“ Em không sao, anh không cần phải lo đâu.” Tôi cười gượng.
“ Làm sao mà không sao được chứ! Chân cậu vẫn đang chảy máu kia kìa.”
Ngọc Tuyết bỗng nhiên nổi đóa lên. Nhỏ kéo tôi xồng xộc đến chỗ ghế gỗ
dài gần đó săm soi vết thương.
“ Ngốc vừa thôi chứ!? Chân đau mà
không có ê a câu nào là sao?” Ngọc Tuyết gõ một cái rõ đau vào đầu tôi.
Tôi nhăn mặt nhìn nhỏ. Người thì đã bị thương lại còn bị người ta hành
hạ mới đau.
“ Cậu làm gì mà cáu thế?! Dù sao đây cũng chỉ là một
vết thương nhỏ, không đáng để bận tâm đâu.” Tôi cười trừ. Vết thương ấy
đúng là rất đau nhưng nó cứ cản trở tui thế này thì làm sao tui đi chơi
được?! Nghĩ đến đó mặt tôi buồn thui. Mãi mới có một hôm được đi chơi
vậy mà lại chỉ vì một trận động đất nhỏ đã khiến bản thân mang thương
tích. Chưa kể nó còn liên quan đến rất nhiều thứ. Ví dụ như việc leo lên tầng trong kí túc xá, hay đơn giản cũng chỉ là việc chạy thục mạng đến
lớp mỗi khi dậy muộn. Ôi thôi, chắc lúc ấy tôi không nói được lên lời
nào nữa a~
“ Nhìn vậy mà bảo là vết thương nhỏ?! Bộ não có vấn đề hay không?” Chẳng biết Kỳ Phong về từ lúc nào, hắn đứng trơ trơ đằng
sau tôi nói làm tôi giật bắn. Mà công nhận, từ khi chơi với cái tên này
mị chưa lần nào được hưởng mấy câu tử tế. Cũng may cho hắn là chân tôi
đang đau chứ không thì tôi đã nhảy chồm chỗm lên tế cho hắn một trận từ
lâu rồi. -_-
“ Không, não tui vẫn bình thường…nhưng mà nó có bình thường hay không thì liên quan gì đến cậu? Không.liên.quan.nhá!” Tôi hừ một cái, tỏ vẻ không vui. Chắc hai con người đang đứng ngoài kia nhìn
tôi với hắn chả khác nào đang bốc hỏa cả. Nhưng chắc là do tui tưởng
tượng thui, nhìn mặt tên Kỳ Phong vẫn lạnh te …
“ Anh nghĩ chúng
ta lên đi dạo chơi quanh đây một lúc thôi.” Anh Thành “xì xèo” vào tai
Ngọc Tuyết. Tôi lườm nguýt Ngọc Tuyết ám thị cho nhỏ không cần đi. Ấy
vậy mà con bạn này nó đểu quá (giờ mới biết). Nó dám bỏ mặc mị để đi
theo anh ấy, xa lánh cái chốn lạnh lẽo sắp không có tình người này!
“ Biết thế thì tốt đấy.” Kỳ Phong nói rồi cười rõ gian.
“ Ngọc Tuyết …” Giọng tôi gọi nhỏ sao mà nghe thê lương thế không biết.
Thực tình Kỳ Phong cũng không phải dạng vừa, tôi mà cãi tay đôi với hắn
thì chỉ có nước rút thôi.
“ Không cần phải làm vậy đâu. Cứ ngồi
yên đó đi.” Hắn nói rồi đưa cho tôi cây kem mà hắn vừa mua. Tôi không
nói gì thêm, chỉ ngồi lặng thinh đón lấy cây kem ăn ngon lành.
Hắn chẳng nói chẳng rằng bỗng nhiên quỳ xuống trước mặt tôi. Ban đầu tôi
hốt hoảng, chẳng hiểu lí do tại sao hắn làm vậy, mãi cho đến sau tôi mới hiểu được nguyên do.
“ Ngồi im xem nào để người ta còn chữa vết
thương cho chứ!” Giọng nói này của hắn quả thực tôi chưa bao giờ nghe.
Ấm, êm, ân cần, dịu dàng đến khó tả. Tôi tự hỏi: “Liệu có phải trong hắn đang có một sự thay đổi lớn nào đó hay không?”
Tôi ngẩn người
nhìn hắn. Kỳ Phong, cái tên đáng ghét đó bỗng chốc lại trở thành một con người khác. Vừa rồi tôi cứ ngỡ hắn chỉ chạy đi mua cho tôi cây kem
thôi, đâu ngờ là hắn còn tranh thủ đi mua dụng cụ sơ cứu vết thương.
“ Làm gì mà cứ nhìn tôi chằm chằm thế? Bộ thích người ta rồi à?” Hắn
ngẩng mặt lên nói, bộ dạng nhìn(rất muốn cho ăn đấm:v) như vừa trải qua một cuộc vật lộn với quái vật. Nghe xong câu nói của hắn, tôi lập tức
dẹp ngay đi cái suy nghĩ rằng hắn đã thay đổi, trưởng thành hơn(?)
“ Còn lâu tôi mới thích cậu nhá!” Tôi dùng ngón trỏ ấn vào trán hắn một
cái. Hắn chỉ nhăn mặt một lúc rồi lại cười tươi rói. Bỗng nhiên tôi cảm
thấy có cái gì đó không quen.