Thiên Thần

Chương 421: Nam Hoàng chi kiếm




" Thiếu chủ..." Thủy Mạn Lâu và Thủy Mạn Thành nghe vậy đều lắp bắp kinh hãi, vội vàng lên tiếng muốn ngăn cản, nhưng Thủy Vân Thiên đã khoát tay chặn lại, phẫn nộ quát: "Chuyện riêng của ta, không ai được phép nhúng tay vào!"

Thủy Mạn Lâu và Thủy Mạn Thành nhìn nhau, cất bước trở về, nhưng trong lòng vẫn rất lo lắng. Thủy Vân Lan sau khi bị Tuyệt Thiên công kích đã trọng thương, nhưng thủy ngọc công có năng lực khôi phục rất mạnh, thân thể và lực lượng của y lúc này đã hoàn toàn phục hồi như cũ. Mà y lại có thực lực cấp thần trung giai.

Còn Thủy Vân Thiên hai mươi ba năm trước đã bị phong tỏa ở dưới đất, tỏa ma liên đã hoàn toàn phong tỏa thủy ngọc công của hắn, căn bản không thể tu hành. Hai mươi ba năm trước, với thiên phú cực cao của hắn, đã có thực lực gần tới cấp thiên. Sau khi bị phong tỏa hai mươi ba năm, hắn căn bản không thể có thực lực đối kháng một chọi một với Thủy Vân Lan.

"Tốt! Đây chính là chính miệng ngươi nói ra, tất cả tộc nhân ở đây đều có thể làm chứng. Tông chủ, ngươi đấu với hắn đi!" Thủy Huyền Phong lớn tiếng nói.

Thủy Vân Lan vỗ lên tay vịn của ghế, thân thể đã bồng bềnh bay lên rồi nhảy vụt ra, rơi vào trong đình viện ngoài sảnh. Người Nam Hoàng tông đứng trong đình viện lập tức tránh đi, để lại một khoảng trống nhỏ bằng nửa đình viện.

Thủy Vân Thiên theo chân đi ra, không chút vội vàng bước tới cách trước mặt Thủy Vân Lan mười thước, ánh mắt chiếu thẳng vào mặt Thủy Vân Lan. Bọn họ có khuôn mặt giống nhau như đúc, nhưng hôm nay chỉ có thể có một người còn sống.

Đình viện rất lớn, nhưng nơi này cho dù có lớn hơn gấp mười lần thì đối với một siêu cấp cường giả có thực lực cấp thần mà nói thì vẫn quá nhỏ. Mà trong lòng tất cả người của Nam Hoàng tông đều nghĩ giống như Thủy Mạn Lâu và Thủy Mạn Thành. Thủy Vân Lan đã tiếp nhận sự truyền công tốt nhất, hơn hai mươi tuổi đã bước vào cấp thần, còn Thủy Vân Thiên. Sự tự tin và bình tĩnh của hắn rốt cuộc là có được từ đâu

" Nhân quả tuần hoàn, báo ứng không sai. Những lời này ta vốn rất khinh thường nó, nhưng ngày gặp Tuyệt Thiên, ta dù không tin cũng phải tin.Ngày hôm nay vốn không thể xuất hiện những lại đã xuất hiện, quả nhiên là nhân quả tuần hoàn, báo ứng không sai. Cũng tốt, mấy năm nay, cảm giác có thứ gì đó nghẹn trong lòng quả thật là quá mệt mỏi, ác mộng thường xuất hiện cũng khiến ta sợ rồi, báo ứng nếu đã đến, vậy thì để tất cả kết thúc đi." Thủy Vân Lan thản nhiên nói, sau đó hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt mê mang: "Tuy rằng lòng của nàng chưa từng đặt trên người ta, nhưng nàng ta làm bạn hơn hai mươi năm, thật sự đã đủ rồi..."

Nàng ta?

Một câu cuối cùng đã khiến toàn thân Thủy Vân Thiên đột nhiên chấn động, dần dần, thân thể hắn bắt đầu run rẩy kịch liệt, một cỗ oán hận và khí thế sát ý vô tận cũng đột nhiên từ trên người phóng thích ra, mắt hắn như mắt rắn, dùng thanh âm vô cùng thâm trầm nói: "Tên cẩu tạp chủng ngươi.... Bởi vì ngươi mà Phù nhi đã chết, đã chết rồi!"

Như một đạo thiên lôi đánh xuống đầu, Thủy Vân Lan vốn đang bình tĩnh đột nhiên ngẩn ra, con ngươi trợn to, thân thể y đột nhiên tiến lên, đứng trước mặt Thủy Vân Thiên, thanh âm run run nói: "Ngươi nói cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa đi, lặp lại lần nữa đi!"

"Phù nhi đã chết!" Ngươi là tên cẩu tạp chủng!"

Rầm

Một quyền rất mạnh đánh vào trước ngực Thủy Vân Lan đang thất hồn lạc phách, bộ vị đánh vào có lam quang bắn ra, sắc mặt của Thủy Vân Lan trong nháy mắt biến thành vô cùng trắng bệch, thân thể như một cái bao cát bắn ra ngoài, rơi xuống mặt dất. Y dùng tay chống vào mặt đất đứng lên, ho khan đầy thống khổ, phun ra từng đạo máu tươi.

"Tông chủ!" Thủy Huyền Phong chấn động, vội vàng chạy về phía Thủy Vân Lan. lão vừa đi được vài bước, một bức tường băng trong suốt bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống, dừng ở trước người Thủy Huyền Phong, hất cho lão ngã xuống đất.. Sau đó, bên tai người vang lên thanh âm của Tà Đế: "Bản đế đã nói rồi, không ai được phép nhúng tay vào. Bản đế niệm tình thân thể của ngươi đã bị phế, tạm tha cho ngươi một lần đẻ Thủy Vân Thiên xử lý. Nếu tái phạm, đừng trách bản đế cho ngươi hối hận vì đã sinh ra trên đời này."

Cái chết của Thủy Phù Nhi, thê tử của Thủy Vân Thiên nằm trong dự liệu của Diệp Vô Thần. Cho nên lúc trước, hắn ý tứ hàm xúc nói với Thủy Mộng Thiền: "Chiếu cố tốt cho mẫu thân của ngươi." Nhưng lúc ấy, hắn không nói với Thủy Mộng Thiền rằng Thủy Phù Nhi đã lựa chọn tự sát, bởi vì cái chết của nàng ta là không thể ngăn cản, mà cũng là điều mà hắn hy vọng nhìn thấy.

Thủy Phù Nhi không phải là loại nữ tử tính tình cương liệt, mà là rất nhu nhược. Điểm này Diệp Vô Thần từ lựa chọn năm đó của nàng ta đã có thể dễ dàng nhận ra. Năm đó nàng ta mặc dù là vì bảo hộ đứa con trong bụng và bảo vệ mạng của Thủy Vân Thiên mà ở lại bên cạnh Thủy Vân Lan, nhưng dù sao, nàng ta cũng đã phụ bạc Thủy Vân Thiên hai mươi ba năm, cũng trơ mắt nhìn Thủy Vân Thiên chịu sự giày vò hai mươi ba năm. Sau khi biết hắn đã được sống lại, nàng ta làm sao dám đối diện với hắn.

Cho nên từ chỗ Thủy Mộng Thiền biết Thủy Vân Thiên đã được cứu, phụ tử đoàn tụ, nàng ta không còn vướng bận gì nữa, cũng không đi gặp hắn mà là lựa chọn cái chết. Dùng cái chết đề bồi thường sự xấu hổ trong mấy năm nay đối với hắn, dùng cái chết để bảo vệ danh vọng của Thủy Vân Thiên sau này ở Nam Hoàng tông. Nàng ta dù sao cũng đã theo Thủy Vân Lan hơn hai mươi năm, nếu sau này trở lại bên cạnh Thủy Vân Thiên, người trong tông sẽ nghĩ gì, sẽ đàm luận gì, và sẽ nghĩ về nàng ta như thế nào.

Nàng ta dùng thủy ngọc công bế khí mà chết, không làm thương tổn chút nào tới thân thể của mình. Kiểu chết này là hi vọng sau khi mình chết, Thủy Vân Thiên có thể nhìn thấy nàng ta một cách hoàn chỉnh. Khi tiếp xúc với thân thể đã phải ly biệt hai mươi ba năm, nhưng lại đã lạnh cóng, Thủy Vân Thiên, một người bị tra tấn hai mươi ba năm mà không sụp đổ, một nam nhi giống như khối thép không bao giờ ngã xuống cũng phải gào khóc.

Cũng bởi vậy, hận ý của hắn đối với Thủy Vân Lan lại bành trướng đến một trình độ vô cùng vô tận.

"Tất cả là tại ngươi, tất cả là tại ngươi!"

Thủy Vân Thiên giống như một con dã thú nổi giận điên cuồng lao về phía Thủy Vân Lan, trong lúc lao, tay hắn rút một cái ở trên eo, một thanh nhuyễn kiếm màu bạc, nhìn thì rất bình thường xuất hiện trong tay hắn, hắn chưa tới gần thân thể của Thủy Vân Lan đã mang theo hận khắc cốt, thanh nhuyễn kiếm đó vạch một cái vào hư không.

Rít!

Thanh nhuyễn kiếm vốn chỉ dài một thước bỗng nhiên trong tiếng rạch phá không khí biến thành một mũi nhọn màu lam dài gần mười thước, chém về phía thân thể của Thủy Vân Lan.

"Thủy ngọc chi mang!" Thủy Mạn Lâu và Thủy Mạn Thành đồng thời kinh hô. Thủy ngọc chi mang là dùng thủy ngọc chi lực quán chú lên trên thân kiếm, ngưng tụ thành kiếm quang có thể dài có thể ngắn, cường độ kiếm quang thậm chí vượt qua cường độ của kiếm. Mà Thủy ngọc chi mang cho tới bây giờ đều chỉ có tông chủ mới có thể sử ra. Cũng có không ít người biết đây là bởi vì Thủy ngọc chi mang là kiếm chi thần kĩ mà chỉ huyết mạch Nam Hoàng trực hệ mới có thể thi triển được, cũng chỉ có thể tác dụng ở trên thân kiếm. Bởi vì kiếm là vũ khí bản mạng của Nam Hoàng.

Thân kiếm biến thành dài, ngay cả khí thế mà kiếm phóng xuất ra sau đó cũng trở nên càng hung hiểm hơn, uy áp rõ ràng cũng trầm trọng hơn. Kiếm quang Màu lam rất nhanh tới gần thân thể Thủy Vân Lan. Thủy Vân Lan lại giống như không hề phát giác ra, hai mắt không có tiêu cự nhìn về phía trước, giống như đã thất hồn lạc phách. Tin tức về cái chết của Thủy Phù Nhi đối với Thủy Vân Lan cũng là đả kích như trời sập đất nứt, bản tính của hắn cũng không phải là xấu, nhưng chỉ bởi vì quá cố chấp và si cuồng vì một chữ tình, cho nên mới làm ra chuyện sai lầm nhất trong đời, mà hiện giờ, Thủy Phù Nhi đã chết... bởi vì y mà chết

" Tông chủ!"

Thủy Huyền Phong hét lên, hai mắt đang thất thần của Thủy Vân Lan đột nhiên tỉnh táo lại, thân thể theo bản năng lách mình né tránh, kiếm quang màu lam đó cơ hồ là sượt qua thân thể y chém vào mặt dất. Sau đó kiếm quang lại dâng lên, chém ngang thân thể hắn.

" Thiếu chủ không ngờ lại còn hơn cả chúng ta!" Thủy Mạn Lâu và Thủy Mạn Thành mặt đầy vẻ kinh ngạc, hoặc cũng có thể nói mỗi một người của Nam Hoàng tông ở đây đều rất kinh ngạc. Bởi vì với sự hiểu biết của bọn họ đối với thủy ngọc công, loại cường độ này rõ ràng đã phá vỡ cấp thần, hơn nữa đã đạt tới cảnh giới cấp thần trung giai! Thủy ngọc công của Thủy Vân Thiên bị phong tỏa hai mươi ba năm, lại không ai truyền công cho hắn, rốt cuộc là làm sao mà cường đại đến mức này.

Nếu luận về thủy ngọc công, Thủy Vân Thiên và Thủy Vân Lan lúc này ngang nhau. Nhưng Thủy Vân Lan bị Đồng Tâm chém đứt một tay, vừa hay vào lúc không phòng ngự chịu một kích của Thủy Vân Thiên, lại thêm kiếm quang thần kỹ kinh thế hãi tục của Thủy Vân Thiên, dưới sự xuất thủ đầy oán hận của Thủy Vân Thiên, Thủy Vân Lan trừ chống đỡ ra thì hoàn toàn không còn khí lực hoàn thủ. Kiếm quang quét tới đâu, kiếm khí sắc bén vạch ra từng vết sâu ở dưới đất tới đó.

Rầm.

Thân thể của hai người va chạm kịch liệt giữa không trung, năng lượng cấp thần khiến hơn phân nửa đình viện tan thành mây khói, gần trăm cao thủ của Nam Hoàng tông bị chấn cho ra ngoài, khi cát bụi dầy trời lắng xuống, dần dần lộ ra thân thể của Thủy Vân Thiên và Thủy Vân Lan. Thủy Vân Lan một tay chống xuống đất, ngồi bệt ở đó, ánh mắt vẫn là vẻ ngây dại vì đau khổ. Thủy Vân Thiên đứng trước mặt y, mũi kiếm của nhuyễn kiếm trong tay chỉ vào yết hầuVăn Thụy. Trong ánh mắt trầm thấp, hận ý vô tận sôi trào như nham thạch nóng chảy. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

" Giết ta đi." Ánh mắt của Thủy Vân Lan hoàn toàn thất thần lạc phách, lẩm bẩm.

" Ngươi? Ha ha... Ha ha.... Ha ha ha ha!" Thủy Vân Thiên bật cười rất thê thảm, nhuyễn kiếm trong tay theo tiếng cười của hắn mà run rẩy kịch liệt: "Ngươi hại chết phụ mẫu ta hại hại nửa đời ta, lại suýt chút nữa hủy đi con trai và con gái ta, hiện tại ngay cả Phù nhi cũng đã chết. Ngươi... Không ngờ lại muốn được chết ngay ư?"

"Ta có lỗi với Phù nhi, có lỗi với bọ họ..."

"Một câu nói có lỗi là có thể bồi thường lại tất cả ư? Muốn chết ư.... Thiên hạ không có chuyện tiện nghi như vậy đâu. Ta sẽ đem sự thống khổ mà ta từng phát chịu, giáng xuống người ngươi thêm gấp trăm ngàn lần!" Thủy Vân Thiên nói với giọng căm hận, môi của hắn cũng bị cắn thành tím bầm.

"Là ta có lỗi với ngươi. Yên tâm đi, ta sẽ không tìm chết đâu, sẽ để mặc ngươi xử lý." Thủy Vân Lan cười thảm một tiếng. Hôm nay, y đã không còn gì nữa, danh dự, thanh danh, địa vị đều đã thành mây khói, ngay cả tính mạng cũng lọt vào tay người khác. Thủy Phù Nhi cũng đã chết, cảm giác nhân sinh như tro tàn, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi. Bi thương đã khiến tim y tan nát, y đã không còn sợ gì nữa rồi.

" Ta chỉ muốn hỏi ngươi. Ngươi vì sao có thể thoát khỏi tỏa ma liên, có phải là Nam Hoàng chi kiếm đã xuất hiện không?" Thủy Vân Lan chậm rãi hỏi. Đúng.... Nhất định là Nam Hoàng chi kiếm đã xuất hiện, cho nên, sự báo ứng mà Nam Hoàng tông tổ huấn đã ghi chép cũng tới rồi. Một người có được cánh tay của trời, còn một người thì bị thiên hàng thần phạt.

Vù!

Một đạo quang mang đạo kim sắc từ thiên bắn ra, đâm xuyên qua ngực trái của Thủy Vân Lan, đóng đinh thân thể hắn ở bên trên.

" Đây là câu trả lời của ta, ngươi đã hài lòng chưa?" Tà Đế vẫn duy trì động tác ném kiếm lãnh đạm nói.

Cũng vào lúc này, Nam Hoàng chi ngọc vẫn được Thủy Vân Thiên cầm trong tay trái bỗng nhiên phóng xuất ra lam mang nhu hòa. Ánh sáng trong đình viện rất đầy đủ, nhưng vẫn bị lam quang mãnh liệt này át đi, xuyên qua bàn tay của Thủy Vân Lan, không ngừng lấp lánh trong mắt mỗi người, thanh kiếm màu vàng đang cắm trên người Thủy Vân Lan cũng lóe ra kiếm quang nhu hòa, tần suất lóe ra không ngờ lại nhất trí với Nam Hoàng chi ngọc.

" Chẳng lẽ.... Chẳng lẽ thanh kiếm đó là..."

Thủy Vân Lan bị một kiếm của Tà Đế đâm thủng ngực, một kích yếu hại đó không nghi ngờ gì nữa đã cướp đi sinh cơ của y. Nhưng chuyện vốn khiến người ta kinh sợ này tạm thời lại bị gạt sang một bên, cơ hồ tất cả ánh mắt đều rơi lên thanh kiếm ở trên ngực y. Toàn bộ là màu vàng, thân kiếm trong suốt như gương. Mà với mục lực của họ, có thể nhìn rõ chữ Nam rất nhỏ trên thân kiếm.

Nam Hoàng chi kiếm!