“Hề hề, Kỳ Phong, cần
gì phải phản ứng dữ dội thế, anh chỉ đù một chút với Bảo Nam thôi mà!”
“ Đùa? Anh nghĩ cái gì
mà đùa thâm như thế hả? Làm cậu ấy nghĩ không tốt về tôi. Dù gì đi chăng nữa,
hai chúng tôi cũng là bạn thân cơ mà!” Hắn giận tới mức mặt đỏ lừ.Thấy tôi nhìn
lại thôi, xoay người đi. Haizz, chả hiểu gì cả! o.o
“ Anh xin lỗi, đừng giận
anh nữa, Kỳ Phong. Bảo Nam, Kỳ Phong đề cử em làm thành viên của Hội học sinh đấy,
giờ em giúp anh dỗ Kỳ Phong được không, nó dỗi anh thật rồi?” Tôi há hốc mồm
nhìn anh Nguyên rồi lại nhìn Kỳ Phong. Hắn vẫn tỉnh bơ. Tôi không tin! Sao có
thể, hắn sao có thẻ làm thế kia chứ? Hay là trêu đùa mình. Nếu trêu đùa mình
thì đừng có mà đến nước này chứ!!!
“Sao? Cậu ấy? Có thật
là vậy không, anh Nguyên?”
“ Không tin, em hỏi Kỳ
Phong đi.” Anh Nguyên hất mặt về phía Kỳ Phong, hắn vẫn thản nhiên như chưa hề
có chuyện gì xảy ra. Cuối cùng tôi cũng lấy hết dũng khí đi đến trước mặt hắn dằn
ra từng chữ.
“ Có.thật.là.vậy.không.Kỳ.Phong.?”
Hắn không nói gì, chỉ nhìn tôi cười rồi nhẹ nhàng xoa đầu tôi như xoa đầu một
con cún. Tôi giật mình, lùi lại trước hành động của Kỳ Phong. Tên này, chắc muốn
chết rồi! Thế là tôi tặng hắn luôn một cú đấm giữa mặt, khiến hắn chảy cả máu
mũi.
“ Lần sau đừng có mà mạo
phạm đến đứa bạn này nhá! Trước hết tôi xin cám ơn lòng tốt của ‘huynh’, nhưng
bao năm nay ngao du khắp thiên hạ, chưa một ai dám xoa đầu tôi, trừ bố mẹ tôi.
Hôm nay ‘huynh’ lại dám làm vậy với tôi, chả trách làm tôi tức giận đến vậy.” Hắn
vẫn đứng đó, máu mũi vẫn chảy. Chẹp chẹp, khổ thân thằng bé, vớ phải một đứa bạn
hay nhạy cảm, lại còn hơi tí là dùng nắm đấm.
“ Này Kỳ Phong, ê Kỳ
Phong, này, này, tỉnh đi, Kỳ Phong!” Anh Lâm lay lay gọi Kỳ Phong. Bây giờ tôi
mới để ý, tên biến thái Kỳ Phong kia đã ngất đi từ lúc nào không hay. Chết rồi,
kiểu này toi rồi! Nhỡ đâu gia đình hắn phái người đi ám sát mình thì sao?!?! Dù
sao gia đình tên này cũng khá giả lắm chứ đâu có như nhà mình suốt này phải ăn
cơm rau.
“ Anh Lâm, Kỳ Phong
không có bị làm sao chứ? Có phải do vừa rồi em mạnh tay quá không?”
“Bình tĩnh nào, không
sao đâu. Một phần cũng là do cú đấm vừa
rồi của em, phần khác là do cậu ta đang mệt. Mà em không biết sao, nó ở cùng
phòng với em mà?!” Anh Lâm vỗ vai tôi mấy cái khiến trái tim tôi muốn nhảy cả
ra ngoài. Hmm, bị bệnh nhưng sao lại không nói với mình? Tên này khó hiểu quá!
>.
“ Được rồi, trước hết
phải đưa nó đến phòng y tế đã. Bảo Nam, em ở lại chăm sóc nó nhé! Hôm nay cô phụ
trách ở đó xin nghỉ phép rồi, mai cô ấy mới quay lại làm.”
“ Sao lại là em?” Tôi
ngây người ra hỏi.
“ Nên nhớ là trong đó cũng có lỗi của em đó
nhé!” Anh Nguyên cười nham hiểm. Ôi mẹ ơi, vậy mà con tưởng cứ đẹp như thiên thần
là người tốt chứ…. -_-
“Thôi được, em sẽ chăm
sóc cậu ấy, các anh cứ yên tâm.” Đây gọi là bằng mặt nhưng không bằng lòng. ~.~
Đến phòng y tế, mọi người
đặt Kỳ Phong lên giường rồi bỏ mặc tôi ở lại chăm sóc hắn. Biết làm sao được,
cũng có lỗi của mình mà! :’( Nhưng mà
cũng có lợi đấy chứ, có thể nhờ cái vụ này mà mình trốn được tiết của ông thầy
dạy Hóa. He he, vui quá! Vui cái con khỉ, được cái lợi mà cũng có cái hại. Ở với
tên này không chết sớm mới là chuyện lạ.