Thanh âm hùng hồn này rõ ràng là từ nơi xa truyền tới nhưng lại chấn động hai tai hắn vang lên ù ù, mỗi một âm từ đều như một ngọn núi cao đụng mạnh vào trái tim hắn. Diệp Vô Thần bị chấn động đến ngũ tạng lục phủ quay cuồng không thôi, một ngụm máu tươi dâng lên yết hầu bị hắn cố nuốt xuống. Nếu không phải hắn ra sức vận chuyển Vô Thần lực đi toàn thân thì thân thể hắn đã rơi vào bên trong biển lửa màu tím rồi.
Đây là áp lực mạnh nhất từ lúc hắn chào đời tới nay từng đối mặt, còn nặng nề hơn cả lúc hắn đối lưng với Đồng Tâm ở Phong Ma Tháp ngày trước. Mà cỗ áp lực này vẻn vẹn đến từ một thanh âm, và một cỗ uy thế vô hình phát ra cùng lúc với thanh âm đã hoàn toàn bao phủ nơi này lại.
- Ngươi là ai? –Diệp Vô Thần dùng tốc độ nhanh nhất đảo mắt tứ phía, nhíu mày nói. Thân thể vẫn điên cuồng hấp thụ linh khí thiên địa nơi đây. Cho dù Diệp Vô Thần muốn ngăn cản cũng không thể.
Trong đầu hắn xuất hiện một cái tên khiến trái tim hắn đập rộn ràng – Cực Viêm Thiên Long!
Con thần long bảo vệ Thiên Long Quốc trong truyền thuyết đã ngủ say ở Thiên Diệt Hỏa Sơn lẽ nào thật sự tồn tại, hay là do còn có người khác.
Nơi xa, ngay trong nháy mắt thanh âm đó vang lên bên tai Diệp Vô Thần, trong đôi mắt Đồng Tâm bỗng lóe lên hắc mang đáng sợ. Mà bên người nàng, Ngưng Tuyết cũng bất chợt nhìn về phương hướng của Thiên Diệt Hỏa Sơn, bởi vì nơi đó khiến nàng cảm nhận được một cỗ khí tức quen thuộc. Lúc này, hai khối băng khổng lồ bên người nàng đã tan chảy hết 1/3 rồi.
Đồng Tâm bước rất nhanh, gần như là thuấn di đến bên người Ngưng Tuyết, hai tay xòe ra, phủ lên bên sườn Ngưng Tuyết. Tiếp đó, một luồng hắc quang sinh ra từ trong lòng bàn tay nàng, khuếch tán, mau chóng kết thành một chiếc kết giới nửa trong suốt ở xung quanh thân thể Ngưng Tuyết, tạm thời ngăn cách sự xâm nhập của nhiệt độ bên người nàng, sau đó kéo tay nàng, trong tiếng kinh hô của nàng như mũi một mũi tên bay bắn theo hướng của Thiên Diệt Hỏa Sơn. Lúc này nàng đã tăng tốc độ của mình lên đến cực hạn, nhanh đến độ khiến Ngưng Tuyết căn bản không thể mở mắt.
Ầm!
Một cột lửa màu tím vững chắc bỗng lủi ra từ dưới chân Diệp Vô Thần, đột ngột giã lên thân thể hắn. Diệp Vô Thần bị một cỗ lực lớn nện thẳng về phía không trung. Hắn chẳng hề hoảng loạn mà mượn lực này xoay người một cái trên không trung rồi đáp xuống nơi xa xa, sau đó khai triển hết tốc độ, trong vòng mấy hơi hô hấp đã lui ra khỏi biển màu tím, đứng ở bên rìa nhưng không rời đi, mà nhìn chăm chăm vào phía trước, nhíu mày hỏi:
- Ngươi có phải là… Cực Viêm Thiên Long hay không?
- Cực Viêm Thiên Long? Ha ha ha ha… Đây quả thật là cái tên năm đó người nọ đã đặt cho ta. Nhiều năm như vậy ngươi là kẻ đầu tiên đánh thức ta, cũng là tên nhân loại đầu tiên không sợ lửa ta từng gặp qua. Lực lượng của ngươi rất yếu, lại khiến ta không nhìn ra đây là loại lực lượng nào cả. Nhưng ngươi quấy rấy giấc ngủ của ta, vừa có ý đồ phá hủy nơi an giác của ta, ngươi… chỉ có chết…
Thanh âm uy nghiêm buông xuống, một cỗ khí tràng khổng lồ khóa chặt không gian xung quanh, những dao động của biển lửa màu tím hoàn toàn ngừng lại, theo xu hướng bình tĩnh không chút động tĩnh, dòng chảy của không khí trong tức thời cũng trở nên tĩnh lặng, hết thảy mọi thứ đều như dừng thời gian vậy.
Trên người Diệp Vô Thần hệt như bị đè một ngọn núi nặng trĩu, hắn cắn chặt răng, dùng hết toàn lực nhưng ngay cả ngón út đều không thể nào nhúc nhích, ngay cả hô hấp đều phải lãng phí sức lực cực lớn.
Nó quả nhiên là Cực Viêm Thiên Long! Truyền thuyết cũng quả nhiên là thật!
Đây là một con siêu Thần thú thực lực đã vượt qua Thần giai, ngay cả cường giả Thần cấp đều không dám trêu chọc! Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Trong khoảnh khắc bị khí tức của nó khóa chặt, hắn liền biết mình ở trước mặt nó hệt như một con kiến không hề có sức chống cự, không có cho dù là một tia uy hiếp đáng nói, chỉ cần một động tác tùy ý thì có thể khiến mình tan thành tro bụi.
Diệp Vô Thần buông tha vùng vẫy, ánh mắt nhìn thẳng vào phía trước, mong ngóng có thể tận mắt chứng kiến chân dung của con Cực Viêm Thiên Long này một lần, lại chẳng hề lo cho an toàn của mình. Bởi hắn tin tưởng Đồng Tâm. Dẫu cho nàng không thắng nổi con Cực Viêm Thiên Long thì cũng có thể dẫn mình thoát đi một cách bình yên.
Chỉ là, con Cực Viêm Thiên Long dường như không hề có thiện ý với nhân loại, điều này cũng chứng tỏ mình đã không thể hấp thu loại linh khí thiên địa ở đây nữa sao…
Ầm!!!
Cực Viêm Thiên Long còn chưa kịp làm ra trừng phạt với Diệp Vô Thần thì một cỗ khí thế đáng sợ với tốc độ cũng đáng sợ tương tự nhanh chóng ép gần. Sự va chạm giữa khí thế và khí thế không ngờ lại phát ra một tiếng vang trầm đục khiến người ta máu huyết quay cuồng.
Đồng Tâm tiêu trừ hết khí thế của Cực Viêm Thiên Long đứng ở trước mặt Diệp Vô Thần, dùng thân thể nhỏ nhắn của mình bảo vệ hắn. Thời gian nàng tới so với Diệp Vô Thần dự liệu muộn hơn một lát, nhưng nhìn thấy Ngưng Tuyết bên người nàng, hắn bỗng cả kinh, rồi sau khi nhìn thấy trên mặt nàng hoàn toàn không có bất cứ vẻ khó chịu nào hắn mới yên tâm. Lồng ánh sáng màu đen kia khiến hắn trong lòng sáng tỏ.
Đó hẳn là vách chắn năng lượng có thể ngăn cách nhiệt độ.
- Đồng Tâm, chúng ta đi thôi. Không cần dây dưa với nó. –Diệp Vô Thần kéo tay Ngưng Tuyết, ngưng trọng nói. Hắn tin rằng mình nhất định có thể tìm được phương pháp, nhưng không nên cứng đối cứng, cũng không hẳn là hiện tại. Luồng áp lực cường đại con Cực Viêm Thiên Long mang lại hắn nói cho hắn biết, Đồng Tâm gần như không có khả năng chiến thắng nó.
Đồng Tâm nghe vậy, không hề do dự một tay dẫn Ngưng Tuyết, một tay tóm lấy Diệp Vô Thần chuẩn bị rời đi.
Biển lửa màu tím bỗng bốc lên cuồn cuộn, nham thạch bắn tung tóe, hệt như sôi lên vậy.
- Hãy khoan!
Một tiếng rống lớn, biển lửa sôi trào càng thêm dữ dội, cả ngọn Thiên Diệt Hỏa Sơn cũng rung lắc mạnh mẽ. Động tác của Đồng Tâm thoáng ngưng trệ, trước người bỗng vọt lên một bức tường lửa màu tím xông thẳng trời cao, chặn lại trước mặt nàng. Đồng Tâm bị cỗ cảm giác nóng rực ấy ép phải lui về sau một bước. Nàng tuy cường đại nhưng không làm ra nổi năng lực nghịch thiên không sợ bất kỳ ngọn lửa nào như Diệp Vô Thần kia.
Vụt!
Nham thạch màu tím xông thẳng trời cao, một cự vật màu đỏ bỗng đột ngột xuất hiện từ trong biển lửa màu tím, mang theo cơn mưa nham thạch rải khắp cả Thiên Diệt Hỏa Sơn. Đây thực sự là một con quái vật khổng lồ, trong nháy mắt nhô lên cao hơn hai mươi thước, hai luồng quang mang đỏ đậm nhìn ba người từ trên xuống dưới, đó là một đôi mắt cực lớn lấp lóe ánh đỏ, mà con quái vật khổng lồ này thì… râu rồng màu đỏ, sừng rồng màu đỏ, há nửa miệng rồng cực lớn, lộ ra răng rồng như ngọn lửa – không ngờ là một chiếc đầu rồng!
Từ sau khi tới Thiên Thần đại lục Diệp Vô Thần chưa từng gặp qua rồng thật sự bao giờ, mà hắn liếc mắt liền nhận ra đây là phần đầu của một con rồng. Bởi vì ngoại hình của nó lại giống hệt như rồng trong truyền thuyết của thần thoại Hoa Hạ.
Mà Cực Viêm Thiên Long vẻn vẹn chỉ lộ ra đầu rồng thì đã khổng lồ kinh người như thế, nếu hiển lộ toàn thân, độ dọa người cứ nghĩ là biết.
Đồng Tâm buông Ngưng Tuyết và Diệp Vô Thần xuống, thân thể bỗng xoay ngược lại, vọt cao lên bầu trời, trong nháy mắt đó, một cỗ hắc mang bao phủ thân thể nàng, nàng như một ngôi sao băng rơi màu xám đen, rơi về phía chiếc đầu rồng to lớn, khí thế khổng lồ khiến biển lửa màu tím đang sôi trào đều phải hạ xuống vài phần.
Cực Viêm Thiên Long rít lên một tiếng rung chuyển trời đất, hất đầu nghênh đón Đồng Tâm. Một đòn của Đồng Tâm ở chính giữa mi tâm nó, sau một tiếng nổ vang như trời long đất lở, phần đầu của Cực Viêm Thiên Long bị va mạnh về phía sau mấy chục thước, bức tường lửa cực lớn cản phía sau họ cũng biến mất theo đó.
Diệp Vô Thần ôm chặt Ngưng Tuyết vào trong ngực, cùng với lúc tiếng nổ rền vang lên, hắn lại không cảm nhận được sự chấn động của năng lượng to lớn ấy. Thầm thở phào một hơi, hỏi:
- Tuyết Nhi, muội không sao chứ?
- Vâng, muội không sao, Đồng Tâm tỷ tỷ đâu…
- Ha ha ha ha... Quả nhiên là ngươi... Quả nhiên là ngươi... Không, là các ngươi! Chỉ là... vì sao lực lượng của ngươi tụt xuống nhiều như vậy, ngay cả thân thể của ngươi cũng biến thành bộ dạng này...
Một tiếng cười ầm điếc tai cùng với thanh âm càng thêm điếc tai sau tiếng cười, Diệp Vô Thần nhíu mày, xoay người lại, nhìn về phía Cực Viêm Thiên Long đang trong cơn cuồng tiếu, dây tơ lòng bị thanh âm của nó gẩy mạnh lên một cái.
Đồng Tâm bị lực phản chấn bắn về phía trời cao cách xa trăm thước, quay cuồng rất lâu sau mới đứng vững người, đáp về bên người Diệp Vô Thần, sau đó không chút do dự nắm lấy cánh tay Diệp Vô Thần và Ngưng Tuyết. Cuộc va chạm đơn giản khi nãy khiến nàng biết nàng căn bản không có khả năng là đối thủ của con cự long, duy chỉ có dùng tốc độ nhanh nhất hòng đào thoát.
- Hãy khoan, Đồng Tâm! –Diệp Vô Thần bỗng lên tiếng ngăn cản:
- Yên tâm, bây giờ nó hẳn sẽ không thương tổn chúng ta.
Đồng Tâm tuy nghi hoặc khó hiểu nhưng nàng chưa bao giờ cự tuyệt Diệp Vô Thần, chỉ đành toàn tâm phòng bị đứng trước người Diệp Vô Thần, đôi mắt nhìn chằm chặp vào Cực Viêm Thiên Long.
Cuộc va chạm đơn giản giữa Đồng Tâm và Cực Viêm Thiên Long lúc nãy, Đồng Tâm đã khống chế lực lượng vừa vặn không lan đến vị trí hắn và Ngưng Tuyết đứng, mà Cực Viêm Thiên Long lúc nãy còn muốn lấy mạng hắn không ngờ cũng cố ý khống chế tránh thương tổn đến hắn. Điều này khiến cõi lòng hắn đầy ngờ vực, mà câu nói nọ của Cực Viêm Thiên Long khiến hắn hoàn toàn cắt đứt ý nghĩ tạm thời thoái lui.
- Nhân loại, ngươi tin vào số mạng không? –Đôi mắt màu đỏ của Cực Viêm Thiên Long nhìn chăm chăm vào Diệp Vô Thần, thanh âm không còn vẻ dữ dằn như trước, còn dịu xuống rõ ràng.
- Tin, có rất nhiều việc đã được ông trời định trước, trốn tránh không xong, cũng chẳng thay đổi được, chỉ có tuân theo vận mệnh an bài thôi. Chẳng hạn như sinh lão bệnh tử của con người, trừ phi có thể trở thành kẻ thống trị vận mệnh, bằng không ai cũng trốn không thoát vòng luân hồi đã được định trước. –Diệp Vô Thần đáp lời. Một tay kéo tay Ngưng Tuyết, một tay khẽ vịn lên bờ vai nhỏ nhắn của Đồng Tâm.
- Nói không sai. Vậy thì ngươi… liệu có thử chống chọi với số mạng của mình hay không?
Diệp Vô Thần nhướng mày, bình tĩnh nói:
- Trước khi ta có năng lực chống chọi với trời thì ta sẽ không! Số mạng, nếu đã là số mạng thì nó như một quy tắc đã bị trời qui đặt, nếu không có năng lực tranh phong với trời, thì bàn gì đến chống chọi với số mạng.
Cực Viêm Thiên Long nghe vậy, trong miệng rồng phát ra tiếng cười lớn hùng hồn uy nghiêm:
- Nói hay lắm… Không ngờ ngươi tuổi nhỏ như vậy lại đã có giác ngộ mà ta sinh tồn mười vạn năm mới có được. Nếu đã như vậy, ta sẽ đưa ngươi tới một nơi ngươi nên đi, nếu ngươi có thể chiếm được sự thừa nhận của nó, đừng nói là hấp thu lực lượng nơi đây, cho dù là muốn tính mạng ta, ta cũng sẽ tuân theo.
Ba luồng hồng quang ấm áp đột ngột xuất hiện phủ lấy ba người Diệp Vô Thần, Ngưng Tuyết, Đồng Tâm. Đồng Tâm vừa muốn ra tay phá tan nó thì Diệp Vô Thần đè lên vai nàng, lắc đầu sau đó lớn tiếng hô:
- Ngươi muốn đưa chúng ta đi đâu?
Vừa dứt lời, bên người hắn lóe lên hai luồng viêm quang, Ngưng Tuyết và Đồng Tâm song song biến mất ở đó.
Diệp Vô Thần lần đầu tiên nhìn thấy "năng lực truyền tống" thần kỳ này.
- Nơi Quỳ Thủy xa xôi… Thần Điện mất tích, các ngươi hãy đi đi… -Bên tai vang lên thanh âm trầm thấp của Cực Viêm Thiên Long.
- Vì sao phải đi nơi đó?
- Đi tìm thứ nên thuộc về ngươi… Ngươi có được linh hồn lực lượng tinh thuần nhất, nhưng quá ư mỏng yếu. Trước lúc này, hãy để ta dùng linh hồn lực lượng của ngươi làm vật dẫn, tặng ngươi năng lực của "Linh Hồn Chi Nhãn" nhé, nó hẳn có thể giúp ngươi đó…
Một cỗ lực lượng khổng lồ mà nóng bỏng như búa tạ đập mạnh vào sâu trong ý thức, trong đầu Diệp Vô Thần đau đớn một hồi, tầm mắt cũng dần bắt đầu mơ hồ, đến tận khi hoàn toàn trống rỗng…