- Hì, lại có thể bay rồi nha. –Ngưng Tuyết vui vẻ hô. Nếu trước kia gặp phải sông quá rộng, xung quanh không có ai, đều là Đồng Tâm mang họ bay qua. Mà nơi đây hẻo lánh, lúc trước đi rất lâu đều không gặp người khác, đi thuyền qua là không có khả năng.
Diệp Vô Thần gật đầu, cúi đầu vừa muốn gọi Đồng Tâm thì phát hiện ánh mắt nàng khóa chặt chỗ nghiêng bên trên. Diệp Vô Thần nhất thời nhìn men theo ánh mắt nàng, ở đường giao tiếp giữa trời và nước, điểm cuối tầm mắt kia hắn nhìn thấy một bóng trắng nho nhỏ gần như khó có thể nhận rõ.
- Yêu nữ? –Diệp Vô Thần lòng đầy kinh ngạc, nhìn xuất thần chiếc bóng mờ nhạt ấy. Người có thể lơ lửng ở không trung như vậy, ngoại trừ Đồng Tâm thì chỉ có Tuyết Phi Nhan.
Rõ ràng cách ở rất xa, rõ ràng chỉ có thể nhìn thấy một chấm trắng mơ hồ, nhưng Diệp Vô Thần lại phảng phất nhìn thấy bóng trắng đó xoay người lại, lộ ra một nụ cười mỉm tuyệt mĩ về phía hắn. Ngay tiếp sau đó, tay nàng cầm một thanh tuyết kiếm lượn lờ hàn khí, một luồng bạch quang lạnh lẽo lấy thân thể nàng làm trung tâm lan rộng mau lẹ.
Luồng bạch quang chói mắt ấy khiến mắt Diệp Vô Thần bị buộc phải híp lại, khi hắn mở mắt ra thì một mảnh hoa tuyết bay xuống trước mắt hắn, rơi lên đầu Ngưng Tuyết, phảng phất như dung hợp hoàn mỹ cùng một chỗ với mái tóc tuyết trắng của nàng, tuy hai mà một.
Bông tuyết càng lúc càng nhiều, càng rớt càng lớn, trong nháy mắt đã là tuyết bay ngợp trời.
Ngưng Tuyết mở to hai mắt, không cầm nổi lòng vươn hai tay ra đỡ lấy bông tuyết trên không trung bay xuống, trên mặt lộ ra nụ cười yêu thích, thanh thúy nói:
- Ca ca, đây chính là tuyết à, lạnh quá, đẹp quá... Muội vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy tuyết đó... Nhưng ca ca từng nói tuyết chỉ có vào lúc rất lạnh mới rơi. Nhưng bây giờ rõ ràng chẳng lạnh chút nào cả.
Tuyết bay như cầu vồng, nhưng ngoại trừ sự lạnh lẽo của tuyết, nhiệt độ xung quanh lại không hạ xuống. Phía nam Thiên Long Quốc dẫu là mùa đông cũng chẳng khác nào mùa xuân ấm áp ở Thiên Long Thành. Mà bầu trời cũng chỉ có lác đác vài đám mây trắng, trận tuyết này hoàn toàn là bỗng dưng xuất hiện, như từ trên trời rơi xuống.
Két két két két...
Thanh âm băng đá đông lại vang lên liên tiếp, không dứt bên tai. Trước mắt, sông Thiên Nam thế nước ào ào dần chậm lại như chịu lực lượng kỳ lạ dẫn dắt, mặt nước bắt đầu đóng băng mau lẹ, trong thời gian chớp mắt liền bao vây mặt nước trong tầm mắt, làm dòng nước hoàn toàn ngưng lại. Thanh âm băng đá đông lại không bởi thế mà dừng, vẫn đang "két két" giòn vang, từ đáy lớp băng truyền lại... Cứ nghĩ là biết, độ dày của lớp băng đã đạt tới chừng nào.
Khiến con sông lớn nhất Thiên Long Quốc ngừng chảy vốn không khác gì hành động nghịch thiên, mà đóng băng cả một đoạn sông lớn như thế càng là kỳ tích như thần thoại, lại hiện ra chân thật trước mặt họ. Càng không thể tin nổi chính là, hàn khí cần để đóng băng phạm vi rộng lớn như thế vừa ngẫm là biết, mà ba người ngay gần bờ sông từ đầu tới cuối đều không cảm giác được sự rét lạnh khó có thể chịu nổi, mà chỉ có chút chút lạnh lẽo do mặt băng phóng thích ra mà thôi.
Bông tuyết lặng lẽ tan chảy trong lòng bàn tay ấm áp của Ngưng Tuyết, nhưng nàng không hề nhận ra, vẫn ngơ ngẩn nhìn biến hóa cực lớn trước mắt, sau đó quay đầu đầy mê mang nhìn Diệp Vô Thần, chờ hắn giải đáp.
Ngọc nhan của Tuyết Phi Nhan trắng bợt như tuyết, hai hành động nghịch thiên liên tiếp gần như rút sạch tất cả thần lực của nàng.
- Đây là món quà đưa tiễn tỷ tỷ tặng cho muội đó, thích không…
Nàng cười hiền hòa, thân thể từ từ bay xuống mặt băng…
- Chúng ta đi thôi. –Diệp Vô Thần không do dự, dắt tay Đồng Tâm giẫm lên mặt băng, đi thẳng về phía trước. Thần thông như thế thiên hạ lại có mấy ai có thể làm được. Nếu không phải chênh lệch cực lớn về tuổi tác cùng với việc nàng rõ ràng không nhận ra Đồng Tâm, thì hắn càng nguyện tin rằng, nàng chính là Thương Lan Tuyết Nữ danh chấn Thiên Thần, được xưng tụng là "Tuyết Thần". Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Bóng trắng giữa không trung kia đã biến mất không thấy đâu, tuyết bay đầy trời cũng bắt đầu dần giảm bớt, lúc đi được một nửa Diệp Vô Thần khựng chân, nhìn về phía mặt băng trước mắt.
- Dẫu cho ngươi không đuổi tỷ tỷ đi thì tỷ tỷ cũng buộc phải trở về, nếu thích món quà của tỷ tỷ nhất định phải nhớ tới Tuyết Nữ Cung thăm tỷ tỷ. Nếu ngươi không tới, tỷ tỷ sẽ chờ mãi, chờ mãi đến già, chờ đến bạc trắng cả đầu…
Cuối cùng là một mặt cười quyến rũ.
Bông tuyết bay xuống không che lấp những chữ lớn đẹp đẽ khắc sâu trên mặt băng, Diệp Vô Thần ngỡ ngàng nhìn xung quanh, trước sau trái phải, đều không tìm được bóng dáng của nàng. Nhìn thấy động tác của hắn, Đồng Tâm nháy nháy mắt, kéo tay hắn một cái, chậm rãi lắc đầu, nói cho hắn biết nàng đã đi rồi, đi rất xa, ngay cả nàng đều đã không cảm giác được.
Diệp Vô Thần gật đầu, trong lòng hỗn loạn trăm bề. Vì sao nàng phải đối đãi với mình như thế… Vì sao…
- Ca ca…
- Đây là món quà Tuyết tỷ tỷ tặng cho chúng ta. Tuyết Nhi, thích không? –Diệp Vô Thần lại quay đầu liếc thêm lần nữa, dợm bước chân tiếp tục đi về trước.
- Thích lắm, Tuyết tỷ tỷ lợi hại quá. –Ngưng Tuyết trả lời. Những thứ thuần trắng tinh khôi có sức hấp dẫn lớn nhất với nàng.
- Ta cũng rất thích, chỉ là… vất vả nàng rồi. –Diệp Vô Thần bật cười, không biết vì sao trong lòng sinh ra đôi chút cay đắng. Tuyết bay đầy trời, băng đóng dòng sông, chẳng những lát phẳng con đường cho họ, lại há chẳng phải đang nói về phía mình rằng tấm lòng mình dành cho hắn còn tinh khiết hơn tuyết, còn kiên cố hơn băng.
Rốt cuộc vì cái gì?
Hắn không tin thâm tình không có căn nguyên, huống hồ là một cô gái có tâm tư kín kẽ, thực lực đáng sợ như vậy.
Nhưng bất kể là nguyên nhân gì, lời mình ngày hôm qua nhất định đã tổn thương nàng rất sâu. Hắn hối hận rồi.
- Chủ nhân, nàng lợi hại lắm. –Đây là thanh âm của Nam Nhi:
- Vì sao bên người chủ nhân luôn xuất hiện nhiều người lợi hại như vậy nhỉ?
- Nàng lợi hại thế nào? –Diệp Vô Thần một mặt vừa đi vừa dùng ý niệm hỏi.
- Đây là thực lực Thần cấp đó! Chủ nhân không cảm thấy nàng rất lợi hại sao? Một ngàn chủ nhân đều đánh không lại nàng đâu. –Nam Nhi rất không cho chủ nhân mặt mũi nói.
Diệp Vô Thần:
- ……
Thần cấp… Tuyết Nữ Cung… Trong Tuyết Nữ Cung không ngờ lại tồn tại hai cường giả Thần cấp ư? Hay là…
Rốt cuộc đã bước tới bờ bên kia, những bông tuyết vờn bay cũng ngưng lại vào giờ phút này. Diệp Vô Thần quay đầu liếc nhìn mặt băng đang bắt đầu tan chảy, bỗng nói:
- Đồng Tâm, ta cần một tảng băng lớn.
Đồng Tâm đầu tiên là mê mang sau đó hiểu ý, thân thể bay lên nhẹ nhàng, lơ lửng trên mặt băng, tính xong vị trí, hai cánh tay nhỏ song song cắt ngang cắt dọc một cái, phân biệt cắt ra hai luồng khí màu xám bắn về phía băng lạnh dày cộp phía dưới.
Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!
Bốn tiếng động bị cắt đứt mau chóng vang lên, trên mặt băng xuất hiện bốn cái khe vuông vắn liên tiếp cùng nhau, cả người Đồng Tâm đáp xuống, tay dán lên mặt băng, u quang lấp lóe, sau đó nhảy vọt lên.
Một tảng băng có kích cỡ chừng căn phòng bình thường bị thân thể nhỏ nhắn của Đồng Tâm lôi lên, nhẹ nhàng đặt trước mặt Diệp Vô Thần. Sắc mặt khi cả người đáp xuống vẫn trắng hồng như thường, ngay cả hô hấp đều không có bất kỳ hỗn loạn, phảng phất như di chuyển không phải là một tảng băng nặng gần hai trăm tấn, mà là một gò bông vải.
Diệp Vô Thần thu tảng băng cực lớn này vào Kiếm Thần Chỉ Hoàn. Trong Kiếm Thần Chỉ Hoàn là một không gian khác, không ánh sáng không nhiệt độ, thực vật ở bên trong sẽ không hư hỏng, sắt thép không rỉ sét, nước không bốc hơi, băng không bị tan chảy. Diệp Vô Thần lại liếc qua lớp băng bao vây mặt sông một lần nữa rồi xoay người lại, đi về phía nam.
Chỉ có thực lực càng mạnh thì hắn mới có thể đạt được và bảo vệ hết thảy những gì mình muốn. Hắn không mong, cũng không thể dựa vào Đồng Tâm mãi mãi. Chỉ là, tiến bộ của Vô Thần quyết không phải dựa vào tu luyện mà là hấp thu. Tới phương nam là bước đầu tiên đề thăng thực lực cho hắn, cũng là một bước quan trọng nhất. Hành trình ngắn ngủi hơn hai mươi ngày khiến nội tâm hắn lại tăng thêm hai điều vướng bận, và hai lý do không thể không trở nên mạnh mẽ.
Hắn không biết cái gì gọi là oán trời trách đất, cũng chưa bao giờ biết cái gì gọi là buông tha. Chỉ có cái gì nên làm, cái gì không nên làm, rồi nên làm thế nào mới có thể thực sự làm đến hoàn mỹ.
Vì Viêm Chỉ Mộng hắn đã có dự định đối mặt với Bắc Đế tông trước tiên. Chỉ là, đối mặt với họ chắc chắn không thể thoải mái tự nhiên như khi đối mặt với Nam Hoàng tông được. Bởi vì hắn không thể lấy ra Bắc Đế Cung như khi đối mặt với Nam Hoàng tông. Bằng không, chẳng cần hắn đi tranh giành cái gì, Bắc Đế sẽ vì Bắc Đế Cung mà muôn vàn tình nguyện giao Viêm Chỉ Mộng cho hắn.
Hắn tuy không biết được toàn bộ như Tuyết Phi Nhan, nhưng cũng từng hoài nghi sâu sắc nàng phải chăng là con gái ruột của tông chủ Bắc Đế tông Viêm Đoạn Hồn. Tuy tu vi vũ kỹ của nàng có thể nói là kiệt xuất trong đám đồng lừa, nhưng thân mang họ Viêm mà thực lực như vậy thì thật quá yếu. Mà năng lực mê hoặc tâm thần nọ của nàng lại chưa từng có ai nhắc qua bao giờ cả.
Hai ngày sau, Viêm Long Thành Thiên Long Quốc.
- Phù… Ca ca, nóng quá, muội rất muốn tắm một bồn nước lạnh, thật nóng quá. –Ngưng Tuyết dùng tay quạt gió cho mình, trên trán đã đầm đìa mồ hôi.
Lại bôn ba hơn một ngày họ rốt cuộc đã tới Viêm Long Thành. Viêm Long Thành lấy thần long thủ hộ Cực Viêm Thiên Long trong truyền thuyết của Thiên Long Quốc làm tên, nó là tòa thành tiếp cận Thiên Diệt Hỏa Sơn nhất, mà đi tiếp về phía nam một chút thì ngay cả thôn nhỏ đều gần như không thấy được. Bởi vì càng tới gần thì càng nóng bức, Viêm Long Thành vẫn còn trong phạm vi thích ứng của người thường, đi tiếp về phía nam thì chỉ thích hợp cho một vài quái thai có thể thích ứng với nóng bức ở lại.
Diệp Vô Thần ngũ hành bất xâm đương nhiên không sợ nóng bức, nhiệt độ như vậy cũng không thể ảnh hưởng đến Đồng Tâm, chỉ khổ cho một mình Ngưng Tuyết. Từ khi ký ức nàng bắt đầu, nàng đã ở phương bắc trời thu man mát, cộng thêm việc váy trắng nàng luôn mặt trên người thực sự hơi dày, hơn nữa kín không kẽ hở, khiến nàng trong nhất thời vốn dĩ không thể thích ứng với sự nóng bức ở nơi đây. Diệp Vô Thần đã vài lần ngầm ngưng tụ Thủy nguyên tố mát lạnh xua nóng bức cho nàng, nhưng hiệu quả khi hắn sử dụng ma lực không mạnh, Vô Thần lực lại tiêu hao cực nhanh, sau vài lần chỉ có đành vô lực buông tha.
Mà trên đường phố ở Viêm Long Thành, một vài nam tử tráng niên thậm chí không mặc áo, để trần. Điều này tại Thiên Long Thành ắt sẽ bị người vây xem, mà nơi đây khắp con đường đều thế, một vài cô gái thỉnh thoảng đi ngang qua cũng chẳng thèm liếc thêm một cái, như đã quen lắm rồi.
Khí hậu như vậy, tạo ra loại ăn mặc bất nhã này. Nhưng trên mặt họ rõ ràng không hề có vẻ khó chịu được, thiết nghĩ cư trú nhiều năm đã khiến họ thích ứng với nhiệt độ nơi đây.
- Ca ca, muốn tắm, muốn tắm lắm... –Ngưng Tuyết ở trong ngực Diệp Vô Thần khó chịu uốn éo thân thể, vừa năn nỉ vừa tội nghiệp nhìn hắn. Ngưng Tuyết một mực kêu nóng, hắn cũng một mực đau lòng, sau đó rốt cuộc phát hiện ra một khách sạn bên đường, bước mau đi tới, sau một hồi kề cà ba người tiến vào phòng khách. Diệp Vô Thần vừa đóng cửa phòng, Ngưng Tuyết liền vội vàng cởi váy mình xuống, đá tung vớ và giầy, cuối cùng ngay cả nội y nho nhỏ cũng cởi xuống, trần như nhộng đứng ở đó, lúc này mới thoải mái hơn rất nhiều.