“ Làm gì mà cứ nhìn tôi chằm chằm thế? Bộ thích người ta rồi à?” Hắn ngẩng mặt lên nói, bộ dạng nhìn(rất muốn cho ăn đấm:v) như vừa trải qua một cuộc vật lộn với quái vật. Nghe xong
câu nói của hắn, tôi lập tức dẹp ngay đi cái suy nghĩ rằng hắn đã thay
đổi, trưởng thành hơn(?)
“ Còn lâu tôi mới thích cậu nhá!” Tôi
dùng ngón trỏ ấn vào trán hắn một cái. Hắn chỉ nhăn mặt một lúc rồi lại
cười tươi rói. Bỗng nhiên tôi cảm thấy có cái gì đó không quen.
Sau khi băng bó vết thương cho tôi xong, hắn nhẹ nhàng ngồi lên ghế. Ánh
mắt hắn có cái gì đó rất kì lạ. Tôi ngẩn người nhìn hắn. Hôm nay, hắn có cái gì đó rất khác.
“ Hứa với tôi là dù tôi có nói gì thì cô
cũng phải chấp nhận hết nhá?” Choang! Ai đời lại nói với người ta như
thế hả tên kia. Nếu muốn bắt ép người ta thì cứ nói hẳn ra. Đằng này lại còn ra vẻ ngầu ngầu để rồi “phán” cái câu không thể chấp nhận được đó
hả???
Nghe câu nói đó của hắn cũng đủ để tui có cớ hét vào cái
bản mặt đáng ghét đó của hắn rồi. No, no, em tuyệt đối sẽ không nghe lời thằng cha này lần nào nữa!
“Đang rất tỉnh đúng không?” Tôi hỏi.
“Ừ. Rất tỉnh.” Hắn nói
“ Thế sao nói hay thế?”
“ Bởi vì anh vốn rất hoàn hảo.”
“ Hoàn hảo chỗ nào?”
……
(Hội thoại đã được lược bỏ)
……
“ Hỏi thật lần cuối, đầu óc có vấn đề không?”
“ Không. Đầu óc vẫn rất bình thường.”
“THẾ SAO HỎI CÂU NGU NGƯỜI THẾ???”
Mặt tui giờ mà nhìn thì chẳng còn cảm xúc nào để đối phương dám nói chuyện
nữa cả. Cơ mà gan cái tên này to quá, dù trời sập thì hắn vẫn thế mà
thôi!
“ Căn bản là có chuyện quan trọng nên mới nói vậy thôi!”
Này bà con, nhìn mặt hắn xem. Hắn nói mà mặt tỉnh queo. Thử hỏi có ai
chấp nhận được không?
Okay. Cứ cho là hắn có chuyện quan trọng đi, để xem chuyện quan trọng của hắn là cái gì.
“ Vậy nói đi. Nếu tôi thấy được, tôi sẽ chấp nhận.”
“ Nhưng điều này không hề gây thiệt hại gì cho cô cả nên cứ an tâm đồng ý đi.” Hắn ra chiều nói giọng dụ dỗ. Tôi nhìn hắn với đầy sự nghi ngờ.
Hắn đang có toan tính gì đây?
“ Có thật không?” Tôi nhìn hắn chăm chăm. vẻ mặt vẫn chẳng có gì thay đổi.
“ Thề!” Hắn giơ ba ngón tay lên trời. Tôi ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ, gật
gù như ông cụ non. Nhìn vẻ mặt hắn có vẻ đoán chắc mẩm rằng tôi sẽ đồng ý nên khoái chí lắm.
“ Không.Tin” Tôi nhấn mạnh từng từ một, nghêu ngao vênh mặt lên nhìn hắn. Hắn thở dài một cái rồi vuốt cái bản mặt
méo xẹo. Tôi cũng chả biết hắn định làm gì tiếp nhưng trông có vẻ rất
nguy hiểm. Không lẽ… hắn định ăn thịt tôi sao??? O_O
“ Này này,
đừng nghĩ quẩn nhé, tôi sẽ xem xét… xem xét lại mà.” Tôi cố gắng trấn an bằng những câu nói “ngọt ngào” hơn cả kẹo. Nhưng suy cho cùng thì chắc
là chúng chẳng hề có tác dụng gì với hắn.
Kỳ Phong cứ như con
thú dữ ấy! Hắn lao qua chỗ tôi, chống hai tay cái “uỵch” vào thành ghế.
Tôi nhắm tịt hai mắt lại, sợ, không dám ho he nửa lời.
“ Mở mắt
ra.” Hắn nhẹ nhàng nói cơ mà sao tôi thấy nó có hơi hướng bạo lực nhiều
hơn. Tôi thầm cầu mong trời phật đừng để hắn làm trò gì xấu xa rồi mới
dám he hé mi mắt.
“ Giờ thì chẳng còn sự lựa chọn nào khác cho cô đâu.” Hắn nói, cái bản mặt vẫn hằm nhìn tôi. Tôi nuốt nước bọt. Rốt
cuộc hắn định làm gì???
“Ý cậu là sao?” Tôi vẫn mở một bên mắt ti hí nhìn hắn. Hắn trông có vẻ hơi khó chịu. Chẳng biết có phải vì cái
thái độ không nhìn hắn đúng mực này của tôi hay không? Hay đơn giản chỉ
vì những câu trả lời của tôi mà hắn bực minh??? (Cả hai nhé cưng J))))
“ Nghe cho rõ những lời tôi nói sau đây và nhớ rằng phải thực hiện đúng
nếu không thì tôi đảm bảo có chuyện gì xảy ra với cái tương lai mà cô đã vẽ ra đâu!” Hừ, hắn lại còn nói cái giọng điệu đe dọa này nữa. Chung
quy vẫn là bắt ép người ta làm theo ý mình thôi! Chẳng biết hắn sinh ra
vào cái giờ nào mà khôn thế không biết!!!
“Ok ok, có gì thì nói luôn đi.” Tôi tặc lưỡi, mặc xác hắn luôn.
“Được rồi, vậy dỏng tai lên mà nghe đây. điệu khoản này sẽ có hiệu dụng bắt
từ giờ phút này: Cô- Trần Bảo Nam- tuyệt đối không được nhận lời tỏ tình của bất cứ thằng nào trước khi được tôi cho phép.” Hắn nói xong khuôn
mặt đầy vẻ thỏa mãn. Tôi nhìn hắn, cười ngây ngốc. Hắn vừa nói cái gì
cơ? Không được nhận lời tỏ tình của ai trước khi được hắn cho phép ư? Hơ hơ…
“ Không, tuyệt đối không thể chấp nhận cái điều vớ này! Cậu
là gì của tôi mà bắt tôi làm điều như vậy hả?” Tôi hất hắn ra khỏi tầm
nhìn. Hắn là gì chứ? Đâu phải ba mẹ tôi đâu, với lại hắn cũng có là bạn
trai đâu mà lại dám nói điều vô lí như vậy chứ. Hắn chỉ là bạn thôi mà,
chỉ là một người bạn tôi mới quen thôi mà.
“ Tôi…” Kỳ Phong cúi
gằm mặt xuống. Hai má hắn đỏ ửng. Không lẽ tôi nặng lời với hắn quá
chăng? Không không, không nên mềm lòng. Nếu mềm lòng hắn lại được nước
làm tới.