Thiên Thần

Chương 100: Tuyệt đại giai nhân (Hạ)




Diệp Thủy Dao xoay người đi, đặt trường tiêu lên bàn, trên mặt lộ ra vẻ lạc lõng khó có thể che dấu. Khi nàng xoay người lại thì đã lạnh lùng bình tĩnh như thường:

- Vậy ngươi dạy ta vẽ bức "Tịnh Đế Liên Hoa" kia đi.

Diệp Vô Thần vẫn lắc đầu, cười nói:

- Hôm nay tỷ tỷ nghỉ ngơi chút được không, đệ muốn vẽ cho tỷ tỷ một bức tranh, có thể chứ?

- Cho ta?

Diệp Vô Thần đi về phía trước, chống bàn vẽ lên, rải giấy vẽ, sau đó dời đến vị trí cửa vào, vừa vặn tương đối với vị trí Diệp Thủy Dao đang đứng. Hắn nhẹ giọng nói:

- Hoa sen tuy đẹp nhưng sao có thể bằng một phần vạn của tỷ tỷ. Đệ từng vẽ núi cao nước biếc, thú chạy chim bay, trăm hoa ngàn mộc, nhưng chưa từng vẽ ai bao giờ. Hôm nay, ta muốn thử vẽ một bức tuyệt đại giai nhân, tỷ tỷ sẵn lòng giúp đệ chứ?

Vẻ mặt khát vọng của hắn khiến vị trí mềm mại nhất nội tâm nàng khẽ bị va đụng một cái. Gần như không tự chủ, nàng nhẹ nhàng gật đầu, sau đó cứ đứng ở đó, lẳng lặng chờ hắn vẽ.

Ánh mắt Diệp Vô Thần tỉ mỉ quét qua mỗi một bộ phận trên cơ thể nàng, từ khuôn mặt xinh đẹp mà lạnh lùng, đến chiếc cổ như chạm bạch ngọc, rồi đến bộ ngực được y phục đẩy lên rất cao, vòng eo nhỏ nhắn… Một tấc đều không buông tha. Ánh mắt hắn phảng phất như mang theo một loại xâm lược như thực chất, Diệp Thủy Dao thậm chí có một cảm giác trên dưới toàn thân đều bị hắn khẽ mơn trớn, ánh mắt càng không ngừng dao động, tránh để tiếp xúc với ánh mắt hắn.

Từ đầu chí cuối, Diệp Vô Thần không hạ bút, chỉ vừa cười, vừa tỉ mỉ quan sát "tỷ tỷ" của mình, tròn một phút sau, thân thể Diệp Thủy Dao dưới ánh mắt xâm lược của hắn bắt đầu uốn éo khe khẽ, hắn mới bỗng nhắm mắt, tay phải bắt đầu múa nhanh trên giấy vẽ.

Diệp Thủy Dao lặng lẽ thở phào một hơi, lẳng lặng ngồi ở trên ghế. Nàng cái gì cũng không làm, chỉ lẳng lặng đứng trong chốc lát, lại có một cảm giác thoát lực rất sâu sắc. Dường như ánh mắt của hắn rút sạch sức lực của nàng vậy.

Ánh mắt nàng rơi lên khuôn mặt đang nhắm hai mắt của Diệp Vô Thần, rất lâu không dời đi. Đây là lần đầu tiên Diệp Thủy Dao chuyên chú như thế, ngắm hắn kỹ càng như thế. Bởi vì lúc này nàng khỏi phải lo bị hắn phát giác. Ánh mắt từ trán, đến lông mi, đến đôi mắt… Một lần rồi lại một lần, quen thuộc đến thế, xa lạ đến thế, khiến nàng… si mê đến thế.

Thời gian lặng lẽ trôi qua trong trầm mặc, toàn thế giới chỉ còn tiếng bút vẽ ma sát giấy vẽ. Ánh mắt Diệp Thủy Dao bởi tâm tư tán loạn mà dần dần trở nên hỗn loạn, đã không còn tiêu cự. Nguồn truyện: Truyện FULL

- Tỷ tỷ, ta vẽ xong rồi.

Một thanh âm đánh thức Diệp Thủy Dao trong cơn thất thần. Ánh mắt Diệp Vô Thần lúc này không ngừng đưa đi đưa lại trên người nàng và bàn vẽ, trên mặt dăng đầy vẻ tươi cười, như đang nghiêm túc so sánh. Trong lòng Diệp Thủy Dao sinh ra một sự mong đợi nồng đậm, dợm bước đi tới trước mặt Diệp Vô Thần, nơi ánh mắt lưu chuyển, một tuyệt đại giai nhân xuất hiện ở trong tầm mắt nàng…

Hồ nước như gương, thuyền nhỏ bồng bềnh theo sóng, một cô gái như thiên tiên đứng lặng lẽ trong thuyền, dung nhan tuyệt đẹp, xuất trần thoát tục. Một bộ váy dài màu lam nhạt, màu da óng ánh như mỹ ngọc không tì vết, sóng mắt lưu chuyển, mỹ nhan không thoa nhiều phấn được ánh nước phản chiếu, càng thêm vài phần diễm lệ. Dưới hàng mi cong cong thon dài, đôi mắt sáng ngời thâm thúy càng thêm xinh đẹp, khóe miệng hơi nhếch lên, mang theo một nụ cười nhạt khiến người ta mất hết hồn vía. Bờ vai như dao gọt, bộ ngực ngạo nghễ, eo mỏng như dây, dày mỏng hợp độ, làm cho người ta không thể không rời mắt.

Nếu có người nhìn thấy vẻ đẹp như vậy, tất sẽ hoa mắt mê mẩn tinh thần, sinh ra cảm khái "Cô gái này hẳn chỉ trên trời mới có, nhân gian nào gặp được mấy lần".

- Người này, là ta ư?

Diệp Thủy Dao nhìn đến si ngốc, ánh mắt như bị dính chặt đọng lại trên bức tranh vừa mới hoàn thành này, trong miệng bật ra thanh âm như nói mê.

- Ngoại trừ tỷ tỷ, còn có mấy người có thể xứng với bốn chữ "tuyệt đại giai nhân". Chẳng nhẽ ngay cả mình tỷ tỷ cũng không nhận ra sao?

Diệp Thủy Dao ánh mắt si mê, thử vươn tay tới, sờ lên khuôn mặt người trong tranh.

- Xem kìa, tỷ tỷ cười trên bức tranh đẹp cỡ nào. Đệ tin chỉ cần tỷ tỷ cười lên, nam nhân toàn thiên hạ đều sẽ điên đảo thần hồn vì tỷ tỷ. Tỷ tỷ tin không?

- ………

- Chỉ là, ta biết tỷ tỷ đã rất rất lâu chưa hề cười lên, cho dù ở trước mặt đệ, tỷ tỷ cũng chưa từng cười bao giờ. Nếu tỷ tỷ thích bức tranh này, có thể… trộm cười cho đệ xem hay không? –Diệp Vô Thần quay mặt sang, nhìn nàng đầy chờ mong.

Vị trí mềm mại nhất trong lòng bỗng trở nên rất ấm, trong ấm áp lại mang theo một cơn đau không thể lau đi. Làn môi nàng khẽ động đậy mấy cái, cố gắng nhếch lên đường cong một nụ cười, nàng thử đi thử lại, nhưng làm thế nào cũng không thể cười lên thực sự.

- Ta đã quên rồi. –Nàng lắc đầu trả lời. Đã không biết bao lâu, có lẽ năm năm trước, có lẽ mười năm trước, nàng đã quên cười như thế nào rồi.

- Không đâu! Tình cảm là bản năng ông trời ban cho mỗi người, vĩnh viễn không có khả năng hoàn toàn biến mất hoặc thật sự quên mất. Nếu tỷ Thải ỷ tạm thời quên mất, vậy ta giúp tỷ tỷ nhớ lại được không? –Diệp Vô Thần nói xong, trên mặt bỗng lộ ra nụ cười xấu xa.

Diệp Thủy Dao có chút mê mang nhìn hắn, không gật đầu, càng không cự tuyệt. Mãi đến khi Diệp Vô Thần bỗng vươn hai tay, kẹp lên hai bên vòng eo mềm mại của nàng, năm ngón tay thọc léc rất nhanh, trên mặt đầy vẻ ranh mãnh.

Diệp Thủy Dao thình lình gặp phải tập kích vô ý thức uốn éo cơ thể để tránh né, trong miệng phát ra tiếng kinh hô liên tiếp. Diệp Thủy Dao làm sao có thể để nàng trốn thoát, hai tay một mực tới lui bên hông nàng, cù hoặc nặng hoặc nhẹ…

- Đừng… đừng… A…

Một tiếng cười khẽ mang theo sự khó nhịn vang lên bên tai hai người, Diệp Thủy Dao rốt cuộc đã lộ ra nụ cười khi đang uốn éo nhưng vẫn tuyệt mĩ trong bất tri bất giác, mà thân thể nàng lúc này đã ngã vào lòng Diệp Vô Thần trong lúc uốn éo lộn xộn, bộ ngực ngạo nghễ đẫy đà chà xát lên ngực hắn, mang theo một cảm giác tê tê khiến hắn gần như thoát lực.

Diệp Vô Thần rốt cuộc ngừng lại mười ngón tay tà ác, nhưng hai tay vẫn dừng ở trên eo nàng:

- Tỷ tỷ, tỷ cười rồi.

Diệp Vô Thần dựa lên ngực hắn có chút thở dốc nặng nhọc, bờ vai gầy yếu ấm áp của hắn khiến nàng vĩnh viễn muốn ngả vào như vậy. Chỉ là… sau phút trầm mê ngắn ngủi, nàng khẽ đẩy Diệp Vô Thần ra, nghiêng người, khẽ nói:

- Tiểu Thần, ta hơi mệt, ngươi về trước đi được không?

- Vâng, vậy tỷ tỷ phải nghỉ ngơi nhiều đi nhé.

Diệp Vô Thần không cố tình muốn ở lại, đi ra ngoài. Khi đi tới cửa, hắn xoay người, mỉm cười nói:

- Tỷ tỷ cười lên thật là rất đẹp.

Thân ảnh biến mất trong tầm mắt, tiếng bước chân dần xa. Căn phòng trống trải, chỉ còn lại một mình Diệp Thủy Dao, và một trái tim hỗn loạn đến mức không thể dẹp yên.

Nàng đi tới trước bức tranh vẽ cho nàng, ánh mắt lại dừng lên đó, thế nào cũng không thể dời đi. Không biết từ khi nào, trong mắt nàng đã phủ lên một tầng hơi nước mỏng.

Hôm nay, nàng đã cười, cũng đã khóc.

- Vì sao cứ luôn là ngươi… vì sao cứ luôn là ngươi…

Khẽ vuốt cô gái trên mặt tranh, nàng khẽ thì thào, lòng đâu gần như muốn vỡ vụn. Cuối cùng, một giọt thanh lệ nhỏ xuống, đọng lên mặt hồ như gướng sáng trong tranh kia…

Ba ngày sau.

Hôm nay có thể nói là một ngày không bình thường. Bởi vì trong lời đồn đãi đã truyền ầm ĩ từ ngày hôm nay, người ở Thiên Long Thành đều biết hôm nay là ngày đính hôn chính thức giữa Lâm gia và Hoa gia. Sau đính hôn ,qua vài hôm nữa chính là ngày kết hôn.

Nhưng lại có tin tức ngoài luồng nói rằng, công tử của Diệp gia cũng có ý với Hoa gia tiểu thư, còn đồn đãi hai người thực ra là ái mộ lẫn nhau, mà Hoa gia cũng bởi vậy mà chuẩn bị cự tuyệt kết thân với Lâm gia, rồi chuyển thành Diệp gia. Chứng cứ xác đáng nhất là có rất nhiều người tận mắt nhìn thấy gia chủ Hoa gia Hoa Chấn Thiên dẫn con gái bái phỏng Diệp gia, sau khi từ Diệp gia ra có thể nói là mặt mày hớn hở.

Ban sáng, thành nam Thiên Long có một người chậm chạp đi tới.

Cảm giác đầu tiên y tạo cho người ta chính là… trắng. Toàn thân bạch y, dây lưng màu trắng, chân xỏ giầy trắng, trên đầu còn quấn một dải khăn trắng. Trên con đường người mặc bạch y nhiều không kể xiết, mà bộ trang phục màu trắng này của y lại khiến hầu hết mọi người ghé mắt nhìn. Bởi vì bộ trang phục đó chẳng những trắng đến chói mắt, hơn nữa hệt như một bộ đồ tang. Mặt y tương tự cũng trắng dọa người, đối mặt với đủ mọi ánh mắt, trên mặt y không hề có chút ba động nào, như một khuôn mặt cương thi trắng bệch vậy. Từ trên khuôn mặt người chết này khó có thể nhìn ra tuổi y, có lẽ ba bốn mươi tuổi, có lẽ năm sáu mươi tuổi, cũng có lẽ y chỉ là đeo một tấm mặt nạ mà thôi.

Tay trái y cầm một thanh kiếm… Vỏ kiếm và chuôi kiếm lộ ra ngoài tương tự cũng hoàn toàn là màu trắng. Mà tên của y càng trắng dọa người –Đào Bạch Bạch.

Y cứ thế lẳng lặng mà đi, người hay để ý sẽ chú ý được rằng, bước chân y tuy rằng chậm chạp, nhưng mỗi một bước luôn đều đều như thế, phảng phất như đã qua đo đạc chính xác vậy. Mà ngoài khí thế không hề cố ý phóng ra của y, một cỗ sát khí lạnh lẽo đã vờn quanh bên mình, khiến người đi ngang qua người y đều không kìm nổi rùng mình một cái.

Thiên Long Thành… Diệp Vô Thần…

Nhìn về phía trước, khóe miệng y nhếch lên, lộ ra hàm răng trắng ởn khiến ta sởn tóc gáy.

Thiên Long Thành Lâm gia.

Phòng đại sách đón khách của Lâm gia lúc này vô cùng náo nhiệt, từng đại nhân vật lục lục kéo tới, ngồi xuống. Lâm Chiến đứng trước đại sảnh mặt mày tươi cười tự mình nghênh đón, thật ra nội tâm lo lắng trùng trùng. Một bữa tiệc đính hôn, vốn dĩ không cần phải long trọng nhe thế, nhưng họ không thể không mời rộng làm chuyện này cho oanh oanh liệt liệt. Bởi vì họ buộc phải tạo áp lực cho Hoa gia. Trước mặt nhiều người như vậy, y không tin Hoa Chấn Thiên sẽ bất chấp danh dự của mình va Hoa gia mà nuốt lời.

Tốt xấu gì, còn có hoàng đế. Tuy rằng hôn ước hồi đó chỉ là hứa hẹn bằng miệng, nhưng dù sao cũng là hoàng đế tự mình tác hợp và chứng kiến.

Lâm Khiếu ở trong đại sảnh cũng chào hỏi hết lượt, thần thái cử chỉ ngôn từ khiến những người này nhao nhao tán thưởng. Chỉ là, bất kỳ ai đều ngửi thấy không khí buổi tiệc đính hôn này có chút quái dị. Lâm gia tuy rằng đại nghiệp đời này nối tiếp đời kia, nhưng cũng không cần thiết phải làm khoa trương đến như vậy, mời hết lượt tất cả những đại nhân vật đứng đầu Thiên Long Thành… Lâm gia càng như thế, thì càng tỏ rõ sự thiếu tự tin và thận trọng của họ, cũng chứng minh, lời đồn là thật, Hoa gia có lẽ sẽ thật sự lật lọng.

- Gia Cát đại nhân tới!

………….

- Lưu đại nhân tới!

………..

- Diệp tướng quân tới, Diệp công tử tới!

Đám người vốn đang đàm luận vui vẻ nhất thời không hẹn mà cũng dao dác dời ánh mắt nhìn về phía ngoài đại sảnh. Diệp tướng quân tới cũng đúng thôi, nhưng ngay cả công tử Diệp gia lúc trước một buổi chầu chấn Thiên Long, bình thường ăn không ngồi rồi cũng tới đây, điều này quả có chút mập mờ rồi.