Thiên Thần

Chương 203: Thiên Địa Liệt, Chiến Thần diệt (Hạ)




Phong Triêu Dương dùng đôi mắt liếc thoáng qua bộ phận bị chém trúng, xách đao tới gần. Diệp Vô Thần duỗi tay, Trảm Tinh Kiếm ở xa xa bỗng tự động bay tới, quét về phía người Phong Triêu Dương, Phong Triêu Dương vung Trảm Phong Đao, hút Trảm Tinh đến thân đao, nhướng mày thấp giọng nói:

- Ngự kiếm?

Két!!!

Trảm Phong Đao bám theo Trảm Tinh Kiếm bỗng sinh ra một trận run rẩy dữ dội, trong lòng Phong Triêu Dương khẽ động, giây tiếp theo, Trảm Tinh Kiếm lại thoát khỏi khống chế của Phong Triêu Dương, bay về tay Diệp Vô Thần. Diệp Vô Thần nắm chuôi kiếm đứng dậy, trước mắt một trận trời đất quay cuồng, sau đó dần bắt đầu trở nên mơ hồ…

Cơn chấn động vừa nãy khiến nội tạng hắn lại vỡ toang lần nữa. Phong Triêu Dương ở ngay trước, hắn đã không có thời gian để chữa trị… Bằng không lúc y giơ đao, chính là thời khắc mình và Ngưng Tuyết mất mạng.

Trước mắt mơ mơ hồ hồ, nhưng đủ để hắn nhận ra vị trí của Phong Triêu Dương, thân thể run rẩy của hắn bước từng bước về trước, sau đó nhảy lên chém một cái, ngưng tụ toàn lực chém về phía Phong Triêu Dương.

Lực lượng Diệp Vô Thần có được là duy nhất trên Thiên Thần đại lục, hắn không có cách thức như Phong Triêu Dương nói, cũng không có bất kỳ chiêu thức nào, chỉ có lực lượng --- Vô Thần lực không gì không làm được. Cho nên, người hiếm khi chiến đấu như hắn, phương thức công kích chỉ có chặt, chém, bổ, đâm đơn giản nhất…

Lại là một tiếng trầm muộn, Trảm Tinh lại vuột tay bay ra, tay phải Diệp Vô Thần máu chảy như suối, nội tạng quay cuồng dữ dội, đau đớn khó chịu nổi, dường như đã vỡ vụn hết vậy. Hắn dùng một nửa lực lượng bảo vệ Ngưng Tuyết không bị lực lượng chấn động, một nửa còn lại toàn bộ dùng để công kích, thân thể của mình không giữ lại một tí lực lượng bảo vệ nào…

Nhưng lần này, kỳ lạ là hắn không ngã xuống, mà ngẩng đầu nhìn về phía Trảm Tinh Kiếm đang bay lên cao cao. Gần như là vô ý thức, hắn dùng sức vọt lên cao, bắt lấy Trảm Tinh đan xen giữa kim mang và ngọn lửa ở không trung.

- Tuyết Nhi… Ôm chặt… Ôm chặt ta… -Thế giới trước mắt mơ hồ đến mức không cách nào phân biệt, hắn run run môi phát ra thanh âm yếu đến mức gần như không thể nghe rõ.

Sau đó… Hắn buông lỏng cánh tay trái vẫn luôn ôm Ngưng Tuyết, hai tay đồng thời nắm lên chuôi kiếm. Lực lượng từ mỗi một bộ phận, mỗi một khí quan, thậm chí mỗi một sợi lông trên cơ thể đều đang dưới sự dẫn dắt của Diệp Vô Thần, tràn về phía hai tay hắn.

Tại không trung, hai tay hắn giơ Trảm Tinh lên, đôi mắt mở choàng đã mất đi tiêu cự, trong lúc rơi xuống, chém mạnh xuống phía dưới.

Một kiếm hai tay vung ra này yếu ớt vô lực, không có bất kỳ cho dù chỉ là một tia uy hiếp đáng nói nào với Phong Triêu Dương. Phong Triêu Dương thầm than một tiếng, lẩm bẩm:

- Kết thúc thôi.

Hai lần công kích trước y đã dùng năm thành lực lượng, Diệp Vô Thần có thể không chết đã vượt khỏi dự liệu của y. Nhưng dẫu không chết thì cũng đã bị thương cực nặng, lực lượng và sinh mệnh tán loạn, có thể nói là dầu hết đèn tắt. Mà một chiêu này, đã là sự giãy dụa cuối cùng của hắn.

Y giơ Trảm Phong Đao lên, vung đao nghênh đón. Sau đó, ngay trong nháy mắt đao kiếm va chạm, Phong Triêu Dương lại phát hiện, đôi mắt vô thần của Diệp Vô Thần bỗng trở nên vô cùng sáng suốt, đôi mắt bắn ra vẻ bạo ngược vốn đã biến mất…

- Thiên… Địa… Liệt… Hây a!!!

Thân kiếm Trảm Tinh bỗng bắn mạnh ra kim mang mãnh liệt tới cực điểm, trong lúc đột ngột tấn công, Phong Triêu Dương không kịp đề phòng đôi mắt bị đâm tới vô ý thức nhắm lại, khi y mở mắt ra thì thế giới trước mắt đã hoàn toàn biến thành màu kim sắc. Trong đôi con ngươi không ngừng giãn rộng của y, kim mang như đâm xuyên đậu hũ, không hề cách trở xuyên qua Trảm Phong Đao chưa bao giờ rời khỏi người của y, đáp lên vai trái y… Không hề dừng lại, nương theo thân thể Diệp Vô Thần rơi xuống, từ vai trái y rạch xuống tận dưới chân y, trên thân thể y, rạch ra một đường thẳng nghiêng nghiêng.

Trảm Tinh Kiếm sau cùng chém lên đất, vào giờ phút này quang mang màu vàng cũng lấp lánh đến cực hạn, một chùm kim mang từ thân kiếm chói lên, cắt phá màn đêm, bắn về phía trời cao xa xăm. Cả hoàng cung, thậm chí cả Thiên Phong Thành, mỗi một vị trí đều có thể nhìn thấy rõ ràng một luồng kim mang chói mắt xông lên trời, mãi đến tận chân trời. Trên mặt đất cứng rắn, một khe rãnh sâu hoắm đột ngột nứt ra kéo dài về phương xa…

Ai có thể biết, luồng kim mang này đã kết liễu vị anh hùng trong lòng tất cả con dân Đại Phong Quốc, kết thúc cuộc đời của Chiến Thần không thể chiến thắng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Diệp Vô Thần lại lần nữa ôm chặt lấy Ngưng Tuyết vẫn luôn giắt trên người hắn, khóe miệng rốt cuộc lộ ra một nụ cười. Ánh mắt Phong Triêu Dương đờ đẫn, động tác toàn thần đều bị đọng lại trong khoảnh khắc đó. Nhìn về phía trước, y thì thào nói:

- Làm… được… lắm…

Ba chữ rơi xuống, thân thể y tách ra men theo đường màu vàng kia, rồi ngã xuống đất.

Diệp Vô Thần rốt cuộc cũng uể oải ngã xuống đất, dẫn dắt Vô Thần lực mau chóng khôi phục vết thương nội phủ của mình, giảm bớt cơn đau. Lúc trước, vì vung ra át chủ bài cuối cùng chém chết Chiến Thần, hắn không dám lãng phí một tí tẹo nào. Phát động nó cần lực lượng khổng lồ, tiêu hao cũng lớn chẳng kém. Chỉ một kiếm như vậy đã tiêu hao quá nửa tất cả lực lượng trong cơ thể hắn, cảm giác bành trướng đau đớn kia bởi vậy cũng giảm bớt rất nhiều.

- A!! Y chết rồi, y không ngờ lại chết rồi, không ngờ bị chủ nhân đánh bại… Chủ nhân, ngài thật lợi hại, ngài không ngờ lại… thành công!? –Nam Nhi hưng phấn một cách khoa trương, tức thì, nàng lại mê hoặc lẩm bà lẩm bẩm:

- Lạ ghê, sao chủ nhân biết phát động "Thiên Địa Liệt" thế nào nhỉ, ngay cả mình đều không biết mà.

Diệp Vô Thần:

- ……

- Chủ nhân? Chủ nhân không sao chứ?

- Không sao… Trước tiên đừng quấy rầy ta. –Thanh âm Diệp Vô Thần suy yếu như gió nhẹ. Lúc giao thủ với Phong Triêu Dương, người xung quanh đã hốt hoảng rút lui toàn bộ, người bị ảnh hưởng công kích gây thương tổn nhiều không kể xiết. Phong Triêu Dương cũng một mực cố ý không dời vị trí, không muốn làm cho hoàng cung bị tổn hại càng lớn. Lúc này, trong phạm vi trăm thước xung quanh hắn đã không còn một ai, nhưng hắn biết, mình lập tức sẽ đối mặt với đợt công kích điên cuồng, hắn ắt phải dùng tốc độ nhanh nhất nhằm khôi phục thương thế.

Nam Nhi lập tức ngoan ngoãn không nói một lời.

Ngay trong khoảnh khắc thân thể Phong Triêu Dương bị bổ đứt từ giữa, ba lão nhân một mực quan sát ở nơi xa, và cả Phong Liệt cùng Phong Lăng đều như ngu người, sự thật như vậy khiến họ làm sao có thể tiếp nhận, làm sao có thể tin nổi… Mỗi người bọn họ đều đang rất hoài nghi liệu đây chẳng qua có phải là một giấc mộng hư ảo hay không…

Chiến Thần… Cứ thế chết!? Chết vào trong tay một thiếu niên chưa đến hai mươi tuổi…

Kinh ngạc, run rẩy, sợ hãi, khó có thể tin… Tâm tình lúc này của họ phức tạp đến mức khó có thể miêu tả, chấn động như vậy đủ khiến cõi lòng họ rất dễ sụp đổ.

- Chết rồi… Phong tiền bối ấy vậy lại chết rồi… -Phong Lăng trợn tròn mắt, làm thế nào cũng không thể tin và đón nhận sự thật trước mắt. Thần bảo vệ của Phong gia họ, người gã cả đời kính trọng và sùng bái nhất, một thần thoại bất bại trông xuống thiên hạ, được tất cả mọi người kính ngưỡng… cứ thế ngã xuống trong mắt gã. Giết y là một người còn nhỏ tuổi hơn hắn rất nhiều.

Hắn rất mạnh, mạnh đến mức khiến người ta khó có thể tin, nhưng hắn há có thể là đối thủ của Phong Triêu Dương, hắn rành rành sắp chết dưới đao của Phong Triêu Dương, vì sao cuối cùng lại sẽ là kết cục như vậy… Diệp gia Vô Thần chém giết Phong Triêu Dương, hắn rốt cuộc…

- Mắt… cũng biết gạt người ư? –Lão nhân áo vàng thì thào như nói mê.

- Ngươi không mờ mắt đâu, ta cũng nhìn thấy. –Lão nhân áo đen cũng run giọng nói, y làm sao có thể tiếp thụ cho được, một chàng thanh niên, trong cuộc đối kháng chính diện không có bất kỳ nhân tố bên ngoài nào, chém giết Chiến Thần họ vĩnh viễn chỉ có thể nhìn lên.

- Thành tựu tương lai của kẻ này, ắt sẽ kinh thế hãi tục. –Lão nhân áo tím vẫn không nói chuyện cũng vẻ mặt đờ đẫn nói. Họ vững tin, từ bé đến lớn, họ chưa bao giờ có lần nào chấn kinh như bây giờ.

Phong Triêu Dương đã chết, đây chẳng khác nào chặt đứt một cánh tay của Phong gia, phá hủy chiếc ô bảo vệ kiên cố của Phong gia. Phong Liệt run rẩy cả người, y mở to hai mắt, vươn ngón tay chỉ về phía Diệp Vô Thần không hề động đậy ở xa xa, dùng thanh âm đã hoàn toàn đứt gãy hô:

- Hắn đã giết Phong tiền bối, hắn đã giết Phong tiền bối… Mau đi… mau đi… giết hắn! Hắn bây giờ không chạy trốn, nhất định là bị trọng thương, mau đi giết hắn ngay!

Phong Liệt dù sao cũng là Phong Liệt, trong sự đả kích như sét đánh này vẫn không hoàn toàn mất hết lý trí và tỉnh táo. Thân là hoàng đế Đại Phong Quốc, y so với ai đều rõ ràng Phong Triêu Dương rốt cuộc cường đại đến mức nào, với Phong gia y mà nói lại quan trọng cỡ nào. Mà một thiếu niên chém chết Phong Triêu Dương, ngoại trừ cừu hận không chết không thôi kia, nếu cứ thế để hắn rời đi, thì ngày sau Phong Liệt ắt sẽ ăn không ngon ngủ không yên, không thể an ổn.

Ba lão nhân đưa mắt nhìn nhau, đồng loạt gật đầu, cùng lúc đứng dậy nhảy xuống, xông về vị trí Diệp Vô Thần. Giống như tam lão bên người Long Dận, ba lão nhân này cũng là ba cường giả Thiên cấp, hơn nữa còn là ba huynh đệ, tu hành công pháp giống nhau, sử dụng binh khí giống nhau, là "Phong Thần Tam Lão" không ai không biết vang danh Đại Phong Quốc, là tấm chắn mạnh nhất bên người Phong Liệt ngoại trừ Phong Triêu Dương. Tuy họ muôn vàn không muốn hủy đi thiếu niên khiến họ run rẩy cả thân thể lẫn linh hồn này, nhưng cũng không thể không ra tay, bởi vì một thiếu niên như vậy nếu thật sự thoát đi, ắt sẽ là tai nan cho Đại Phong Quốc. Bên nặng bên nhẹ, ba lão nhân đã trải qua quá nhiều mưa gió há có thể không rõ, họ sớm đã qua cái tuổi làm việc theo cảm tính rồi.

Ba người còn chưa tới gần, ba luồng khí thế đã khóa chặt thân thể Diệp Vô Thần. Thân thể hắn vẫn không hề động đậy, khôi phục vết thương của mình, tay trái ôm Ngưng Tuyết, tay phải cầm Trảm Tinh Kiếm vừa mới chém giết Phong Triêu Dương, vẫn rực lửa như trước.

Ba lão nhân vẫn một mực quan sát biết hắn lúc này đã bị thương cực kỳ nghiêm trọng, đổi lại một cao thủ bình thường thì hẳn đã chết từ lâu, hắn bây giờ vẫn có thể ngồi xếp bằng ở đó đã khiến người rất là kinh ngạc rồi. Có lẽ Diệp Vô Thần lúc này, họ chỉ cần một chiêu vô cùng đơn giản là có thể lấy tính mạng hắn.

Diệp Vô Thần đích xác bị thương cực nặng, thương thế tuyệt đối đủ khiến một người bình thường mất mạng. Nhưng thể chất của hắn lại chẳng phải người thường có thể sánh bằng, mà tốc độ khôi phục thương thế của hắn cũng tuyệt đối không phải ba lão nhân lịch duyệt phong phú có thể tưởng tượng.

Ngưng Tuyết vẫn một mực lẳng lặng co mình trong ngực hắn, an tĩnh hệt như một chú búp bê. Nàng cố nén không cho mình phát ra thanh âm, tránh làm hắn lo lắng, quấy rầy hắn.

Ba lão nhân bày trận thế hình tam giác bao vây hắn ở chính giữa, mà xung quanh, một đống thị vệ hoàng cung cũng ồ ạt lao về phía bên này. Lúc này Phong Liệt cực kỳ hận và sợ hãi Diệp Vô Thần há có thể cho hắn một cơ hội chạy trốn nào được, không tiếc vận dụng tất cả lực lượng thủ vệ của hoàng cung cũng phải bầm thây hắn.

Tiếng bước chân hỗn loạn mau chóng tới gần, cùng theo đó là thanh âm binh khí chao đảo. Ba lão nhân quan sát Diệp Vô Thần từ khoảng cách gần, nhất thời ai cũng không ra tay, sắc mặt Diệp Vô Thần lúc này trắng bệch như tờ giấy, khí tức mỏng manh đến gần như không thể phát giác, hệt như đã chết vậy. Duy chỉ có hồng quang quỷ dị trên người vẫn đang lấp lóe, ngọn lửa trên kiếm vẫn đang rực cháy, họ một mực đều rất muốn biết, thanh kiếm trong tay hắn rốt cuộc là thần binh lợi khí gì, nhiều lần va chạm với Trảm Phong Đao của Chiến Thần như vậy mà vẫn không tổn hại gì.