Thiên Thần Trong Mơ

Chương 15




…. Mãi đến 9 giờ tối tôi mới có thể nhẹ nhõm mà đưa chân bước ra cửa hàng để trở về kí túc xá. Nhìn những đồng lương đầu tiên trên tay mà lòng tôi vui sướng khôn cùng. Dù sao, cũng nên cho “mớ” tiền này vào hộp tiết kiệm mới được, chứ cứ để bên ngoài thì không biết chừng một lúc bồng bột nào đó, tôi lấy luôn đám tiền này chi tiêu vào khoản linh tinh thì chết!

Tôi sải bước trên con đường nhựa đen thui, trong đầu toàn là một mớ hỗn độn. Rõ là đường chính mà keo kiệt kinh! Trên đường, cách cơ mấy cây (ý tôi là mấy cái cây bên lề đường) mới có một cái cột đèn. Tôi vừa đi vừa than thở. Đường thì đã tối đã thế lại còn nhiều đá nữa chứ! Hại tôi suýt nữa trượt chân mà là một cú vồ ếch ngoạn mục chưa thấy trong cuộc đời của tôi. Thấy đằng trước có vẻ là lạ, tôi liền nheo mắt lại, tập trung nhìn. Ủa, đó không phải là cái cô vô duyên vừa nãy hay sao? Nhìn chung quanh xem, cô ta có đầy đứa con trai bao vây kìa, chắc lại đi chơi qua đêm với mấy thằng cha này rồi. Vậy, coi như lời tôi vừa nói cũng như không. Thôi thì đi qua cho nó lành.

Tôi rảo bước thật nhanh, đang có ý định đi qua đó thì mới nhận ra rằng cô gái đó không phải là đi đà đúm với mấy bọn con trai kia mà là đang bị bọn chúng ức hiếp. Ha, nhức mắt thật với bọn này thật đấy! Cái lại đàn ông không ra thể thống gì thì cũng đừng có xuất hiện trước mặt ta thì đúng hơn. Xin lỗi nhưng mà hôm nay có vẻ bọn mi xui xẻo rồi, bỗng dưng khi không làm Trần Bảo Nam ta thấy ngứa mắt.

Chả cần nói gì nhiều, tôi đá luôn viên đá nhỏ ở ngay trước mũi chân. Viên đá được bay trên không trung, hạ cánh và đập vào đầu tên này rồi lại bật mạnh sang đầu tên kia. He, một phát trúng hai đích luôn!

“ Mày, mày dám ném đá vào đầu bọn tao?!” Cả hai tên đó quay phắt lại nhìn tôi rồi nổi khùng lên.

“ Hơ hơ, tôi đâu có ném, tôi đá chứ bộ! Ngu gì mà tôi lấy tay ném cho bẩn bàn tay quý giá này của tôi.” Tôi thản nhiên đáp.

“ Mày, mày được lắm! Anh em đâu, xông lên đánh nó cho tao!” Tên bị đá văng trúng đầu đầu tiên ra lệnh. Nhìn kỹ thì cái tên này không có đủ tiêu chuẩn để làm thủ lĩnh. Từ đầu đến chân không hề có một tí nhan sắc gì cả. Tóc tai thì lỗi mốt từ thời nảo thời nào. Nhưng xét cho cùng, tôi vẫn nên để ý đến tình thế ‘ngàn cân treo sợi tóc’ này của mình thôi! Vì là sức con gái nên tôi chả trụ được lâu, hơn nữa tôi mới học cách đánh với nhiều người nên chưa có khối kinh nghiệm già dặn. “Trong 36 kế, chạy là thượng sách!” Tôi kéo cô gái đó chuồn lẹ lúc bọn chúng không để ý và rồi lại để bị trật chân trong lúc chạy.