, nếu thật sự xuất thủ đủ để dao động tới căn cơ của Diệp gia.

Phong Lăng mỉm cười, không hề do dự hô: "Năm ngàn năm trăm vạn lượng."

Bên cạnh hắn, một nam tử tinh mang nội liễm nhìn thì khoảng ba mươi tuổi túm áo hắn, thấp giọng nói: "Thái tử, lúc này đang là lúc hai nước giao chiến, không thể phung phí tài chính được."

Phong Lăng lắc đầu: "Không cần nhiều lời, ta có tính toán của ta."

Nam tử đó lập tức không dám nói gì nữa.

"Năm ngàn năm trăm vạn linh một lượng." Quả nhiên, Diệp Vô Thần vẫn tăng thêm một lượng so với giá của Phong Lăng, hắn vừa hét ra giá này, lập tức khiến trong lòng mọi người lại sinh ra một loại cảm giác cực kỳ khó chịu. Hắn không ra giá sau Tiễn Cổn Cổn, nhưng Phong Lăng cứ ra giá là hắn trả thêm một lượng, địch ý rất rõ rang.

"Một vạn vạn lượng!"

Rầm!

Bốn chữ như bốn tiếng sấm, lại khiến cho vô số bàn trong sảnh đổ xuống. A, tất nhiên không phải là bị thanh âm chấn đổ, mà là bị chấn kinh tới mức khiếp sợ rồi kích động hất bàn.

Một vạn vạn lượng. Con số thiên văn chân chính, khi cái giá này được Tiễn Cổn Cổn thản nhiên hô ra, không biết có bao nhiêu người không tin nổi vào tai mình.

Tây Môn Khánh ở trên bục đã không thể giữ được bình tĩnh. Hắn đưa ra một cái giá quy định rất cao cho tây hải lam giáng ngọc, dự đoán giá của nó có khả năng vượt qua ngàn vạn lượng bạc, nhưng với cái giá trên trời vạn vạn lượng, hắn dù nằm mơ cũng không nghĩ tới. Giá trên trời như vậy, hoàn toàn đủ để cho vị thiếu chủ của Tây Môn gia kích động đến nỗi không kềm chế được, ngẩng đầu nói: "Ngàn vàng khó kiếm, cái này chính là ngụ ý tây hải lam giáng ngọc của vĩnh hằng chi tình chính là chỉ có một trong thiên hạ, nếu không có cơ duyên thì dù là vạn vạn vàng cũng khó mà đổi được. Một vạn vạn lượng! Hiện tại đã đến một vạn vạn lượng rồi, không biết còn có vị bằng hữu nào nguyện ý ra giá cao hơn."

Tiễn Cổn Cổn đã lờ mờ trở thành nhân vật chính của hội đấu giá này, thậm chí có thể nói là người nắm giữ và người dẫn đường. Nhưng ánh mắt lại không tập trung nhiều trên người Tiễn Cổn Cổn, mà là tập trung vào Phong Lăng và Diệp Vô Thần. Lặng lẽ chờ đợi phản ứng của hai người bọn họ sau khi phải đối mặt với cái giá như vậy. Kỳ dị là, hai người đó vẻ mặt vẫn bình tĩnh, không hề có tư thái kinh ngạc, khó xử hoặc là đổ mồ hôi lạnh.

"Một vạn một ngàn vạn lượng!" Phong Lăng hơi nhíu mày, nhưng lại không chút do dự tăng giá lên một ngàn vạn.

"Một vạn một ngàn vạn linh một lượng!"

Lại vẫn kiên trì tăng thêm một vạng lượng, đẩy giá của Phong Lăng xuống. Nhưng đúng lúc này, trong lòng mọi người không khỏi nảy sinh một suy nghĩ: Một vạn một ngàn vạn linh một lượng, Tiễn Cổn Cổn có thể chịu được, với thân phận Thái tử của Phong Lăng, cũng có thể không phải chịu áp lực quá lớn, mà cái giá như vậy, Diệp gia thật sự có thể chịu nổi ư? Cho dù là có thể chịu được, vì một khẩu khí mà dùng cái giá khủng bố như vậy để mua một kối ngọc trang trí, đây thật sự là Diệp gia Vô Thần có danh xưng "đệ nhất tài tử", "trí công tử", lại kiếm trảm Phong Chiêu Dương ư? Vì sao lúc này lại giống như một tên nhị thế tổ không ra gì, vì ý khí nhất thời mà đi tranh đoạt bất chấp hậu quả.

"Ba vạn vạn lượng." Tiễn Cổn Cổn không nhúc nhích, vẫn dùng khẩu khí trầm ổn như trước, hô lên cái giá trên trời siêu cấp khiến tim mọi người thiếu chút nữa thì bay ra khỏi lồng ngực. Một con số thiên văn vượt qua sự tưởng tượng của tất cả mọi người.

Ba vạn vạn lượng, một cái giá tiền khủng bố, một cái giá mà chỉ có người giàu nhất Thiên Thần đại lục mới có năng lực, quyết đoán hô lên. Giá này vừa được hô ra, Phong Lăng luôn bình tĩnh cuối cùng cũng thoáng biến sắc, ánh mắt liếc qua Tiễn Cổn Cổn một cái. Cảm nhận được ánh mắt của Phong Lăng, Tiễn Cổn Cổn chỉ khẽ nhúc nhích mí mắt, cũng không thèm nhìn hắn lấy một cái.

"Ba vạn vạn lượng! Đúng vậy, là ba vạn vạn lượng!" Tây Môn Khánh đã kích động đến nỗi nói năng lộn xộn rồi, ngay cả tiếng hét cũng cao hơn vài phần: "Hiện tại khối tây hải lam giáng ngọc này đã lên đến ba vạn vạn lượng, không biết còn có vị bằng hữu nào nguyện ý trả giá cao hơn không?"

Nhìn tư thái của Tây Môn Khánh giống như là kích động muốn nhảy cẫng lên vậy. Nhưng trong lòng hắn đồng thời lại thầm cảm thán: Tây Môn thế gia gia đại nghiệp đại thanh danh lớn, nhưng luận về tài phú, quả thực vẫn không thể so sánh với người giàu nhất Thiên Thần đại lục này. Hắn đã ra một cái giá khiến mình cơ hồ là kích động muốn rống lên. Mà chỗ bạc này, chỉ chẳng qua bị hắn dùng để mua một khối đá cảnh.

Quả nhiên là nhân bỉ nhân khí tử nhân.

Mà dưới cái giá ba vạn vạn lượng kinh người tới cực điểm này, quả nhiên không còn ai ra giá nữa. Diệp Vô Thần và Phong Lăng đấu cả nửa ngày lúc này cũng phải bảo trì trầm mặc.

"Ba vạn vạn lượng lần đầu tiên!"

"Ba vạn vạn lượng lần thứ hai.

Búa nhỏ củaTây Môn Khánh giơ lên, mắt thấy sắp hạ xuống, mà một khi hạ xuống, khối tây hải lam giáng ngọc này sẽ thuộc về Tiễn Cổn Cổn với cái giá ba vạn vạn lượng mà nói ra chắc chẳng ai tinhưng.

"Ba vạn vạn lần thứ..."

"Ba vạn một ngàn vạn lượng!"

"Thái tử!"

Hai thanh âm một trước một sau vang lên, thanh âm thứ nhất là của Phong Lăng đầu đầy mồ hôi lạnh, thanh âm thứ hai là của nam tử bên cạnh Phong Lăng. Khi Phong Lăng cắn răng hô lên cái giá ba vạn một ngàn vạn lượng, hắn kinh hãi đến nỗi cả người toát mồ hôi lạnh, sau đó một tiếng hét to không nén được mà thoát ra khỏi miệng.