“ Không ngờ đằng ấy cũng yêu thiên nhiên gớm.” Hắn nói rồi lấy chìa khóa mở cửa phòng.
“ Tất nhiên rồi!” Tôi đáp. Haiz, giờ mà nói là tôi ngắt cánh hoa để xem
có đi hay không đi để còn trốn thì chắc hắn sẽ cười thối mũi tôi mất.
Hắn sẽ vênh cái mặt lên và nói thế này này: “Hô hô, bà chụy lớn đầu rồi
mà mê tín gớm. Chắc chụy rất muốn có phép màu xảy ra nhưng xin lỗi, dù
thế nào cũng vậy thôi vì tôi ở đây rồi!” Ôi nghĩ đến thôi cũng thấy điên đầu rồi!
Hắn đi thẳng đến giường tôi, xách cái túi mà hồi sáng
tụi tui mới mua. Tôi ngẩn tò te nhìn hắn, vờ như không có chuyện gì xảy
ra, lẳng đi ra ngoài. Ai dè lại bị hắn bắt gặp.
“ Tính chuồn đi
đâu đấy?” Hắn giơ cái túi lên, ánh mắt trông khủng bố dễ sợ. Chẳng để
tôi nói gì thêm, hắn nói tiếp: “ Kể ra thì cô cũng phải biết thương mình chứ?! Tiền cô phải bỏ ra, giờ mà cô không đi thì khác nào ném tiền ra
ngoài cửa sổ?” Nghĩ đi nghĩ lại cũng đúng ha! Cơ mà sao ra ngoài đời tui ngu vậy nè trời?!? Thực sự là hắn đã làm tôi cứng họng, không nói được
thêm lời nảo, chỉ đành cầm cái túi trên tay hắn rồi lẳng lặng ngồi vào
một xó, khóc thương cho số phận bi thảm của mình.
“ Chẳng lẽ cô
không thoải mái khi ở cạnh tôi? Tôi đáng ghét đến thế cơ à?! Nhưng sao
trước đó, cái hồi mà cô vẫn còn là con trai ấy, sao không ghét tôi như
vậy đi?” Hắn tự nhiên bay tới ngồi cạnh tôi, ánh mắt nhìn thật khó hiểu. Tôi không biết hắn đang nghĩ gì mà nói những điều này nhưng chắc phải
có uẩn khúc gì đó. Hay tui làm hắn đau lòng vì không cho hắn đóng vai
hoàng tử sao? Không không, hắn cũng lớn rồi, đâu còn trẻ con mà chấp
nhặt những chuyện ấy. Nhưng ….nhỡ đâu đó lại là thật thì sao?
“
Nhưng giờ tôi vẫn đang đóng giả con trai mà?! Có điều gì thắc mắc sao?
Mà có khi nào tôi bảo ghét cậu không?” Mong rằng những điều vừa rồi tôi
nói làm hắn dịu đi. Tôi cũng chả hiểu sao dạo này hắn lại có mấy cái
thái độ kiểu ấy. Ầy, suy cho cùng thì hắn vẫn đáng ghét lắm. :P
“ Đứng dậy!” Hắn bỗng nhiên quát lên làm tôi giật bắn mình. Bộ tôi nói điều gì làm hắn không vui sao?
“ Ơ…nhưng…”
“ Tôi đã bảo cô đứng dậy, cô không nghe thấy sao?” Hắn đột nhiên cúi
xuống chộp lấy cánh tay tôi rồi kéo tôi đứng dậy. Quả thực tôi chẳng
hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Không hiểu sao hắn lại có những hành
động kì quái này nữa. Nhưng tuyệt đối tôi không thể để mình bị đối xử
như vậy được.
“ Bỏ ra nếu không tôi cho cậu một cước đấy!” Tôi
cương quyết nói. Tôi định giật cánh tay mình ra khỏi tay hắn nhưng lại
không tài nào làm được. Tay hắn dường như chắc hơn thường ngày thì phải. Không những vậy hắn còn kéo giật tôi lại, tiếp tục công việc “dắt chó
đi dạo”.
“ Thường ngày, tôi mặc cho cô thích nói gì thì nói,
nhưng hôm nay thì khác, tôi sẽ không làm vậy. Trước đó tôi có thể hỏi cô một việc được không?” Hắn nói.
“ Được thôi nhưng trước đó cậu
phải bỏ tay ra đã, tôi có thể tự đi được.” Tôi vẫn gắng sức giật tay ra. Tình trạng hiện giờ của tôi thật sự rất khốn khổ.
“ Okie!” Hắn
giơ tay tôi lên thả ra một cách bất cần, nhìn mà rõ ghét. Tôi xoa xoa
cái cổ tay đang đỏ ửng lên, quay phắt ra nhìn hắn bằng ánh mắt đầy sự
căm hờn.
“ Muốn gì?” Tôi hỏi cụt lủn.
“ Tại sao cô lại
chọn anh ta?” Ánh mắt hắn nhìn tôi có gì đó mong chờ. Tôi không hiểu.
Hắn đang nói về ai? Về anh Hàn Lâm hay sao? Nhưng chuyện đó đâu có gì là to tát lắm mà hắn phải quan tâm.
“ Nếu là chuyện đó thì dẹp đi….”
“ Nhưng tôi muốn biết câu trả lời của cô.” Hắn nói.