“ Cô… chết với tôi!” Nói rồi hắn tính vồ lấy tôi để ‘xử lý’ vụ lộn xộn lúc nãy thì bỗng bị hụt và làm một quả vồ ếch rất chi ngoạn mục. Nói vậy hóa ra tôi là ếch nhái à???
“ Vồ ếch vui ha!?!! Hô hô…” Tôi nhìn thấy vậy liền bật cười, điệu cười kinh ‘khủng nhất’ tôi từng biết. Hắn nhăn mặt nhìn tôi, tiện lườm một cái sắc lẹm. Vậy là tôi im re luôn!
Hắn đứng thẳng dậy, phủi sạch bụi trên người rồi lẳng lặng đi tiếp chẳng nói lời nào. Những lúc như thế này là lúc tôi phải cẩn thận nhất. Thực ra hắn chỉ giả vờ như chuyện đó không-hề-có-ảnh-hưởng-gì-tới-hắn. Tôi là bạn thân hắn mà, chuyện này tất nhiên phải biết.
Tôi đi bên cạnh hắn mà lòng cứ bồn chồn, lo sợ. *Chốc chốc lại ngó nhìn khuôn mặt trẻ con kia*, không cảm xúc. *Chốc chốc lại ngó nhìn khuôn mặt trẻ con kia*, vẫn lạnh tanh. *Lần cuối cùng ngó nhìn khuôn mặt trẻ con kia*, một nụ cười man rợ bỗng dưng bùng phát. Tư thế phòng thủ đã sắn sàng.
Kỳ Phong liếc nhìn tôi một cái, tôi cũng theo đó mà xê dịch mình lui ra xa. Nên tránh xa vẫn tốt hơn. Hắn bắt đầu quay hẳn người sang phía tôi. Tôi bước chân dài hơn, mặt vẫn không ngoảnh lại nhìn hắn một lần, chỉ sợ nhìn rồi không biết chuyện gì sẽ ra nữa.
Bụp.
Tôi nghe thấy rõ mồn một tiếng dậm chân của Kỳ Phong. Và chỉ đợi có thế, tôi cắm đầu chạy chẳng cần biết trời đất đâu.
*Chú ý tới nào: thông báo, mai Joon sẽ up thêm một chương nữa xôm ha ^-^ , sớm thôi!