Có gì pà kon thông cảm , chả là mấy ngày
qua máy Joon bị hỏng mất cái màn hình không viết truyện được nên có sai
chô nào thì m.n bỏ qua cho nhé :P
---------------------------------------------------------------------
“ Được rồi, em vào lấy đi.” Anh Thành dí sát mặt vào mặt cô gái ấy mà nói “ Nhưng này, tôi cấm em, tuyệt đối không được nói cho ai biết chuyện
này. Nếu không…” Anh Thành nói rồi đưa tay lên cổ kéo một đường hệt như
du côn. Cô gái ấy có vẻ sợ anh Thành nên cũng biết đường mà nép nép sang một bên rồi đi vào phòng, lấy quyển ra rồi đi biến. Tôi nhìn anh đầy vẻ lo lắng. Cô gái đó, liệu có chịu nghe lời của anh không? Tôi chỉ thấy
anh cười xuề xòa rồi vuốt vuốt cái mớ tóc vàng mào gà của mình. Ây ây,
nói chung thì dù trong hoàn cảnh nào anh ấy cũng có thể làm đỏm hết a~
Nhưng tình trạng hiện giờ là phải làm sao để đối phó với câu trả lời của cô
gái đó đây. Chẳng lẽ lại cứ để cho cô ta thích làm gì thì làm chắc?
Không, không, tuyệt đối không được.
“Cô đừng có mà đứng đó…”
“ Này này hai cô nương, nói chuyện gì thì nói chứ đừng có động đến con
cún của tui chứ! Nếu như hai tiểu thư đây không biết chuyện gì đã xảy ra thì để tôi kể cho mà nghe.” Tôi cũng chẳng biết tên Kỳ Phong điên khùng này chui từ đâu ra cướp lời tôi. Mà sao hắn dám gọi tôi là con cún chứ, hơ hơ -_-
“ Kỳ Phong, đây không phải chuyện của cậu. Vậy nên,
cậu vui lòng đừng xía vào.” Nhỏ Anna hất mặt lên mà nói. Chậc chậc, tôi
nhìn thấy cái điệu đấy của nhỏ thôi cũng đủ để tôi muốn đấm vào cái bản
mặt vênh váo của nhỏ rồi. Còn cái tên Kỳ Phong kia, hắn cũng đâu có phải dạng vừa, ddooois đáp cũng được phết.
“ Ồ, thế cơ hả Ngọc nữ,
xin lỗi vì tôi đã động chạm đến việc của cô. Nhưng biết sao giờ, tôi
không muốn một người trên cao lại đi đối đầu với tên dân quèn này.” Hắn nói rồi chỉ vào mặt tôi. Graw, bộ hắn muốn tôi điên lên thật đấy hả?
Hết con cún rồi giờ lại đến dân quèn? Được thôi, nếu muốn ta đây cho ta
đây cho ngươi toại nguyện.
“ Chi hua hua sủa gì mà nhiều thế
nhỉ? Chắc thằng dân quèn này phải mang nó về dạy dỗ lại thôi nhỉ anh
Thành?” Tôi nói. Anh Thành nhìn tôi mà mặt khó đỡ không chịu nổi. Chắc
lại bực mình vì hai bọn tôi đứng kích đểu nhau chăng???? Có nguy cơ núi
lửa phun trào thật đấy!
“ Hey, cậu vừa nói gì? Chi hua hua? Bảo
tôi hả? Có tin là tôi cho cậu lên thiên không hả?” Hắn bỗng nhiên quay
phắt ra chỗ tôi, từng bước chậm rãi tiến lại gần tôi, còn mặt thì trông
như kiểu vừa bị khủng bố tinh thần vậy!( ừ thì đúng là vậy mà =.=)
“ Ờ, như thế cũng may, không xuống địa ngục là được rồi. Hề hề.” Tôi nhìn hắn cười như con ngố. Bỗng dưng tôi thấy có cái gì đó lạnh lạnh sau
lưng. Ma à? Ơ đâu, làm sao có con ma nào đằng sau đâu?!? Ây, chẳng lẽ…
“ Hai đứa kia, nói chuyện với người ta mà sao cứ kéo nhau ra một góc thì
thầm vậy hả? Có cần anh cho mỗi đứa một phát tỉnh luôn không hả?” Anh
Thành nói. Vâng vâng, tôi biết chứ, ổng lắm lúc nghiêm túc dễ sợ luôn ấy chứ bộ!
“ Dạ em xin lỗi. được rồi, quay lại với việc chính. Cô Anna, cô có ý kiến gì về việc Bảo Nam không lấy được chồng không?”
“ Cái gì?” Cả bốn người bọn tôi tròn mắt nhìn Kỳ Phong. Đầu hắn có bị chập mạch hay không mà đi hỏi câu ngớ ngẩn như vậy?
“ Ý lộn , ý tôi là cô Anna đây đã hiểu rõ tường tận mọi chuyện chưa mà
nói lớn nói bé như vậy? Nhỡ đâu sự việc không như cô bạn của cô nghe
thấy được thì sao? Thử hỏi lại cô ta xem, liệu cô ta có nghe hết cuộc
nói chuyện của chúng tôi hay không mà đã dám chắc rằng Bảo Nam là con
gái? Hỏi thư đi.”
Vù.
Lời của hắn cứ như một cơn gió lướt
qua tai tôi. Ừ, cũng phải ha, chắc gì cô ta đã nghe hết toàn bộ cuộc nói chuyện ấy! Nhưng việc này có quá mạo hiểm không? Một là đúng như lời Kỳ Phong nói, cô ta không hoàn toàn nghe hết , mọi chuyện quá tuyệt vời
ông mặt trời và tui được trả tự do khỏi sự lo lắng khôn nguôi vì chuyện
này. Hai, nếu như đúng là cô ta nghe hết, hoàn cảnh của tôi sẽ bị đẩy
vào thế bị động, cực kì cam go và không thể nào trốn thoát được. Tồi tệ
hơn là tôi bị đuổi ra trường học dễ như ăn bún cá diêu, mà mon này lại
là món khoái khẩu của tôi(không liên quan =))))) nhưng trong lúc này hẳn là tui rất ghét nó(?)!
Dù sao đi chăng nữa, không sớm thì muộn, toàn bộ bí mật của tôi đều sẽ bị phơi bày trước ánh sáng và tất nhiên
là sẽ không thể nào cứu vãn được. Thôi thì chấp nhận số phận vậy! Tôi
cũng chẳng muốn phải bận tâm thêm nữa, có đúng là vậy thì cứ nói huỵch
toẹt ra hết đi, đây chuẩn bị tâm lí sẵn rồi.
“ Này, nói đi, cậu
có nghe thấy hết bọn họ nói chuyện không?” Anna huých mạnh vào tay cô
bạn đứng cạnh, mắt dáo diết nhìn xung quanh. Có vẻ như trong lòng nhỏ
đang có một cảm giác thất bại chăng?
“ Tớ… không có nghe hết…”