Tiết 4 kết thúc nhanh chóng hơn tôi tưởng. Tôi lọ mọ lục cặp lấy
sách vở tiết sau ra học trước thì bỗng một tập ảnh rơi ra. A, chết quên, tôi vẫn chưa đi tìm ai đó thích hợp cho nhỏ bạn thân yêu của mình.
Không tìm được ai là đời tôi coi như xong. Nghĩ thế là tôi liền cầm ngay xấp ảnh chạy vọt ra ngoài, đi thẳng đến phòng Hội học sinh, tìm đàn anh một lần nữa.
" Anh Thành, anh Lâm, anh Nguyên, em có chuyện muốn nói với các anh." Tôi mở toang cửa xông thẳng vào. Hoe, trong này không có ai cả. Vừa đúng lúc ấy, một nam sinh đi ngang qua, tôi liền nhảy
chồm ra hỏi. Sau một hồi tra hỏi rất quyết liệt, cuối cùng tôi nhận lại
cái kết quả chẳng thể nào tồi tệ hơn. Cậu ta chẳng thể nào cho tôi biết
đàn anh Hội học sinh ở đâu, hại tôi chạy khắp sân trường tìm muốn nổ con mắt. Ông trời quả thực không phụ lòng người, sau một hồi chạy mệt bở
hơi, tôi đã phát hiện ra đàn anh đang giải quyết vụ đánh nhau “tan nhà
nát cửa” ở cổng trường. Cũng may là tôi đến đúng lúc sự việc được giải
quyết xong.
“ Anh…” Tôi chạy mệt đứt hơi đến nỗi nói không ra lời, tay cứ chốc chốc lại vuốt vuốt ngực vài cái cho xuôi.
“ Em bị hóc xương cá hay sao mà không nói được vậy?!” Anh Lâm nói. Anh
này cũng hay thật đấy! Thấy người ta mệt như thế này rồi mà vẫn còn trêu chọc được! Không vì con bạn thân của tui thì tui cũng không phải chạy
hùng hục đi tìm các anh thế này.
“ Cậu cứ trêu chú ấy, phải thông cảm cho chú ấy chứ! Chắc là sợ đàn anh đi mất, không xin được chữ ký
nên mới hớt hải chạy đến đây như sắp có người chết vậy, anh nói như vậy
có đúng không, Bảo Nam?” Ôi trời ơi, cái giọng oanh vàng này không thể
nào nhầm lẫn với ai khác ngoại trừ anh Thành-người suốt này chỉ biết đến “fan” với “fèn”.