Tôi bước đến trước cửa phòng Hội học
sinh, chần chừ không biết có nên vào hay không. Lý do Hội học sinh gọi
hai chúng tôi lên đây làm gì, tôi còn chưa rõ. Bị phạt hay khen thưởng?
Cũng chẳng biết là cái nào nữa! Mà tôi nghe nói rất ít người được gọi
lên phòng Hội học sinh, nếu có biết mặt họ thì cũng chỉ là các lớp
trưởng, hiệu trưởng, hiệu phó và một số giáo viên.Nhưng từ khi anh Thành công bố các gương mặt của Hội học sinh thì số lượng kéo đến phòng Hội
là vô cùng nhiều. Vừa đi lên trên đây tôi đã gặp mấy bạn nữ rồi. Mặc dù
vẫn đang trong giờ học!
Cửa phòng Hội học sinh bỗng nhiên bật
mở. Tôi vội nép vào bờ tường và chợt nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc.
Thật không khó để nhận ra tâm trạng cô ta. Mặt thì đỏ ửng, miệng không
ngừng lầm bẩm điều gì đó khiến tôi phát sợ vì tưởng cô ta sắp biến thành phù thủy! Hẳn là cô ta đang rất tức giận! Cô đóng sầm cửa lại rồi quay
mặt đi biến, chẳng hề nhận ra sự hiện diện của tôi. Tôi lại nhìn cánh
của phòng Hội học sinh, do dự, rồi cũng quyết định vặn nắm xoay.
“ Bảo Nam! Đợi đã!” Đúng lúc tôi định bước vào thì bỗng tên Kỳ Phong từ
đâu đó mọc ra gọi to làm tôi suýt chút nữa lên cơn đau tim mà chết. Tôi
quay qua nhìn Kỳ Phong đang chạy hồng hộc về phía mình, trong đầu lại
lởn vởn những hình ảnh vừa rồi. A, không lẽ hắn định tính sổ với mình về chuyện vừa rồi sao? AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA. @.@
Tôi vội vàng xooay núm mở cửa chạy vào phòng rồi lại đóng sập cửa lại, trong khi cơ mặt vẫn đang hoạt động như ấm nước sôi.
“Này, mở cửa ra hộ cái! Cậu tính nhốt tớ ở ngoài hay sao vậy hả?” Kỳ Phong
đặp cửa hét to. Tôi nhắm tịt mắt, tay vẫn giữ chặt nắm xoay, người cứng đơ như pho tượng mặc dù trên khuôn mặt vẫn có những biểu cảm của con
người, cảm xúc thực sự chỉ có những ai trong hoàn cảnh của tôi mới hiểu.
“ Thì cậu vặn núm là mở được mà!” Tôi nói giọng thé thé như con mèo con bị bỏ đói đáp lại Kỳ Phong.
“ Cậu ấn nút khóa trong đấy rồi thì làm sao tớ vào được?!” Kỳ Phong đứng ở ngoài bực bội nói. Tôi hé mắt nhìn xuống tay mình. Đúng là tôi đã chốt
khóa cửa không cho hắn vào! Liếc nhẹ đàn anh vài cái, tôi thấy mặt ai
cũng hiện rõ dấu hỏi chấm to đùng. Cười trừ, cười trừ! Chắc chỉ có cách
này mới cứu vãn được tình thế hiện tại.
“ Bộ hai đứa đang chơi
trò trốn tìm à? Trông có vẻ vui ha?!” Anh Thành nhíu mặt nhìn tôi. Tôi
nhìn anh cười xuề xòa cho qua. Lại quay qua nhìn cánh cửa, một lần nữa
tôi lại do dự. Thật khó để tôi có thể đối diện với Kỳ Phong lúc này. Tôi chỉ sợ, khi mở cánh cửa này ra tôi lại bị con tim mình chi phối, có cái thứ cảm giác gì đó thật khó tả khiến tôi thực sự nghẹt thở. Tôi nhìn
tay mình, buông lỏng.Tôi cũng chẳng biết từ lúc nào tôi đã mở cửa cho
hắn nữa. Và khi bắt gặp ánh mắt ngổ ngáo của hắn, tôi cảm tưởng như đồng tử của tôi dãn nở ra. Cũng vì đó mà tôi đã chạy vọt đến ngồi xuống ghế
được xếp dưới chiếc bàn cạnh anh Lâm.
“ Tôi có lời khen cho cậu đấy, chó con của tôi ạ!”