Đây là một căn phòng đóng kín, trên bàn đã xếp đầy các loại món ăn màu sắc hương vị có đủ. Diệp Vô Thần ngồi đối diện với Long Chính Dương, mà Ngưng Tuyết thì ngồi ở bên cạnh Vô Thần, không ngừng cẩn thận nuốt nước miếng gần như sắp tràn ra khóe miệng, đôi mắt trông mong nhìn sơn hào hải vị trên bàn, thỉnh thoảng len lén liếc ca ca. Tại khu vực bị phong ấn nàng mỗi ngày ăn quả dại thịt nướng, trên đường tới Thiên Long Thành ăn đa phần là lương khô. Mà những món ăn nàng thấy cũng chưa từng thấy qua này sớm đã moi toàn bộ sâu tham ăn của nàng ra ngoài.
Long Chính Dương một tay cầm chén rượu, một tay cầm bầu rượu, mỗi lần rót đầy đều nốc một ngụm xuống, cũng không ép Diệp Vô Thần uống cùng y, tự rót tự uống, dường như muốn phát tiết tất cả mọi đau khô vào trong rượu. Diệp Vô Thần cũng không nói chuyện, cầm chiếc chén nhỏ trước mặt Ngưng Tuyết, mỗi món đều gắp một lần, tận đến khi chiếc chén đựng đầy, sau đó đặt trước người Ngưng Tuyết:
- Tuyết Nhi, mau ăn đi.
- Vâng… Muội thật sự rất đói. –Nước miệng nhịn rất lâu Ngưng Tuyết rốt cuộc đã tràn ra, nàng vội vàng cầm đũa, rất mất lịch sự ăn thức ăn.
Lại là một chén đau đớn nốc xuống, đôi mắt Long Chính Dương trở nên càng thêm mơ màng, y đập mạnh chén rượu xuống, thất thần lẩm bẩm:
- Diệp huynh đệ, ta thích nàng là đúng hay sai?
- Thích một người, vốn dĩ không có đúng, cũng không có sai. –Diệp Vô Thần đáp.
- Vốn không có đúng, cũng không có sai… Nhưng nàng vì sao lại là nữ nhân phụ hoàng nhìn trúng chứ? –Long Chính Dương đau đớn nói, hai tay không khỏi nắm chặt, gần như bóp nát chén rượu trong tay.
Diệp Vô Thần lại gắp đầy chiếc chén của Ngưng Tuyết, bình tĩnh nói:
- Long đại ca, huynh uống say rồi.
- Uống say… Ta thật sự rất muốn uống say, vĩnh viễn say. Sau đó thì có thể cái gì cũng không nghĩ, cái gì cũng không cần cố kỵ. Mỗi lần ta đều cho rằng mình có thể ung dung đối diện nàng, nhưng mỗi lần vừa nhìn thấy nàng ta đều biết rõ mình lại một lần thất bại. Năm năm luyện tâm tôi luyện tâm tính ta, nhưng làm thế nào cũng không thể quên nổi nàng. Diệp huynh đệ, ngươi ắt không phải người thường, với tài trí của ngươi chẳng nhẽ thật sự không đoán ra thân phận của ta ư?
Diệp Vô Thần cười ha ha nói:
- Biết thì sao, ta dù sao không phải là người của thế giới này, thân phận địa vị của các người đối với ta mà nói không hề quan trọng. Huynh là thái tử cũng tốt, là bình dân bách tính cũng tốt, ta chỉ biết huynh là Long đại ca có ân cứu mạng ta và Ngưng Tuyết khi ấy. Một câu thái tử điện hạ thì sao có thể thân thiết hơn một câu Long đại ca chứ.
Long Chính Dương cười lớn:
- Nếu ngươi là người thường, lời này thật sự có thể xem như lời phạm thượng. Nhưng ngươi có tư cách nói những lời như vậy… Năm ấy Kiếm Thần lão tiền bối dựa vào thực lực bản thân cứu cả Thiên Long Quốc sau đó tiêu sái rời đi. Từ đó mai danh ẩn tích, với năng lực của ngài, đủ để không đặt cả thiên hạ vào trong mắt, ngay cả là phụ hoàng ta nhìn thấy cũng phải nhún nhường bảy phần. Ngươi là truyền nhân của Kiếm Thần lão tiền bối, một ngày nào đó trong tương lai, ngươi tất nhiên cũng có tư cách ngạo thị thiên hạ, vốn dĩ không cần đặt đám người hoàng thất chúng ta vào trong mắt.
Diệp Vô Thần mỉm cười, không tỏ rõ ý kiến. Hắn đương nhiên biết nguyên nhân vì sao với địa vị của Long Chính Dương lại thân viết với hắn như thế. Bởi vì chiếc nhẫn màu đen lão nhân cho đã khiến Long lão gia tử và Long Chính Dương coi hắn thành truyền nhân của Kiếm Thần. Mà cái tên Kiếm Thần này cả Thiên Thần đại lục này không ai không biết, tại Thiên Long Quốc lại càng giống như thần thoại. Mà ý nghĩa cho truyền nhân Kiếm Thần thường thường là Kiếm Thần đời kế tiếp. Dù là hoàng thất, việc cần làm cũng là nịnh bợ, mà không phải trêu chọc.
Xem ra, lão nhân bỗng dưng tặng mình một đại lễ ha. Diệp Vô Thần lặng im suy nghĩ.
Chỉ là, thái tử thích nữ nhân hoàng đế đã quyết, bê bối hoàng gia như vậy hắn không hề giấu diếm thổ lộ trước mặt mình, mình dẫu muốn bứt ra cũng không thể bứt sạch sẽ được.
Long Chính Dương rót đầy chén rượu trước mặt mình, giọng thong thả nói:
- Diệp huynh đệ, nếu ngươi là ta, ngươi sẽ làm thế nào.
Câu hỏi như vậy nếu là một người thông minh thì sẽ không trả lời, bởi vì nếu không cẩn thận từ đó bị cuốn vào vòng xoáy của vụ bê bối trong nội bộ nhà đế vương, thì một điều không hay chính là vạn kiếp bất phục. Diệp Vô Thần nhìn y từ từ nói:
- Nếu huynh từ bỏ, từ nay không gặp nàng nữa, huynh sẽ thế nào?
- Ta dùng trọn năm năm đều không quên nàng mảy may. Cho nên ta biết, cả đời này của ta đều không thể quên đi nàng, nếu cứ thế từ bỏ nàng, ta sẽ đau khổ cả đời. –Long Chính Dương lắc đầu, rót rượu rồi lại ngửa cổ nốc. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
- Vậy nếu huynh quyết tâm tranh đoạt với phụ hoàng huynh thì sao?
Thân thể Long Chính Dương cứng ngắc, khóe miệng giật giật vài cái, than nhẹ một tiếng:
- Nàng vốn là nữ nhân thuộc về phụ hoàng, ta thích nàng đã là không nên, nếu đi tranh đoạt với phụ hoàng thì… Thật đúng là đại nghịch bất đạo. Hơn nữa ta sao thể cướp nổi phụ hoàng.
- Là dự định đau khổ cả đời, hay đại nghịch bất đạo bất chấp tất cả vì một nữ nhân chém giết một lần, Long đại ca tự mình chọn đi, ta chỉ là một người ngoài.
Quẳng ra một cái vòng luẩn quẩn, lại chẳng khác nào cái gì cũng chưa nói. Diệp Vô Thần nhấc chén rượu khẽ uống một ngụm nhỏ, sau đó khẽ nhíu mày. Rượu Long Chính Dương gọi ra đương nhiên là loại ngon nhất tửu lâu, nhưng rượu ngon nhất này so với rượu trong ký ức của Vô Thần thì không phải chỉ thua kém một điểm nửa điểm. Vô Thần đặt chén rượu xuống, thầm nghĩ: Thiên Long Quốc này ngang với Hoa Hạ ngàn năm trước, không có bất kỳ khoa học kỹ thuật hiện đại nào của Hoa Hạ, ngay cả kỹ thuật ủ rượu cũng kém xa lắc xa lơ.
Long Chính Dương trầm mặc không nói rất lâu. Diệp Vô Thần rót đầy chén rượu trước mặt y, thuận miệng hỏi:
- Người có thể khiến Long đại ca say mê như vậy đương nhiên là một cô gái như tiên tử, chẳng hay cô nương nhà nào may mắn đến như vậy?
Long Chính Dương đang tâm sự trùng trùng nhấc chén rượu lên, lần này y không uống hết xuống, mà nhấp một ngụm, sau đó đặt xuống, buồn bã nói:
- Đã bao nhiêu năm rồi, ta chưa từng có một bằng hữu chân chính để có thể thoải mái nói chuyện trong lòng. Họ hặc là a dua nịnh hót, hoặc là vâng vâng dạ dạ, hoặc là ngay cả nói đều không dám nói thêm một câu. Ta luôn khao khát có một bằng hữu có thể coi ta thành bằng hữu bình thường như Diệp huynh đệ. –Y cười khổ một tiếng, than thở:
- Đây đều là những điều bất đắc dĩ đến từ sự vinh quang bề ngoài của gia đình đế vương.
Khóe miệng Diệp Vô Thần khẽ mấp máy. Nỗi bất đắc dĩ của gia đình đế vương… Bởi vì ngươi sinh trong gia đình đế vương, cho nên ngươi có thể nói ra những lời như vậy, nhưng nếu có một ngày ngươi có thể lựa chọn trở thành bình dân trăm họ, ngươi thật sự sẽ lựa chọn ư?
- Người đó… Nàng thật sự đúng là tiên nữ. Sinh trong gia đình đế vương, cho nên những năm qua thấy đẹp vô số. Nhưng sau khi nhìn thấy nàng ta mới biết những nữ nhân mình thưởng thức trước đây là tầm thường đến cỡ nào. Năm năm trước ta lần đầu tiên nhìn thấy nàng, khi ấy đã vô cùng chấn động, mất hết hồn vía. Mà lần đó cũng là ngày đầu tiên nàng tới Thiên Long Thành. Năm ấy nàng mười bảy tuổi, vốn là cùng đi thăm phụ hoàng với Nam Hoàng tông chủ… Khi ấy phản ứng của phụ hoàng y hệt như ta, ông gần như không chút do dự yêu cầu Nam Hoàng tông chủ gả nàng làm phi tử của ông. Nam Hoàng tông chủ đáp ứng ngay đương trường, nhưng lại đưa ra một kỳ hạn: ắt phải vào năm nàng hai mươi lăm tuổi mới có thể vào cung. Trong thời gian này, nàng sẽ ở lâu dài trong Thiên Long Thành, bất cứ người nào cũng không được can thiệp vào hành động của nàng.
- Nam Hoàng Tông?
Diệp Vô Thần chấn động trong lòng. Hắn lại lần nữa nghe được hai chữ "Nam Hoàng".