Thiên Thần

Chương 413: Thái tử thoái vị




Màn băng hạ xuống, trên mặt Tà Đế lại lộ ra nụ cười lạnh như băng. Hàng thần thuật lần này so với ba lượt trước còn mạnh hơn vài phần, có lẽ với năng lực của Viêm Thiên Hùng còn miễn cưỡng tự bảo vệ mình được, nhưng với trạng thái hiện tại của Viêm Đoạn Hồn và Viêm Thiên Ngạo, tuyệt đối là bất hạnh, màn băng vô biên này chính là nơi táng thân của bọn họ.

Bỗng dưng, một báo động nguy hiểm đột nhiên dâng lên trong lòng, nụ cười trên mặt Tà Đế trong nháy mắt liền biến mất.

Rầm.

Bên trong màn băng khôn cùng, một đoàn hồng quang nóng rực đột nhiên nổ tung, mang theo lãng kinh thiên động địa kéo dài đại địa vài trăm thước, trời cao vài trăm thước, bao gồm cả vị trí của Tà Đế cũng bị xích mang đáng sợ đến cực điểm này bao phủ. Trong vô số cột băng đang rơi xuống dưới cỗ lực lượng này toàn bộ hóa thành bông tuyết, tản mát bay đi.

Trong tiếng hét hỗn loạn kinh hoàng, sự chấn động kịch liệt của đại địa khiến đám người ở xa xa toàn bộ ngã rạp xuống đất, những kiến trúc ở gần đó trong nháy mắt cũng hóa thành phế tích. Mà hồng quang tạo thành tai nạn cực lớn đó vẫn như cũ tồn lưu ở đó, một lúc lâu vẫn chưa có dấu hiệu tiêu tán. Đây là một cỗ lực lượng còn hơn cả thủy chi hàng thần thuật của Tà Đế.

Ở vị trí xa xa, Tà Đế không biết xuất hiện ở đó từ khi nào lạnh lùng nhìn về phía nam. Nơi tầm mắt có thể chiếu đến, một bóng người mặc áo bào tro mang theo hai người rất nhanh rời đi. Tà Đế không đuổi theo, nhìn về phái bọn họ, lộ ra một nụ cười thần bí, nói khẽ: "Không hổ là Viêm Thiên Hùng, đệ nhất nhân của Bắc Đế tông. Hưởng thụ thời gian cuối cùng của các ngươi đi, bởi vì..."

Nơi hạch tâm của Nam Hoàng tông bị hắn lợi dụng Tuyệt Thiên để tiêu diệt, mà kế tiếp sau Nam Hoàng tông, đầu mâu của hắn lặng về chỉ về phía Bắc Đế tông. Hôm nay, chẳng qua chỉ là một sự khởi đầu nho nhỏ, cho bọn họ mấy cái châm dự phòng mà thôi.

Từ lúc hắn trở lại Diệp gia, tổng cộng thời gian không đến hai tháng, diệt Lâm gia, Long Dận chết, Nam Hoàng tông tán loạn. Trong thời gian ngắn Như vậy, trừ Lâm gia và Thiên Long hoàng đế ra, thì đã bức Nam Hoàng tông, một loại tồn tại trên Thiên Thần đại lục mà trước giờ không có ai dám trêu vào tới nước như vậy. Người của Nam Hoàng tông vì hắn mà chết vô số, Bắc Đế tông cũng chắc chắn máu chảy thành sông. Mà trừ cổ tay không ai có thể chạm tới và ước chân cực nhanh của hắn không nói tới, hắn cùng với Nam Hoàng tông và Bắc Đế tông, thật sự có cừu hận bất cộng đái thiên ư

Không! Hắn và Nam Hoàng tông vô cừu vô hận, nếu thật muốn nhắc tới thì cũng chỉ Nam Hoàng tông vì Trảm Tinh kiếm mà bắt hắn đi. Còn với Bắc Đế tông, người mà hắn hận cũng chỉ một mình Viêm Tịch Minh mà thôi. Nhưng đối với bọn họ, Diệp Vô Thần cho tới bây giờ lại không hề định lưu tình. Cái này không liên can gì tới ân oán cừu hận cả, hắn cũng không hùng tâm xưng bá thiên hạ. Cái mà hắn theo đuổi thật ra rất đơn giản, đó là cảm ngộ sâu sắc mà hắn năm đó khi rơi xuống Đoạn Hồn uyên.

Nếu ông trời đã không muốn hắn chết, hắn sẽ không để chuyện tương tự quay lại. Cái mà hắn phải làm là trừ đi, hoặc là nắm giữ tất cả những thế lực có thể tạo thành sự uy hiếp đối với hắn. Tất cả... trong đây, đứng đầu tất nhiên là Nam Hoàng tông và Bắc Đế tông, cho dù là khiến cho họ tan thành tro bụi. Chỉ bởi vì hắn không muốn bất kỳ kẻ có thể tạo thành sự thương hại cho người bên cạnh hắn tồn tại.

Ba năm trước suýt chết, lại dưới sự chăm sóc của Ngưng Tuyết, sau hai năm hôn mê thì sống lại. Lúc đó, tim của hắn đã biến chất rồi. Hắn sẽ không thủ hộ bị động nữa, mà là sẽ nắm trong tay tất cả, bóp chết tất cả căn nguyên của nguy cơ. Loại tâm tính này rất ích kỷ, thậm chí là tàn nhẫn, Diệp Vô Thần cho tới bây giờ luôn coi mình là một người ích kỷ. Nếu một bên là khiến Ngưng Tuyết chịu một chút thương nhẹ, bên kia là hàng ngàn người vô tội phải chết, hắn sẽ không chút do dự coi thường sự diệt vong của cả ngàn người. Hắn không là ác nhân, nhưng chưa từng coi mình là anh hùng, người tốt, cho nên, hắn vì bọn họ mà gọiTà Tông, còn bản thân mình là Tà Đế. Một chữ tà, không phải là thiện, là phải là ác, chỉ là vì tim của mình.

Một tấm lưới cực lớn đã bao phủ thiên hạ, cũng bao phủ những thế lực khác ngoài Bắc Đế tông và Nam Hoàng tông, cũng bao gồm cả mỗi một quốc gia của Thiên Thần tứ quốc. Trước khi về Diệp gia, hắn đã quyết định vận mệnh của Thiên Thần đại lục. Bất kỳ thứ gì nằm ngoài sự khống chế của hắn sẽ đều bị hắn bóp chết. Tất cả hắn đều có thể ứng phó mà không phải chịu chút áp lực nào. Trọng áp lớn nhất của hắn chỉ tồn tại ở một không gian xa xôi khác. Nơi mà muốn bắt Ngưng Tuyết và Đồng Tâm rời khỏi hắn.

Hương Hương xuất hiện trên vai hắn, vươn bàn tay nhỏ ra nghich ngợm kéo mặt nạ của hắn. Từ sau khi từ Thương Lan quốc trở về, nàng ta có một biến hóa - trong miệng đã không còn phát ra thanh âm ê a. Trong đôi mắt thỉnh thoảng lại chớp đó cũng thỉnh thoảng lại lộ ra vẻ khác lạ. Ngay cả vẻ mặt so với trước kia rõ ràng cũng khác. Đó giống như là một loại cảm giác từ trẻ con biến thành người lớn vậy.

Mà Diệp Vô Thần là chủ nhân vận mệnh tương liên với nàng ta, nàng ta có thể mỗi thời mỗi khắc cảm thụ được tâm tình và tâm cảnh của Diệp Vô Thần. Có thể nói nàng ta nàng ta là người hiểu suy nghĩ trong lòng và biến hóa tâm tình của Diệp Vô Thần nhất trên thế giới này.

" Hương Hương, chúng ta đi thôi, vất vả cho ngươi rồi." Diệp Vô Thần cười khẽ một tiếng, dùng tay điểm nhẹ vào thân thể của Hương Hương.

Về tới Diệp gia, Diệp Vô Thần nói với phía trước trống không, dặn khẽ một câu: "Kế hoạch diệt bắc bắt đầu!"

Tin tức Tà Đế chiến với tam đại cường giả của Bắc Đế tông trước cửa thành Thiên Thủy được truyền ra ngoài với tốc độ cực nhanh, truyền thuyết này mang theo sắc thái thần thoại, đẩy sự thần bí và cường đại của Tà Đế ra ngoài phạm trù của con người. Tà Đế từng nổi danh hung tàn và cường đại, sau ngày đó liền được phủ lên thêm một chiếc áo khoác không thể chiến thắng.

Thiếu chủ của Bắc Đế vì Tà Đế mà chết thảm, cảnh hắn bị lột trần treo ở trước cửa Thiên Thủy thành có rất nhiều người nhìn thấy. Điều này đối với Bắc Đế thiếu chủ và toàn bộ Bắc Đế tông là một sử sỉ nhục cực lớn, Bắc Đế tông tông chủ và tông chủ đời trước đều xuất hiện nhưng không làm được gì, mà dưới sự liên thủ còn thảm bại dưới tay của một mình Tà Đế. Sự nhục nhã và thất bại thảm hại này cũng khiến thanh danh chưa bao giờ bị xúc phạm của Bắc Đế tông lập tức bị Tà tông hung hăng giẫm đưới chân. Hơn nữa nơi căn nguyên của Nam Hoàng tông bị hủy, Tà tông đã lăng lẽ trở thành tồn tại siêu nhiên khác còn trên cả Nam Hoàng tông và Bắc Đế tông. Mà thân phận của Tà Đế trở thành một câu hỏilớn nhất

Tà Đế, cái tên này đã khắc sâu vào trong lòng mỗi người. Tuy rằng không ai nói rõ ra, nhưng trong tiềm thức của mọi người, sự cường đại của hắn giống như là một đế vương vô thượng cao cao tại thượng, không thể xúc phạm.

Mà đồng thời vào lúc tin tức Tà Đế đánh bại tam đại cường giả của Bắc Đế tông được truyền ra, còn có cả một tin tức cực kỳ chấn động - Tây Môn thế gia, một trong tứ đại ma võ thế gia của Thiên Long quốc vào ngày cuối cùng của tháng này, sau khi mặt trời lặn sẽ công khai bán đấu giá ba kiện trân bảo hiếm có, cùng với một thứ so với trân bảo hiếm có thì còn quý hơn cả ngàn lần.

Tây Môn thế gia chẳng tính là gì, cái gọi là trân bảo hiếm có được bán đấu giá cũng chẳng tính là gì, nhưng cái thứ được hào xưng là còn quý hơn cả trân bảo hiếm có đến ngàn vạn lần lại khiến rất nhiều người chú ý, thứ đồ đó không ngờ là - thanh kiếm mà bên trong giấu tàng bảo đồ của Thái tổ hoàng đế Thiên Long quốc.

Lập tức, toàn bộ Thiên Thần đại lục đều nghị luận về chuyện này, từng thế lực lại nối tiếp nhau rục rịch hành động. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Bảy ngày sau khi Long Dận băng hà, tang lễ cuối cùng cũng kết thúc, hậu loạn mà sự phản loạn của Lâm gia lưu lại cũng dần dần được bình ổn, tường cung bị sụp đổ trong vài ngày ngắn ngủn đã được dựng lại chắc chắn như xưa. Thái hậu đương triều đã mất thì nhiều năm rước rồi, sau khi Long Dận chết, hoàng hậu Lâm Tú cũng biết sau khi Lâm gia làm phản, mình có ở lại thì tất cũng sẽ sống không bằng chết, cho nên đã tự tử. Nhất thời, cả Thiên Long hoàng triều thật sự rơi vào cảnh quần long vô thủ. Việc cần kíp hiện tại không nghi ngờ gì nữa chính là mau chóng đưa Thái tử Long Chính Dương thượng vị, để định thần tâm dân tâm. Dưới sự đề cử của thần, Diệp Nộ uy vọng nhất và đế sư Vương Bạc Tạm thời cầm đầu chúng thần, hai người bọn họ một là gia gia của Diệp Vô Thần, một ngoại công của Diệp Vô Thần.

Thiên long chính điện chúng thần tề tụ, nghi thức lên ngôi từ lâu đã được chuẩn bị thỏa đáng rồi. Nhưng Long Chính Dương lại lững thững tới muộn, mà khi hắn tới nơi, câu hồi đáp lại khiến mọi người đồng loạt trố mắt ra.

" Ta từ nhỏ lười nhác, vô tâm vi chính, không đảm đương nổi ngôi vị hoàng đế, nếu miễn cưỡng đăng cơ chỉ tổ sẽ làm khổ con dân của Thiên Long quốc, các vị đại nhân hay là đừng miễn cưỡng ta làm gì."

Khi Long Chính Dương ở trước mặt chúng thần nói ra những lời này, ngữ khí rất bình thản, giống như cái mà hắn từ bỏ không phải là ngôi vị hoàng đế mà chẳng qua chỉ là một thứ gì đó rất tầm thường vậy.

" Thái tử điện hạ, việc lên ngôi không phải trò đùa, điện hạ thân là Thái tử của Thiên Long quốc, nên kế thừa ngôi vị hoàng đế, quyền khuynh thiên hạ, định bang quốc, phù vạn dân, há có thể xem thường như vậy."

Không có gì bất ngờ, một lão thần đã hơn sáu mươi tuổi lập tức đứng ra khuyên can. Thật ra đại đa số thần tử đều biết Thái tử tâm tính đạm bạc, chẳng những vô tâm với triều chính mà còn lộ ra một mặt bài xích. Nhưng Long Dận băng hà, hắn thân là Thái tử, về tình về lễ về pháp đều nên kế thừa ngôi vị hoàng đế này.

Sau khi người đầu tiên khuyên can xong, những thân tử trong cơn ngạc nhiên hết người này đến người kia lên tiếng can gián. Long Chính Dương mặt mang theo vẻ bất lực, thủy chung chỉ mỉm cười lắc đầu. Đúng lúc này, Lễ bộ Thượng Thư bình thường vẻ mặt luôn uy nghiêm, nhưng rất ít nói bỗng nhiên tiến lên một bước, lớn tiếng nói: "Các vị đại nhân chậm đã, nghe ta nói một lời."

Y nghiêm nghị nói: "Tâm ở triều chính thì mới có thể định bang quốc, tâm ở thương sinh thì mới có thể phù vạn dân. Đúng như lời mà Thái tử điện hạ đã nói, Thái tử nếu thật sự đăng cơ một cách miễn cưỡng, chỉ sợ sẽ khiến con dân Thiên Long phải chịu khổ, Thiên tử đã không có lòng với hoàng vị, những thần tử như chúng ta nên thuận theo ý nguyện của thái tự, không thể ép buộc được."

"Nhưng Sử đại nhân, việc lên ngôi quan hệ trọng đại, tuyệt không nên nói bỏ là bỏ. Thái tử tuổi còn trẻ, mới lên ngôi hoàng đế, mới nắm đại quyền thì lòng ắt phải thấp thỏm, đó cũng là điều trong tình lý, không có ai vừa mới bắt đầu đã là một vị minh hoàng cả. Năm đó tiên đế khi mới đăng cơ cũng vậy thôi..."

Lão thần đó còn chưa nói xong thì hộ bộ thượng thư bỗng nhiên tiến lên một bước, lớn tiếng nói: "Vi thần đồng ý với lời của Sử đại nhân, nếu Thái tử đã vô tâm với ngôi vị hoàng đế, chúng ta không nên ép Thái tử thượng vị. Vi thần thấy Thái tử nói rất thản nhiên, chắc trong lòng cũng nắm chắc gì đó. Chắc lẽ thái tử đã quyết định nhường hoàng vị cho nhị hoàng tử?"

Trong ba đứa con trai của Long Dận thì một đứa đã chết, chỉ còn là Long Chính Dương và Long Chính Nguyệt. Mà nghĩ tới nhị hoàng tử, chúng thần tử không khỏi thầm lắc đầu, so với Long Chính Dương chí không ở triều chính, sự khao khát đối với quyền lực của Long Chính Nguyệt còn nhạt hơn.Rõ ràng là lớn lên trong cung đình luôn đấu đá, nhưng lại giống như một thư sinh xuất thân trong gia đình bình thường vậy. So với Long Chính Dương, hắn càng không thích hợp làm hoàng đế hơn. Cũng bởi vậy, Long Chính Dương dĩ nhiên trở thành nhân tuyển gần như duy nhất.

Long Chính Dương dùng ánh mắt đầy thâm ý sâu sắc nhìn hai người đó một cái, gật đầu nói: "Ngôi vị hoàng đế này, ta quyết định nhường cho thất hoàng muội của ta. Các vị đại nhân thấy sao?"

"Gì cơ?"