Thiên Thần

Chương 30: Kiếm Thần Chỉ Hoàn




Diệp Vô Thần lạnh nhạt không nói, ánh mắt Diệp Uy ngưng trọng, tay phải cầm dao bỗng vung đi. Con dao đó vẽ ra một luồng màu bạc cắm trên đất, đồng thời cắt qua ngón trỏ tay trái Diệp Vô Thần. Tay phải của Diệp Uy duỗi ra như tia chớp, như kìm sắt tóm lấy tay phái hắn, làm cho một giọt máu rơi vào trong chiếc chậu hắn bưng tay trái.

- A! –Vương Văn Thù phát ra một tiếng kêu đau đớn, một vết vừa mới cắt trên tay Vô Thần lại như cắt vào trái tim nàng. Nàng hung hăng vỗ tay mở tay Diệp Uy ra, sau đó đau lòng nhìn vết thương nhỏ trong tay Diệp Vô Thần, căn bản không còn lòng dạ đi nhìn chiếc chậu đó. Nhưng lập tức, tay Vô Thần lại bị Ngưng Tuyết đoạt lấy, nàng ngậm ngón trỏ của hắn vào trong miệng, vừa mút nhẹ vừa đau lòng nói:

- Ca ca, đau không?

- Không đau, không đau chút nào. –Vô Thần vuốt mái tóc nàng, nhẹ giọng nói. Vương Văn Thù ánh mắt mê mang, nàng đã nhìn ra, đứa con nàng vừa tìm về ngay cả tính cách cũng phát sinh biến hóa, trở nên lạnh lùng quá đỗi, mình thậm chí chưa từng thấy nó cười. Mà chỉ khi đối diện với với thiếu nữ tóc trắng dung mạo tàn phá này thì nó mới lộ ra một mặt nhu hòa nhất. Mà vẻ quyến luyến của thiếu nữ đối với nó lại càng viết lên khuôn mặt, bởi vì ánh mắt nàng luôn dừng trên người nó, thân thể cũng luôn dùng mọi khả năng để thân cận nó.

- Tiểu muội muội, có thể nói cho a di biết tên ngươi không? –Vương Văn Thù cúi người xuống hỏi.

- Nàng tên Ngưng Tuyết, là muội muội ta nhận. –Diệp Vô Thần đáp, ánh mắt không hề di đọng, như mê muội nhìn theo động tác Ngưng Tuyết mút tay của hắn. Hắn lúc trước xem như là đang diễn kịch, nội tâm đã quyết định ở lại Diệp gia, bởi hắn cần một thân phận, càng cần cho Ngưng Tuyết một mái ấm. Chỉ là đoạn thân tình mệnh vận tặng cho hắn chung quy vẫn là giả, thật lòng với hắn và hắn thật lòng đối đãi vẫn chỉ có Ngưng Tuyết, nàng là người quan trọng nhất của hắn ở thế giới này.

- Thần Nhi, còn đau không? –Vương Văn Thù đứng dậy hỏi.

Diệp Vô Thần lắc đầu.

- Thần Nhi con an tâm, ta nhất định sẽ hung hăng giáo huấn cha con. –Vương Văn Thù xoay mặt lại, nhìn Diệp Uy hung tợn nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Diệp Uy lúc này đang ngưng thần nhìn chiếc chậu trong tay, hai giọt máu màu đỏ kia lúc này lại từ từ tiếp cận như hấp dẫn lẫn nhau, sau đó dần dần hòa vào nhau, cho đến tận khi ngưng tụ vào nhau. Một màn này, Diệp Nộ bước mau tới và Diệp Vô Vân đang ngửa cổ nhìn về phía bên này đều nhìn thấy rõ ràng.

Một tia hoài nghi cuối cùng đã biến mất, Diệp Uy rốt cuộc thở phào nhẹ nhọm. Y tuy rằng luôn kiên trì, nhưng y sao chẳng phải người sợ hãi nhất, bởi vì vạn nhất nhận được kết quả không mong muốn thì niềm vui vừa mới nhận được sẽ lại lần nữa biến thành đả kích trầm trọng. Y giơ tay lên, chiếc chậu đã bị y vứt thẳng ra ngoài đại sảnh, đối mặt với gương mặt hung tợn của thê tình, y tâm tình tươi vui cười ngây ngô một tiếng, ngoan ngoãn không nói thêm nữa gì.

- Rất tốt… Thật không dễ dàng tìm được Thần Nhi về, kẻ làm cha như chàng đầu tiên là tới cho nó một đao, có kẻ làm cha nào như chàng không? Thiếp xem chàng bây giờ còn nói thế nào, chàng hôm nay và ngày mai đừng ăn cơm nữa.

Diệp Uy rụt vai, vội xin tha nói:

- Thù Nhi, ta đây cũng là vì muốn tốt cho Diệp gia… Chỉ hôm nay, chỉ hôm nay thôi được không?

- Muốn xin tha? Tự chàng tìm Thần Nhi xin tha đi!

Diệp Uy xoay về phía Vô Thần nói:

- Thần Nhi, lúc nãy là cha hơi quá đáng…

- Ta hiểu. –Diệp Vô Thần không chút biểu cảm nói:

- Chỉ là, các người có thể coi ta thành người nhà của các vị, ta tạm thời lại không có cách để coi các ngươi thành người nhà của ta. Ít nhất… không thể ở trước khi ta khôi phục trí nhớ. Các ngươi có thể thông cảm không?

Hắn không thuộc về thế giới này, ở trên Địa Cầu trong ký ức nhất định cũng có cha mẹ thực sự của mình. Trước khi tìm được họ, mình sao có thể gọi người khác là cha mẹ.

Hắn cần chỉ vẻn vẻn là một thân phận, mà cùng với lúc chiếm được thận phận, việc hắn tới cũng xóa sạch nỗi đau mất con của Diệp gia. Song song với việc lợi dụng thân phận này, hắn cũng lấy thân phận con của Diệp gia làm một vài việc cho Diệp gia, coi như báo đáp.

Giọng điệu như vậy, vẻ mặt như vậy tuyệt đối không có khả năng xuất hiện trên mặt con trai y lúc trước. Diệp Uy còn chưa đáp lời, Diệp Nộ đã đi tới, vỗ vai Diệp Vô Thần:

- Hài tử, lúc nãy là ta và phụ thân con làm không đúng, không nên hoài nghi con. Con cũng an tâm được rồi, chúng ta sẽ không ép con, tin rằng qua một đoạn thời gian, cho dù con vẫn không nhớ ra chúng ta, cũng sẽ cam tâm tình nguyện gọi ta một tiếng gia gia, ha ha ha ha!

Bỗng nhiên, đôi mắt Diệp Nộ trợn trừng, nụ cười cũng cứng đờ trên mặt. Ông tóm chặt tay trái Diệp Vô Thần, ánh mắt nhìn chằm chằm lên chiếc nhẫn màu đen nọ, cả kinh hô:

- Kiếm Thần chỉ hoàn?

- Cái gì? –Diệp Uy cũng đồng dạng cả kinh. Y chưa từng thấy qua Kiếm Thần chỉ hoàn có bộ dạng gì, nhưng sao lại có thể chưa từng nghe qua chứ. Bởi vì nghe nói điều này đại diện cho truyền nhân của Kiếm Thần Môn, cực có khả năng trở thành một vị Kiếm Thần của Thiên Thần đại lục.

- Không sai, ta tuyệt đối không nhận lầm, đây đích thật là Kiếm Thần chỉ hoàn! –Diệp Nộ khẽ lẩm bẩm một câu, sau đó buông tay Diệp Vô Thần xuống rồi cười ầm lên:

- Thì ra là thế, thì ra là thế, ha ha ha ha! Thần Nhi nhất định là sau khi bị kẻ gian bắt cóc đã được Kiếm Thần Sở Thương Minh cứu. Với bản lãnh thông thiên của Kiếm Thần, cải thiện thể chất của Thần Nhi thực sự là một việc quá mức đơn giản. Mà chiếc Kiếm Thần chỉ hoàn, chứng minh Thần Nhi đã được Kiếm Thần thừa nhận, trở thành truyền nhân duy nhất của Kiếm Thần… Nhân họa đắc phúc, nhân họa đắc phúc rồi! Ha ha ha ha!

Diệp Nộ thỏa sức cười ầm lên, ông và Kiếm Thần Sở Thương Minh là đồng lứa, cũng thực sự biết rõ hai chữ "Kiếm Thần" và Kiếm Thần chỉ hoàn ý nghĩa cho điều igf. Kiếm Thần là "Thần" của Thiên Long Quốc, hoàng thất tuyệt đối cũng không có gan trêu chọc, mà người có được Kiếm Thần chỉ hoàng cũng đồng dạng có thể hoành hành Thiên Long Quốc, ai muốn gây bất lợi với hắn, thì trước tiên phải suy nghĩ cân nhắc Kiếm Thần sau lưng hắn.

Diệp Vô Thần nhếch mép, lại không có bất cứ ý tứ muốn giải thích nào.

- Thần Nhi bây giờ là… truyền nhân của Kiếm Thần? –Vương Văn Thù không dám tin lặp lại một lần, vừa vui sướng vừa kích động. Truyền nhân Kiếm Thần… trọng lượng của bốn chữ này thậm chí nặng hơn đám hoàng tử, công chúa kia. Nếu trong tương lai hắn trở thành Kiếm Thần thật sự, thì uy vọng của hắn tại Thiên Long Quốc thậm chí phải vượt qua hoàng đế. Bởi vì hoàng đế cũng là người, mà Kiếm Thần --- đó là Thần trong mắt người thường.

Diệp Uy cũng toét miệng cười, tìm lại đứa con đã là một niềm vui cực lớn, không ngờ rằng trên niềm vui này còn có một niềm vui khác. Con trai sau khi mất tích một năm trở về lại trở thành truyền nhân của Kiếm Thần, y bỗng cảm thấy những đau xót của mình một năm qua thật sự rất đáng giá. Duy nhất tiếc nuối là y không nhớ nổi những chuyện trước một tháng này, cũng hết cách truy hỏi lúc trước là ai cướp hắn đi. Y hỏi:

- Thần Nhi, chiếc nhẫn này có phải Kiếm Thần tiền bối cho con không? Ngài hiện tại đang ở đâu?

Diệp Vô Thần gật đầu:

- Đích xác là Kiếm Thần tiền bối cho ta, chỉ đáng tiếc sau khi ta tỉnh lại chỉ ở chung với ông ấy nửa tháng, còn về hiện tại ông ấy ở đâu… Ông ấy không muốn cho người ngoài biết.