Biến hóa trong ánh mắt y rơi vào trong mắt Diệp Vô Thần, hắn mỉm cười nói:
- Cảm ơn lòng quan tâm của Nam Cung huynh đệ, có điều ta có việc quan trọng bắt buộc phải đi Thiên Diệt Hỏa Sơn một chuyến. –Hắn liếc qua Ngưng Tuyết sắc mặt đỏ hồng, không muốn trì hoãn thêm nữa.
- Tạm biệt ở đây.
Gật đầu về phía Nam Cung Chân, Diệp Vô Thần và Đồng Tâm bước mau rời đi, Nam Cung Chân xoay người lại, hơi ngây ngẩn nhìn theo bóng lưng họ: Nguồn truyện: Truyện FULL
- Lẽ nào họ cũng đi lấy Thiên Diệt Hỏa Long Quả kia?
Ngoại trừ Thiên Diệt Hỏa Long Quả y không nghĩ ra lý do gì khác khiến họ bất chấp tất cả nhất thiết phải đi tới Thiên Diệt Hỏa Sơn.
- Thiên Diệt Hỏa Long Quả, nghe đồn là vật chí dương chí nhiệt trong thiên địa, ăn vào có thể khiến năng lực thao túng hỏa nguyên tố tăng lên diện rộng. Nhưng lời đồn này thực ra rất có khả năng làgiar, bởi vốn dĩ từ trước đến nay chưa từng có ai có thể lấy được nó, thì làm sao có thể biết được công hiệu của nó. –Nhìn theo phương hướng họ đi xa, Nam Cung Chân lẩm bẩm nói, lắc đầu sau đó đi về phương hướng của Nam Cung thế gia. Tại Nam Cung thế gia, hắn là kẻ đầu gỗ, cũng là một kẻ nỗ lực nhất. Ma võ thế gia không giống như những quân chính thế gia suốt ngày đấu đá lẫn nhau giữa cả người thân kia, họ hầu như ai ai đều dưới kiểu mưa dầm thấm đất trở thành võ si hoặc ma si, đối với cái thứ gọi là vị trí gia chủ thậm chí đều tránh nó chỉ lo không kịp.
Rời khỏi tầm mắt Nam Cung Chân, Diệp Vô Thần dùng ánh mắt ra hiệu cho Đồng Tâm, sau đó tăng tốc độ lên nhanh nhất. Trong khung cảnh nóng nực này, hắn chẳng những không có cảm giác thể lực mau chóng giảm xuống, ngược lại cảm thấy tốc độ tự động khôi phục Vô Thần lực còn nhanh hơn bình thường một chút, hắn nhẹ nhõm trong lòng, chút thấp thỏm cuối cùng cũng biến mất không thấy. Thiên Diệt Hỏa Sơn, hắn đã đúng, mọi thứ đều giống như trong dự đoán của hắn.
Thân núi càng ngày càng gần, nhiệt độ cũng càng lúc càng cao. Mười phút sau Diệp Vô Thần rốt cuộc dừng chân, Đồng Tâm cũng dừng theo, dùng ánh mắt dò hỏi nhìn hắn. Lúc này cách Thiên Diệt Hỏa Sơn còn có một khoảng cách tương đối.
Ngưng Tuyết thở hồng hộc, thở ra nhiệt khí nóng dọa người, Diệp Vô Thần trong lòng đau đớn, càng thấy hối hận khi cho nàng đi tới đây. Hắn ôm chặt Ngưng Tuyết, búng ngón tay trái, bạch quang lóe lên, một khối băng cực lớn xuất hiện ở trước mắt họ, chính là khối băng hắn bảo Đồng Tâm cắt lấy từ trong sông Thiên Nam bị đóng băng ngày trước.
- Đồng Tâm, cắt nó ra. –Diệp Vô Thần vừa xoa mặt Ngưng Tuyết vừa hô.
Đồng Tâm biết ý, đứng thẳng không nhúc nhích, duỗi tay phải ra, vạch hư không từ trên xuống dưới. Một luồng khí mang màu đen xám bắn ra, vô thanh vô tức cắt khối băng cực lớn này thành hai nửa đều tăm tắp, đồng thời tách hai nửa này về hai bên, cách ra khoảng cách gần một thước.
Hai khối băng cực lớn bắt đầu tan chảy, giảm nhiệt độ xung quanh, phóng ra khí tức lạnh lẽo. Ngưng Tuyết được Diệp Vô Thần ôm đến giữa hai khối băng, nhất thời cảm giác thấy một luồng mát mẻ ập tới, khiến đầu nàng nhất thời thanh tỉnh, nàng tham lam hít thở lấy khí tức mát rượi hơn lúc nãy không biết bao nhiêu lần này, hai bàn tay nhỏ cũng đặt lên tường băng, hưởng thụ sự lạnh buốt.
Diệp Vô Thần mang khối băng khổng lồ trên sông Thiên Nam kia chính là vì phòng bị cho lúc này. Hắn thở phào một hơi, cúi người hỏi:
- Tuyết Nhi, muội và Đồng Tâm trước tiên chờ ở đây, ta đi lên xem một chút.
- A? Nhưng… -Ngưng Tuyết vừa nghe hắn muốn rời đi, gần như khẩn trương theo phản xạ có điều kiện.
- Yên tâm đi, sẽ không có việc gì đâu, lẽ nào muội quên ta không sợ lửa cũng không sợ nóng sao? Tuyết Nhi, muội cùng lắm chỉ có thể đến đây thôi, nếu dẫn muội theo thì ngay cả ca ca cũng không lên được. –Diệp Vô Thần nói.
Vừa nghe sẽ liên lụy tới hắn, Ngưng Tuyết mới bỏ kiên trì, khẩn trương nói:
- Vậy ca ca nhất định phải về sớm nhé.
Diệp Vô Thần mỉm cười gật đầu, nặng nề đáp ứng một tiếng, nói với Đồng Tâm:
- Bảo vệ Ngưng Tuyết cho tốt, nếu băng tan quá nhanh thì dẫn nàng rời đi trước nhé.
Nói xong, hắn không trì hoãn nữa, dùng tốc độ nhanh nhất xông về phía trước. Trên người không có Ngưng Tuyết, tốc độ của hắn tăng lên rất nhiều. Lần này đáp ứng dẫn Ngưng Tuyết đến nơi đáng sợ như vậy, nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là vì hắn lo sẽ xuất hiện bất trắc khó lường mà cần sự bảo vệ của Đồng Tâm, dẫn theo Đồng Tâm thì ắt phải dẫn theo Ngưng Tuyết, bởi vì hắn càng sợ Ngưng Tuyết sẽ xảy ra điều ngoài ý hơn.
Nếu mọi thứ như hắn dự liệu, không có bất kỳ trở ngại hoặc biến số nào, viếc đầu tiên sau khi hắn thăm dò xong Thiên Diệt Hỏa Sơn chính là lập tức rời khỏi, dẫn Ngưng Tuyết Đồng Tâm trở lại Viêm Long Thành, sắp xếp ổn thỏa hết thảy sau đó lại một mình tới nơi này.
Một phút sau, hắn kéo theo chiếc bóng dài thượt đi tới chân núi Thiên Diệt Hỏa Sơn, liếc tùy ý về phía đỉnh núi, rồi bước chân không ngừng giẫm lên vách núi cheo leo chạy lên trên. Loáng thoáng, hắn cảm nhận được một luồng ánh mắt đang chăm chăm nhìn vào hắn ở xa xa, đó là ánh mắt của Đồng Tâm, cũng chỉ có nàng mới có năng lực nhìn được xa như vậy.
Thiên Diệt Hỏa Sơn không hề cao, không đủ trăm thước, nhưng diện tích rất lớn, thân núi trọc trụi đỏ bừng cả mảng, không có cỏ dại, càng không có khả năng có sinh linh, chỉ có lửa đỏ gần như bao trùm cả ngọn núi. Diệp Vô Thần giẫm lửa một đường tiến lên trên, chẳng hề bị thương một chút nào.
Một lát sau hắn rốt cuộc đi tới đỉnh núi, cúi đầu nhìn xuống, nhất thời hoảng sợ trong lòng. Thiên Thần đại lục rất nhiều cường giả, kẻ có năng lực bảo vệ dựa vào thực lực siêu cường tới nơi này không hề ít. Hắn tin rằng, bất kể là ai, sau khi tới nơi này cảm giác đầu tiên chính là khiếp sợ.
Trước mắt, một mảnh màu tím dữ tợn, màu tím nồng đậm lan tràn một mạch đến phía trước vài trăm thước, như một vùng biển sâu màu tím, rung động hiện ra trước mắt.
Màu sắc ngọn lửa tương ứng với cường độ ngọn lửa trên mức nhất định. Ngọn lửa bình thường nhất là màu vàng, mạnh hơn là màu cam, thêm nữa đến màu đỏ, mạnh hơn ngọn lửa màu đỏ là màu lam, mạnh hơn màu lam là màu tím. Trong truyền thuyết, còn có ngọn lửa màu trắng càng đáng sợ hơn ngọn lửa màu tím.
Nham thạch màu tím… Độ đáng sợ của nó không cần nói cũng biết. Chưa cần nói người khác bước vào, cho dù là một miếng sắt ném vào cũng sẽ biến thành một bộ phận của biển lửa màu tím trong nháy mắt. Nham thạch màu tím vốn không nên tồn tại, bởi vì nhiệt độ đến mức như vậy, thứ tạo ra không phải là nham thạch mà sẽ trực tiếp hóa khí chúng, hóa thành tro bụi nhỏ bé nhất biến mất vô ảnh vô tung. Ngày trước Lâm Viêm dốc hết toàn lực thi triển ra ngọn lửa màu tím, khiến đài thi đấu xây từ đá cẩm thạch đều biến mất vô ảnh vô tung, ngay cả mặt đất cũng lõm xuống rất nhiều. Thiết nghĩ, nhất định phải có một loại lực lượng phụ trợ kỳ dị nào đó tạo nên biển lửa màu tím này, khiến chúng ở nhiệt đổ cao như thế đều không bị hóa khí.
Nhiệt độ cao đáng sợ, không khí cũng loãng đáng sợ, ngay cả không gian cũng dường như run rẩy bởi nhiệt độ khủng bố này, khiến khung cảnh trước mắt Diệp Vô Thần vặn vẹo không theo quy tắc.
Diệp Vô Thần hít một hơi thật dài, từ từ đi xuống, sau hơn chục bước đã đi tới rìa biển lửa màu tím, hắn ngồi người xuống, duỗi tay vào trong đó.
Tay chìm vào trong nham thạch màu tím… Nếu đây là tay của người thường, trong nháy mắt sẽ biến mất không thấy đâu. Mà Diệp Vô Thần chỉ cảm thấy tay bị một sự ấm áp thoải mái ôm trọn, hắn thử không phải là nhiệt độ của nham thạch màu tím mà là độ đậm đặc của nó, kết quả nhận được khiến khóe miệng hắn nhếch lên nụ cười thoải mái.
Đứng dậy, hắn nhìn về phía trước. Ở trung tâm biển lửa màu tím mênh mông, hắn nhìn thấy một chấm đỏ bắt mắt. Màu đó đẹp đẽ như vậy dường như có ma lực kỳ lạ, lại không chút nào bị màu tím sâu sắc che phủ, mà như một vị đế vương cao ngạo đứng hiên ngang ở trung tâm vùng màu tím này. Dẫu cách rất xa nhưng lại có thể khiến người ta liếc mắt là có thể phát hiện ra nó.
Thiên Diệt Hỏa Long Quả!
Sự tồn tại của nó tuy nhỏ bé nhưng lại bắt mắt như thế, khiến người ta không thể không chú ý đến nó. Diệp Vô Thần vận chuyển Vô Thần lực, nhún chân một cái, thân thể nhẹ nhàng nhảy về phía trước, rơi vào trong biển màu tím, sau đó cứ thế giẫm lên nham thạch màu tím không biết sâu cỡ nào này mà đi về trước. Hắn tuy không thể đạp nước mà đi nhưng đi vào thậm chí trực tiếp đứng thẳng trên nham thạch đậm đặc này vẫn miễn cưỡng có thể làm được.
Đi thẳng đến trung tâm, hắn rốt cuộc nhìn thấy rõ diện mạo của Thiên Diệt Hỏa Long Quả. Rễ của nó cắm dưới biển lửa màu tím khủng bố, thân cây dài dài rực cháy ngọn lửa màu tím. Một quả trái cây duy nhất trên cây không ngờ chỉ có kích cỡ móng tay, phóng ra ánh đỏ yêu dị, chói mắt khiến người ta không dám nhìn thẳng. Mà chính một quả nho nhỏ như vậy có thể khiến người ta ở ngoài trăm thước dễ dàng phát hiện ra sự tồn tại của nó trong biển lửa mênh mông. Nếu nói đây là phàm vật, nào ai sẽ tin?
Ánh mắt Diệp Vô Thần không hề dừng lại quá lâu lên trên đó, bởi đây vốn không phải mục đích hắn lần này tới. Hơn nữa trông tình hình thì, nếu thật sự hái nó xuống, nó rời khỏi nguồn lửa có lẽ sẽ từ từ tiêu tan.
Hắn giữ thân thể đến nhẹ nhất, đứng ở trung tâm biển tím, xòe hai tay, lẩm bẩm nói:
- Không sai… chính là loại cảm giác này… Cảm giác mà dự cảm nói cho ta…
Vị trí Diệp Vô Thần đang đứng là chính giữa trung tâm Thiên Diệt Hỏa Sơn. Mà một dải đất khủng bố như vậy, nhất định sẽ vờn quanh linh khí thiên địa cực kỳ nồng đậm. Mà linh khí lại là phương pháp duy nhất đề thằng Vô Thần Quyết.
Linh khí thiên địa đâu đâu cũng có, dẫu trong giấc ngủ thì thân thể Diệp Vô Thần cũng sẽ tự động hấp thu linh khí thiên địa, đề thăng Vô Thần Quyết. Nhưng do linh khí thiên địa quá loãng nên tốc độ cực kỳ chậm chạp. Vô Thần Quyết của hắn từ tầng một đến tầng hai, nguồn gốc từ mười bảy năm tự động hấp thu cùng tiên thiên linh khí thuần túy thuần tịnh nhất từ trứng một con Thiên thú, nếu muốn dựa vào tự động hấp thu tăng lên tới cảnh giới tầng ba thì không biết phải đến năm nào tháng nào.
Cho nên, hắn khát khao những nơi có thiên địa linh khí tập trung đến cực hạn. Chẳng hạn như Thiên Diệt Hỏa Sơn nóng nhất Thiên Thần đại lục này.
Không ngoài dự liệu của hắn, trung tâm Thiên Diệt Hỏa Sơn, dưới sự tự động hấp thu của thân thể, khí tức thần bí mà ấm áp kia điên cuồng dâng lên, ngược lại với kiểu vô tri vô giác lúc bình thường, thì tốc độ lúc này lại khiến hắn có thể cảm nhận thấy rõ ràng sự thoải mái trong thân thể và Vô Thần lực đang nhảy nhót trong cơ thể. Vô Thần lực cần có để bồng bềnh trên biển tím kém xa tốc độ khôi phục.
Tốc độ hấp thu linh khí vượt qua dự đoán của hắn nhưng tốc độ đề thăng Vô Thần Quyết lại chậm hơn dự liệu một chút. Hắn nhắm mắt, lặng yên cảm nhận biên độ tăng trưởng của Vô Thần lực. Nếu một mực duy trì tốc độ như vậy thì trong vòng ba ngày hắn có thể đột phá đến cảnh giới tầng ba.
Thâm tâm hắn lại lần nữa cảm tạ con U Minh Ngũ Hành Thánh Kỳ Lân đã tặng cho hắn "lời chúc phúc của Thánh Kỳ Lân" trong ký ức, làm hắn có được thân thể không sợ ngũ hành, do đó có thể hiên ngang tự do trong biển lửa màu tím này. Bằng không hắn chỉ có thể lực bất tòng tâm.
Biển lửa màu tím vốn bình tĩnh bởi hắn tới mà không ngừng nổi lên dao động khe khẽ, hơn nữa có dấu hiện dần dần tăng lên. Một lát sau, Diệp Vô Thần liếc xung quanh một lần nữa, chuẩn bị rời khỏi. Chuyến đi này hắn đã đạt được mục đích, cũng không gặp được biến số ngoài dự liệu, sau khi đưa Ngưng Tuyết Đồng Tâm về, hắn sẽ trở lại lần nữa, tĩnh lặng đứng ở đây ba ngày.
Ngay bước đầu tiên khi hắn giẫm lên biển lửa màu tím để trở về thì một thanh âm uy nghiêm thâm trầm vang lên bên tai hắn:
- Là ai… Là ai đang hấp thu linh khí nơi đây…