Thiên Thần

Chương 173: Mê Tâm Hàm Ngọc (Hạ)




- Tiểu đệ đệ, ngươi thật không muốn tới sao? Tỷ tỷ không đùa giỡn với ngươi đâu, nếu ngươi thật không tới thì tiểu tiên nữ của ngươi sẽ mất mạng đó.

Diệp Vô Thần trong lòng chấn động, trong đầu thoáng chốc tỉnh táo rất nhiều, mày kiếm luôn hơi rung rung cũng xiết chặt vài phần. Vốn dĩ hắn hơi lo hai người liệu có phải xuất hiện bất trắc gì không, nên lời của Tuyết Phi Nhan khiến hắn không dám không tin. Hơn nữa, dẫu hắn khăng khăng không đi, hắn biết mình rơi vào thanh âm còn đáng sợ hơn ma lực vài phần kia cũng chống đỡ không được bao lâu. Ngay tức thì, cõi lòng hắn buông hết căng thẳng, bước mau đi về phía bên đó.

Cảm ứng được hắn tới gần, Tuyết Phi Nhan rốt cuộc ngừng gọi, thân thể lơ lửng giữa không trung, mị nhãn như tơ nhìn theo bóng ảnh mau chóng tới gần kia, trước ngực vì tuyết y rách toang mà lộ ra hai nửa mặt trăng cao vút trắng muốt, quyến rũ tột đỉnh.

Nàng liếc qua ngực mình, nhưng không đi bó y phục lại mà nhếch khóe miệng, ngâm nga nói:

- Tiểu oan gia, hiện tại thân thể tỷ tỷ đều bị ngươi sờ qua, muốn không quấn lấy ngươi cũng không thể rồi. Cho nên, trước tiên tỷ tỷ tặng ngươi một món quà quý giá ngươi không được cự tuyệt, nhất định phải thích mới được, đừng cô phụ một phen tâm ý của tỷ tỷ đó…

Diệp Vô Thần còn chưa tới gần đã nghe thấy một hồi rên rỉ khó nhịn như khổ sở như sung sướng, tiếng thở dốc đó khi thì cao vút, khi thì lại bị áp chế gắt gao, rên khóc trầm bổng, rung động tâm hồn, Diệp Vô Thần khựng chân như hóa đá, bởi vì đây rõ ràng là thanh âm của Mộng Chỉ.

Chẳng nhẽ…

Hắn lại đi về trước vài bước, con hồ nhỏ mặt nước như gương kia lại xuất hiện trong tầm mắt hắn. Bên hồ, một cô gái cả người trần truồng đang tự vuốt tự xoa (thủ dâm). Dáng người yểu điệu lả lướt, như liễu hờn trong gió, hai má đỏ bừng, làn thu thủy mịt mờ, trong rên rỉ đôi môi đỏ hơi mở lộ ra hai hàng răng ngọc. Da thịt toàn thân trắng sáng như ngọc, hai ngọn đồi cao vút trước ngực như mỡ như ngọc, tuy là nằm nhưng vẫn ưỡn thẳng như chiếc bát úp, hai nụ hoa màu hồng nhạt trong gió đêm ưỡn lên nhòn nhọn, thuần mỹ vô tả. Nguồn truyện: Truyện FULL

Diệp Vô Thần quay mặt đi, trong nháy mắt xoay đầu nhìn về phía Tuyết Phi Nhan lơ lửng giữa không trung, cười tươi thiên kiều bách mị, trầm giọng nói:

- Cô làm gì với nàng thế?

Quen nhìn sự lạnh lùng cao ngạo, băng thanh ngọc khiết của Mộng Chỉ, lúc này phong thái nàng như thế, rên rỉ như thế, kích thích và khác biệt cực lớn khiến tất cả hồn phách của hắn đều chấn động theo. Tuyết Phi Nhan có chút ủy khuất vểnh đôi môi đỏ tươi, nũng nịu như một cô bé nói:

- Tiểu muội muội không rõ lai lịch này theo ngươi nhiều ngày như vậy, rõ ràng lòng mang ý xấu mà, người chỉ là không quen nhìn cho nên cảnh cáo nho nhỏ một lần, cho nàng dùng chút xíu "Mê Tâm Hàm Ngọc" mà thôi.

- Mê Tâm Hàm Ngọc? –Diệp Vô Thần đương nhiên chưa từng nghe qua cái tên cổ quái này, hắn liếc qua Mộng Chỉ toàn thân uốn éo, hai tay sờ vuốt lẫn lộn toàn thân, trong nháy mắt bèn thu hồi ánh mắt, thanh âm lạnh đi vài phần:

- Thế cô nói nàng sẽ nguy hiểm tính mạng… Là thế nào?

Nỗi ủy khuất trên mặt Tuyết Phi Nhan càng đậm, chực khóc:

- Tỷ tỷ là vì giúp ngươi mà, ngươi còn vì tiểu muội muội này dùng giọng điệu kiểu ấy nói chuyện với tỷ tỷ, lẽ nào tỷ tỷ thật sự không bằng tiểu tiên nữ của ngươi ư… Thực ra tỷ tỷ lừa ngươi đó, "Mê Tâm Hàm Ngọc" này chẳng phải độc dược mà là một loại xuân dược thôi…

Diệp Vô Thần làm sao không nhìn ra Mộng Chỉ nhất định đã trúng xuân dược gì đó. Hắn không để ý tới nàng nữa, bước mau đi đến trước người Mộng Chỉ. Nàng trần truồng gần ngay trước mắt, lỗ rốn xinh xắn lung linh, eo liễu nhỏ nhắn chỉ nắm vừa đủ, giờ khắc này đang lắc lư chầm chậm như rắn uốn. Một đôi chân đẹp thẳng tắp thon thả trắng nõn như búp măng xuân, trên cặp vú trắng muốt cao vút tròn đầy không tìm nổi bất kỳ khiếm khuyết nào. Diệp Vô Thần đành phải nhắm mắt duỗi tay ra đặt trước ngực nàng, một cỗ khí tức như lan như hương dần dần truyền vào mũi hắn, khiến tâm thần hắn rung động dữ dội.

- Hi hi hi hi, tiểu đệ đệ, tỷ tỷ biết ngươi y thuật cao minh, sợ ngươi ngay cả "thiên hạ đệ nhất dâm độc" này cũng giải trừ cho nên để nàng chịu đựng chừng hơn mười phút mới gọi ngươi tới đó. Hiện tại "Mê Tâm Hàm Ngọc" đã hoàn toàn chuyển hóa thành dục vọng của nàng, không biết ngươi có thể ngay cả tâm lý dục vọng của một người cũng hóa giải hết hay không. Đúng rồi tiểu đệ đệ, tỷ tỷ quên nói cho ngươi biết, nếu người trúng "Mê Tâm Hàm Ngọc" không thể phát tiết hết dục vọng trong vòng sáu giờ thì nữ sẽ trở thành ai cũng có thể làm chồng, nam sẽ không nữ không vui đó. Hí hí hí… Năm đó, ngay cả Chiến Thần Phong Triêu Dương đại danh đỉnh đỉnh trúng phải "Mê Tâm Hàm Ngọc" cũng chẳng làm gì được… Tiểu đệ đệ, ngươi và tiểu muội muội cứ hưởng thụ cho tốt, hoặc đi bắt một nam nhân tới nhé, hí hí hí hí…

Tiếng cười lẳng lơ càng lúc càng xa, dần dần mất hẳn. Tuyết Phi Nhan cũng đã mất đi bóng dáng. Trong trời đêm vắng lặng, chỉ quanh quẩn tiếng rên rỉ như khóc của Mộng Chỉ.

Mộng Chỉ bị lửa dục sôi trào hành hạ quá lâu, ban đầu còn có thể giữ vững một phần tỉnh táo lúc này lý trí đã gần như bị chôn vùi hoàn toàn, nàng mặt đỏ tai nóng, mê đắm tâm thần, hoàn toàn không nhận rõ người trước mặt là ai, ngọc thể theo bản năng ngả tới, đôi mắt lim dim, nũng nịu gọi nhỏ.

Diệp Vô Thần dời tay từ trước ngực nàng ra, Tuyết Phi Nhan không lừa hắn, độc trong cơ thể nàng đã tan hết, còn lại chính là dục vọng còn nóng hơn cả lửa. Ngoại trừ giao hợp với nàng đã chẳng còn cách nào khác. Mộng Chỉ đã quấn chặt cả thân thể lên người hắn, không ngừng cọ xát quấn quít, miệng không ngừng thở ra hơi thở thơm tho nóng bỏng nặng nề.

Diệp Vô Thần mở mắt, nhẹ nhàng đẩy tay ngọc của nàng, vào tay mịn màng như sờ lên tơ lựa quý giá nhất trên đời. Một tay hắn đặt lên cái miệng thơm tho hơi há ra của nàng, tạm thời ngăn chặn tiếng rên rỉ phóng đãng, một tay khác phủ lên đồi ngực cao vút từ từ nhào nặn, ánh mắt thì bắt đầu thưởng thức kỹ càng bộ thân thể hoàn mỹ này:

- Mộng tiên tử, nhận ra ta là ai không?

Mộng Chỉ đang như hừng hực lửa tình, bị dục niệm như thủy triều hành hạ suýt nữa sụp đổ, bỗng cảm giác vú ngọc trước ngực bị người nắm lấy, một cỗ khoái cảm tê dại ập vào cõi lòng, thật lâu sau rốt cuộc nhận được tăng cường khiến nàng cảm thấy cực kỳ hưng phấn, không khỏi uốn éo cả người càng kịch liệt, đôi mắt nhắm chặt, thần trí mơ hồ gấp giọng duyên dáng hô:

- Cho ta… Cho ta…

- Nói cho ta biết, ta là ai?

Tay hắn vừa dùng sức, một tia đau đớn và khoái cảm tăng thêm gấp bội khiến nàng ngúng nguẩy đầu, toàn thân vặn xoay uốn éo, ưỡn ngực tới muốn hắn càng thêm ra sức mơn trớn, cơn đau đớn cũng đánh thức một tia lý trí của nàng. Nhìn Diệp Vô Thần ánh mắt như nước, trong đôi mắt đẹp mịt mờ của nàng song song lộ ra niềm vui sướng lẫn thống khổ, nàng vươn cánh tay muốn quấn lấy thân thể hắn:

- Vô Thần… Cho ta… Thần… Cho ta…

Diệp Vô Thần rốt cuộc lộ ra một nụ cười mỉm hài lòng. Hắn cúi đầu, hai tay cũng bắt đầu không chút kiêng kị mơn trớn mỗi một điểm, mỗi một tấc trên cả người nàng.

- Tuy là bất đắc dĩ nhưng ta hy vọng cô có thể nhớ kỹ hôm nay, đêm nay… Ta sẽ là nam nhân đầu tiên của cô, cô cũng là nữ nhân đầu tiên của ta… Không thể quên, biết chưa?

Nước mắt Mộng Chỉ như suối trong từ từ trào ra, nàng lắc lư vòng eo, thân thể càng quấn chặt lấy hắn, trong miệng truyền ra tiếng rên rỉ càng thêm động lòng người. Mà khi Diệp Vô Thần vô tình đụng phải cấm địa nàng chưa từng mở ra bao giờ, nàng như bị điện giật, toàn thân run rẩy một trận kịch liệt, vòng eo lắc lư chầm chậm như rắn uốn, nghênh hợp sự mơn trớn của hắn, cặp chân đẹp thôn thả đầy đặn thẳng tắp, một khép một mở từ từ cắp lấy, như là đối với việc dày vò dâm dục cảm thấy cực kỳ khó nhịn. Trong miệng thở hổn hển, thi thoảng vươn chiếc lưỡi thơm xinh xắn liếm láp đôi môi anh đào khẽ mở hệt như vô cùng đói khát, da thịt ửng đỏ từng mảng, rải đầy mồ hôi, càng hiện vẻ trong suốt như ngọc.

Diệp Vô Thần biết nàng nghe thấy rõ thanh âm của mình liền cúi người xuống, tiếp xúc về phía cặp môi anh đào khép mở không ngừng, nhẹ nhàng hôn hít mút nút, phản ứng của Mộng Chỉ đầy nhiệt liệt, chủ động vươn lưỡi thơm quấn chặt lấy đầu lưỡi của hắn cùng một chỗ. Diệp Vô Thần chỉ thấy xúc cảm mềm mại trơn bóng, một mùi hương như lan phả vào mũi, khiến tay trái đang bóp bên vú không tự giác tăng thêm lực đạo, xoa nắn từ chậm đến nhanh trên bộ ngực sữa cao vút căng đầy kia.

Dưới sự mơn trớn của Diệp Vô Thần cùng sự thúc giục của "Mê Tâm Hàm Ngọc", từng cơn khoái cảm tê dại không ngừng ập vào trong đầu Mộng Chỉ, quanh thân vô cùng tê ngứa như có sâu bò kiến chạy, một cảm giác khó nhịn thiêu đốt hừng hực, khiến nàng ngay cả hô hấp đều cảm thấy khó khăn, tiếng thở gấp trong miệng trở nên cuồng loạn, xen lẫn từng tiếng rên rĩ động lòng người.

Giờ khắc này Mộng Chỉ không còn một chút hình tượng rụt rè lạnh lùng nào nữa, miệng đào há to, lửa dục tràn trề như khó nhịn được nữa, chân ngọc thon dài quắp chặt vào thắt lưng Diệp Vô Thần, vòng eo mảnh mai không ngừng rướn lên, vô ý thức cọ sát.

Diệp Vô Thần biết nàng không thể trì hoãn tiếp, đứng dậy, cởi bỏ y phục của mình. Xung quanh vẫn lặng im như ban đầu, không có bất kỳ tạp âm nào quấy nhiễu, Tuyết Phi Nhan cũng không biết trốn ở nơi nào. Một tay Diệp Vô Thần nâng mông Mộng Chỉ, một tay đặt giữa eo nàng, dựa theo cảm giác trong lòng từ từ nhích vào. Sau phút tạm dừng ngắn ngủi, hắn kiên quyết xông phá lớp ngăn cách kia. Trong tích tắc đó, hắn dường như nghe thấy thanh âm gì đó bị phá tan…

Rên một tiếng đau đớn, thân thể Mộng Chỉ bỗng cứng đờ, tứ chi quấn chặt lấy thân thể hắn, trên mặt song song lộ ra đau đớn và thỏa mãn, vệt nước mắt bên khóe mắt đọng thành một dòng, không ngừng nhỏ xuống người Diệp Vô Thần.

Diệp Vô Thần hôn nhẹ lên cặp môi thơm giờ khắc này đã thở hổn hển, tay bắt đầu nhẹ nhàng xoa nắn một đôi ngọc nữ phong cao ngất, nàng thở chậm xong sau đó cơn đau thấu tim ập tới. Từng giọt đỏ hồng từ từ nhỏ xuống, góp thêm vài phân thê diễm.

Sau chốc lát Mộng Chỉ đánh mất tia kháng cự cuối cùng nọ, đôi mắt khép hờ, đỏ bừng khắp mặt, hai tay bấu chặt bờ vài Diệp Vô Thần, lưỡi thơm mềm mại ấm nóng không ngừng quấn quít với hắn, trong miệng rên rỉ không dứt, vòng eo mảnh mai lắc lư chầm chậm, nghênh đón động tác càng lúc càng điên cuồng của hắn. Tiếng rên rỉ thở dốc càng lúc càng lớn mặc sức vang vọng trong trời đêm, truyền ra rất xa…

………………………..

Trăng lên giữa trời, Tuyết Phi Nhan rời đi rất lâu lặng lẽ đi tới, lẳng lặng nhìn hai người quấn lấy nhau một chỗ. Đôi chân ngọc thon dài của Mộng Chỉ quắp chặt lên hông Diệp Vô Thần, hệt như bạch tuộc, không ngừng cọ sát quắp quấn, toàn thân run rẩy không ngừng, âm thanh dâm dục trong miệng hô to không dứt, khi gần như sắp rơi vào điên cuồng thì đã không có bất kỳ vẻ lạnh lùng như thường ngày. Động tác lúc này của Diệp Vô Thần cũng đã biểu hiện đủ thuần thục, không chút tiếc thương đẩy mạnh mãnh liệt vào kiều nữ dưới thân. Đôi mắt hồ ly của Tuyết Phi Nhan nheo lại, nội tâm lẩm nhẩm: ba giờ rồi, tiểu oan gia này mạnh quá. Ta còn tưởng rằng lúc hắn kiệt lực sẽ dùng một vài thủ pháp khác nữa cơ…