Tôi nghĩ là mình nghe nhầm thôi. Thực thì chuyện cũng có là gì với tôi đâu. Chỉ là…
“ Lỡ thích người ta rồi thì phải làm sao? Cậu trả lời câu hỏi của tôi đi.”
“ Hử?” Hắn nhăn nhó nhìn tôi. Thở dài một cái, hắn lại tiếp tục bước đi.
Hắn ngửa mặt lên trời, lẩm bẩm cái gì đó không rõ rồi tự cười một mình.
Tôi đi đằng sau hắn, quan sát từng cử chỉ của hắn nhưng vẫn tài nào hiểu nổi hắn đang muốn cái gì, buồn hay vui chuyện gì. Kể ra, tuy hắn chỉ là người bạn thân thứ hai của tôi nhưng tôi lại cảm thấy rằng chỉ có mình
hắn là người bạn thân duy nhất của tôi vậy. Còn hỏi về Ngọc Tuyết á? Cái con nhỏ ý là bạn đểu nhất từng gặp. Tui là tui chưa bao giờ thấy có đứa bạn nào suốt ngày đi nhờ vả người khác “hốt” zai cho mình!!! Linh Nhi
thì mới gặp thui, biết đâu mà lần. =)))))) Ờ, cũng chính vì những lí do
đấy nên tôi mới không muốn mất một đứa bạn thân như hắn, hắn quan trọng
lắm ý.
“ Vậy … hôm nay, tôi sẽ thay đổi cách nghĩ của cô.” Hắn
nói rồi đi thẳng. Lại một câu khó hiểu nữa. À mà nói thế thì cũng sai.
Hiểu thì hiểu nhưng ý của nó là thế nào?
“ Thôi đừng giỡn nữa…”
“ Tôi không có nói chơi đâu! Vì vậy nên cô cứ liệu chừng đi.” Hơ, là ý gì đây???
Tại một cửa hàng ăn…
Sau khi trò chuyện với tên Kỳ Phong mà chả hiểu ý hắn là gì, tôi chỉ
lẳng lặng đi theo hắn đến nơi hắn dẫn. Vậy mà ai ngờ lại là cái chỗ quái quỷ này.
“ Nè.”
“Gì?”
“Bộ không thấy kỳ sao?”
“Là sao má?”
“Rủ người ta đi xem phim cơ mà!?” Tôi phụng phịu nói.
“Ờ nhỉ. Hì hì, làm gì mà vẻ mặt nghiêm trọng vậy chứ, tôi đùa chút thôi
mà! Cô vô trong WC thay quần áo đi, còn tôi ngồi ngoài xơi ít bánh cho
đỡ chán. Okie?” Kỳ Phong nói rồi giơ tay lên làm dấu “ok”. Tôi đứng đó,
tự đập vào mặt mình mà than: “ Trời ơi, sao mình lại không nhớ ra nó cơ
chứ?!” Nhìn cái túi xách trên tay, lòng tui chợt dấy lên một cảm xúc khó tả. “ Lại được làm con gái rồi!”
Một lúc sau, tôi trở ra với bộ
dạng của một đứa con gái: váy ren, tóc giả. Mà cái tên kia, đây cũng đâu có phải lần đầu hắn nhìn thấy tôi trong bộ dạng con gái đâu chứ mà làm
ra vẻ ngạc nhiên dữ lắm đến nỗi phụt hết cả cà phê lên mặt anh phục vụ
-_-.
“ Ờ…này…chúng ta đi thôi.” Mặt hắn bỗng dưng đỏ ửng lên
trông ngộ dễ sợ. Hắn nhanh chóng trả tiền rồi cứ thế vùng vằng mà đi ra
ngoài. Zậy là seo???
“ Kỳ Phong, đợi tui với!” Tôi chạy đuổi theo đằng sau. Cái tên này, hắn thật là khó hiểu đấy. Mà thôi, kệ đi, trông
hắn hiện giờ cũng đâu đến nỗi tệ.
Tôi đi theo hắn, cũng chẳng
thèm nghĩ gì thêm. Cơ mà bạn bè với nhau mà sao hắn chả thèm nói với tôi câu nào hết á~ Tôi cũng nghĩ tình trạng này sẽ diễn ra đến lúc xem phim xong thôi nhưng nào ngờ chưa xem gì hết thì tôi gặp phải một chuyện.
“ Bảo…Bảo…” Nhỏ nhìn thấy tôi tròn xoe mắt nhìn, giọng thì ấp a ấp úng. À phải phải, tui đang trong bộ dạng con gái nên không biết phải gọi như
thế nào.
“ Ngọc.Tuyết…” Tôi khẽ nói.
“ Bà cũng đến đây xem phim sao?” Nhỏ ngạc nhiên hỏi.
“ Ơ thế chả lẽ đến đây làm mắm à?! Mà bà đi cùng với ai, không lẽ lại đi xem một mình?” Ờ thì nhìn nhỏ giờ cũng thảm hại lắm.
“ Bộ bà quên là bà đã làm mối cho tôi với ai sao?” Ngọc Tuyết phùng má nói. Mà tui đã làm mối ai cho nó nhở? Ai ta?
“ Này đừng có làm cái vẻ mặt như bản thân không có dính dáng gì đến đó
chứ! Người bà mai mối anh Thành cho tui rùi thây?!” Nhỏ ấn ngón tay lên
trán tôi, viết chữ “Rõ ghét” -.- (Dễ thương ghê~)
“ Để em phải
chờ lâu rồi, Ngọc Tuyết. Ủa, Bảo…” Anh Thành từ đâu không biết chui từ
đâu ra cầm hai chai nước cola. Thấy thế tôi cũng quay ra vẫy tay chào,
cười trừ.
“ Cậu ấy là Bảo Ngọc.” Ngọc Tuyết nhanh trí nói. Có vẻ nhỏ hiểu ý tôi đấy.
“ Ya, vậy ra tên của em là Bảo Ngọc. Rất hân hạnh được gặp em.” Anh Thành xòe bàn tay nõn nà không tì vết của mình ra như một kiểu chào dạo đầu
lịch sự. Tôi cũng xòe tay ra, bắt tay với anh rồi nở một nụ cười tươi
rói. Anh đi lướt qua, ghé sát tai tôi nói thầm: “ Em đẹp tựa như thiên
thần ha.” rồi buông tay tôi ra, vẫy tay gọi Ngọc Tuyết đi theo. Một cơn
bão bỗng chốc nổi lên trong lòng tôi. Không lẽ chuyện đó lại xảy ra một
lần nữa? Không, không, không đời nào! Nhưng chuyện này đâu ai có thể dám chắc, huống hồ mình mới chỉ quen biết người ta còn chưa đầy một tháng,
đâu thể nhận định được người ta. Mặc dù thế nhưng loại người như mình…
Trong khi đang suy nghĩ mông lung thì bỗng có một cánh tay đặt lên vai tôi.
Tôi ngoảnh mặt lại nhìn, hóa ra là Kỳ Phong. Hắn quả là cứu tinh của
tôi.
“ Làm gì mà thẫn thờ đứng đó vậy? Tôi thấy cô không đi theo
nên quay lại tìm. Cô làm tôi lo lắm đó! Có chuyện gì xảy ra sao?” Hắn
thắc mắc.
“ À, chỉ là gặp người quen thôi, không có chuyện gì
xảy ra hết. Chúng ta đi thôi.” Tôi gượng cười trả lời hắn. Nhưng thật là nhờ hắn mà tôi không còn rối nữa, lòng cũng nhẹ nhõm hơn. Tôi bỗng thấy như mình mắc nợ hắn vậy! Hì hì.