“ Hối hận muộn màng rồi cưng!” Hắn nói rồi vỗ vào đầu tôi mấy cái. Grr, thật là muốn cạp cho hắn một phát. Tên điên đó…
“ Tui dám chắc cậu sẽ không lành lặn khi rời khỏi đây đâu, Trịnh Kỳ Phong à!!!” Tôi giơ nắm đấm lên, xương mu bàn tay chạm hẳn vào đầu mũi hắn.
Nhưng không biết sao chỉ ngay sau đấy tôi cảm thấy ở cổ tay mình bỗng
trở lên nóng ran.
“ Không nên nói vậy khi bản thân đang sợ hãi
chứ?!!” Kỳ Phong vẫn nắm chặt lấy cổ tay tôi không chịu buông. Nhưng hắn có ý gì khi chọn cái bộ phim kinh dị này cơ chứ??? Phim mà máu me be
bét thế này chắc tui sợ đến nỗi không còn một hồn nào mà vác thân ra
ngoài mất!!!
“ Tui…tui…không có sợ…ực!” Tôi nuốt nước bọt. Trong
đầu tôi giờ đang nổi lên một trận đấu dữ dội. Một bên là những câu đại
loại như: “ Mẹ ơi con muốn thoát khỏi đây!!! Chân ơi, mau bước ra khỏi
căn phòng tối tăm không có chút ánh sáng này đi!!!” Một bên lại là niềm
kiêu hãnh, tự tôn của bản thân lại ngăn cản bước chân tôi: “Ngu ngốc,
đời nào ta lại chịu khuất phục trước những thứ tầm thường thế này chứ!?! Không đời nào ta làm vậy, ngay cả khi cái tên cáo già kia vẫn đang
khiêu khích ta đi chăng nữa. Hừ!” Cơ mà sợ thế này rồi ngồi đây cũng chỉ tổ làm cho hồn lìa khỏi xác thôi. -.-
“
Mất.tiền.thì.phải.ngồi.xem.ha!” Không cần nhìn mặt tôi cũng biết là hắn
đang cười đểu tôi rồi. Mà cũng đúng thôi, dâng tiền cho những thứ vớ vẩn kiểu này, không xem thì tiền cũng bay, nên tốt nhất là ngồi xem cho đỡ
phí.
Tôi không nói thêm gì nữa, hậm hực lấy hộp bắp rang bơ ra
nhai nhồm nhoàm. Tôi nhìn chằm chằm vào màn chiếu, hai mắt cứ như tóe ra lửa hận.
Khoảng không vẫn là một màu đen thui, đôi chỗ lấp lóe
vài ánh sáng. Đột nhiên cả khán đài rung lên. Mọi người hét toáng lên.
Có cái gì đó rất lạ.Mặt đất lúc ấy dường như đang rung chuyển.
“ Xin lỗi tất cả quý khách. Rạp chiếu của chúng tôi vừa nhận được tin, có một trận động đất khoảng 3,5 độ Richter đang di chuyển từ hướng Đông
Nam, cách rạp chiếu 105 m. Mọi người vui lòng rời khỏi rạp phim để đảm
bảo an toàn.” Lời thông báo vừa được truyền đến thì tất cả mọi người đều nháo nhắc chạy đến cửa. Tôi cũng nhanh chân đứng lên chạy theo nhưng vì người ta chen lấn quyết liệt quá, tôi bị đưa đẩy đến nỗi nằm bẹp xuống
đất.
“ Bảo Nam.” Tôi nghe thấy tiếng Kỳ Phong rõ bên tai. Hắn
đến thật đúng lúc. Nhưng giá như hắn đến sớm hơn chút nữa thì tốt. Chân
tôi lúc này đã tê dại vì những con người chỉ biết nghĩ đến thân mình
giẫm lên. Tôi lết thân mình lên ghế ngồi. Một dòng máu đỏ chảy dài trên
chân tôi. Nó rát xé. Mặt đất vẫn không ngừng rung chuyển. Chẳng lẽ tôi
phải ngồi đây cho đến khi toàn bộ cái rạp này đổ rụp xuống sao?!
“ Không sao chứ?” Kỳ Phong thở hổn hển nhìn tôi, đôi tay bám chặt lấy vai tôi. Tôi nhìn hắn, hai mắt bỗng nhiên ứa ra một dòng nước nóng hổi.
“ Không ổn một chút nào.” Tôi nói rồi quệt đi dòng nước mắt vẫn đang chảy dài trên khuôn mặt.
“ Vẫn đi được chứ?” Kỳ Phong hỏi.
“ Có lẽ.” Tôi gượng đứng dậy, chân vẫn đau nhức nhối. Tôi vừa mới đứng
vững được một chút thì bỗng có người đẩy Kỳ Phong một cái va vào người
tôi và thế lại làm tôi trở về với tình trạng ban đầu, còn Kỳ Phong cũng
vì mất đà mà suýt nữa thì ngã luôn vào lòng tôi, may sao ông trời phù hộ cho hắn kịp bám vào ghế. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng thật sự mọi
chuyện vẫn chưa thể tốt đẹp hơn. Mặt đất càng ngày càng rung mạnh hơn.
“ Không ổn rồi. Chúng ta sẽ chết mất. Nào, lên đây!” Kỳ Phong ngồi xuống, mặc cho những cú va đập vẫn cứ liên tiếp trút lên người hắn. Tôi thấy
khóe mắt mình cay cay. Tôi đâu là gì để hắn làm vậy!
“ Nhanh
lên.” Hắn nói to. Nghe theo lời hắn, tôi vội vàng leo lên. Ngay lập tức
hắn đứng bật lên rồi chạy. Hắn chạy nhanh kinh khủng, nhưng điều đáng
nói là cái cách mà hắn lách qua mọi người quả thật là rất cừ. Tài năng
của hắn thực đáng khâm phục cơ mà làm người ta chóng mặt thế này thì
cũng có khác gì giết người đâu. Cảm giác buồn nôn bỗng nhiên bùng lên.
Tôi lấy tay che miệng, cố ngăn cơn buồn nôn.
“ Sao vậy?” Kỳ
Phong quay lại hỏi tôi. Tôi lắc đầy nguầy nguậy, ra dấu cho hắn tiếp tục chạy. Một luồng ớn lạnh xốc lên não tôi. Chắc là…
“ Cố thêm chút nữa đi, chúng ta sắp ra ngoài rồi.” Kỳ Phong nói.
Tất cả mọi người ai ai cũng hốt hoảng chạy tán loạn hết lên. Còn tôi thì
lại ngược lại, tôi thấy mình an toàn. “U…ọe…” Tôi lại lấy tay mình che
miệng lần nữa, tự nhủ với bản thân hãy ráng lên thêm chút.
Tôi
mập mờ thấy ánh sáng đằng trước, ánh sáng của hi vọng. Tôi cười thỏa
mãn. Tôi cứ ngỡ rằng thế là hết nhưng khi thấy Kỳ Phong vẫn chạy mới
chợt nhớ ra. Trận động đất này không có đơn giản. Chẳng còn bao lâu nữa nó sẽ đến đây.
“ Dễ thở hơn chưa?” Kỳ Phong hỏi. Tôi gật đầu mấy cái đáp lại.
“ Chúng ta sẽ đến khu giải trí, ở đó sẽ an toàn hơn.”
Tôi chẳng nói gì cả, mặc cho hắn tự độc thoại. Bởi lẽ cũng vì hoàn cảnh thôi mấy má, con đâu có muốn thế!!!
--------------------------------------------------
P/s: ờ Quốc Khánh. em hứa sẽ chăm chỉ viết truyện hơn, lên cấp 3 rồi, văn võ vẫn chưa tới đâu -.- Cuối cùng xin thank các bác có long kiên nhẫn đợi
truyện của êm ạ =)))))))))))))))))))