“ Này thằng ngu!” Tôi túm lấy vạt áo hắn, ra sức kéo cái mặt hắn xuống để nhìn cho rõ mà chẳng hiểu sao mãi vẫn
không kéo nổi J))) Oài, mà sao chỗ tôi tự nhiên lại có bóng râm nhỉ? Ê
khoan, cái câu tôi vừa nói hình như có pha chút gì đó hơi khàn khàn.
Chẳng lẽ… tui bị viêm họng? @.@ Bình tĩnh, hình như có gì đó sai sai.
Đời nào có chuyện giọng mình lại nghe nam tính như thế được!!!!
Tôi ngước mặt lên nhìn cái “bóng râm” ngay trên đỉnh đầu. Một màu vàng quen thuộc cùng với cái khuôn mặt to đùng của anh Thành đang lù lù trước mặt tôi. Ôi thần linh ơi, cái tình thế này là thế nào đây hả thần ơi!
“ Mày bị ngu hay sao? Mày làm thế khác nào phô cho mọi người xem thân
phận thực sự của Bảo Nam? Mày trả lời đi. Tao đang hỏi mày đấy!” Anh
Thành nhìn hắn bằng ánh mắt cực kì khủng bố. Tôi cũng chẳng khác gì ảnh, toàn thân cũng đang run lên từng hồi vì tức.
“ Đúng vậy. Ngu như con ba chấm ấy! Ít ra thì cậu cũng phải nghĩ đến tôi chứ?! Bộ tưởng
muốn làm gì thì làm sao??? Nói cho mà biết, ‘thằng’ Bảo Nam này không có đơn giản đâu! Khôn hồn thì đi bảo với nhỏ đó rằng chẳng có diễn kịch
hay diễn kèo gì hết! Hiểu chưa?” Tôi giật mạnh vạt áo hắn, chỉ muốn kéo
cái bản mặt hắn xuống đấm cho một phát cho đỡ bõ tức mà lại vướng phải
cái ông Thành hâm này chứ!!!
Kỳ Phong nhìn hai bọn tôi, nhếch mép cười. Hắn lấy tay gạt phăng hai cái tay đang túm lấy áo hắn. Vuốt mái
tóc màu xanh rêu thần thánh của mình, hắn đút hai tay vào túi quần, nhìn thẳng vào mắt hai chúng tôi, nói:
“ Thế hai người có nghĩ được
cách nào vào lúc đó hay không? Ngoài làm việc đó ra, chẳng còn cách nào
khác. Dù sao thì người ta cũng nghe thấy cái câu mấu chốt rồi còn gì!”
Hắn nói gì, tôi không hiểu. Người ta nghe được câu đó thì mắc mớ gì mà hắn
bắt tôi diễn kịch? Đầu óc hắn có vấn đề hay do tui ngu vậy?
“ Chú mày có thể nghĩ cách khác mà, cớ gì mày lôi cả Hội vào chơi cùng? Mày
không nghĩ cho đàn anh mày một chút nào phải không? Bọn anh mày cũng sắp lên đại học rồi còn gì. Mày đâu cần bắt tội đàn anh mày chứ?!” Anh
Thành nói.
“ Vậy sao anh không nghĩ cho Bảo Nam đi?! Chả phải
nếu chúng ta càng rườm ra thì họ càng nghi ngờ Bảo Nam hay sao? Tốt nhất là làm một nèo cho xong. Hết nghi vấn!” kỳ Phong thản nhiên nói. Tôi
hơi giật mình. Nghĩ cho tôi? Nực cười!
Tôi bỗng cười phá lên như một con điên. Cả hắn và anh Thành đều nhìn tôi, làm như chẳng hiểu cái
gì hết ấy. Hai người thật buồn cười. Được thôi, muốn nhìn tôi trở thành
con gái thì cũng không sao hết. Muốn xem trình tôi thế nào à? Ok.
“ Hai người đã thách thức tôi đến vậy thì… Được, tôi sẽ cho hai người
thấy, dám thách thức Bảo Nam này không phải chuyện đùa. Kỳ Phong, nói
đi, cậu muốn tôi làm gì?” Tôi đứng chống nạnh nói, vẻ mặt đầy thách
thức. Một ngọn gió nhẹ thổi qua làm mái tóc xanh của hắn bay bay. Hắn
mỉm cười, bước đến gần tôi, nâng chiếc cằm nhỏ nhắn của tôi lên.
“ Để tôi xem nào, cậu nên đóng vai gì đây? Công chúa hay phù thủy nhỉ?”
“ Cứ để tôi đóng phù thủy thử xem. Tôi dám chắc sau vở diễn cậu sẽ chẳng
còn cái răng mà ăn cơm đấy!” Tôi cười đểu hắn một cái. Hắn dám cho tôi
làm phù thủy thì chắc chắn ý hắn là tui…ác như phù thủy (ha)?
“ Vậy là rõ rồi còn gì? Công chúa ngủ trong rừng phải không?” Hắn nói.
“ Đúng ý tôi rồi đấy!” Tôi cười. Nhưng có gì đó không ổn. Ám khí ở đâu đó đang lan tỏa. Từ người vẫn một mình bơ vơ đứng đó nhìn hai chúng tôi
nói chuyện với nhau.
“ Này, HAI ĐỨA KHÔNG ĐỊNH HỎI Ý ANH À???” Anh Thành hùng hổ bước đến, chen giữa cắt ngang cuộc trò chuyện của hai chúng tôi.