Quay xuống dưới sảnh, Austin còn tưởng hai người kia sẽ ở trên đấy lâu hơn hoặc có thể không ra.
Ai mà ngờ tên thần kinh này lại dở hơi mà bỏ đi xuống đây sớm như vậy.
Ngồi vắt chân lấy bỏ nho cho vào miệng mà nói:
- Tôi bảo này, cậu bớt lại chút đi.
Em gái của tôi nó yếu đuối như vậy, cứ bắt nó phải chịu một kẻ điên như cậu là thế nào nhỉ.
Zane nhíu mày, cơn tức giận vừa này còn chưa nguôi ngoai, vậy mà tên này lại cứ thích chọc vào tổ kiến lửa.
Nhếch lông mày nhìn Austin, lạnh nhạt nói với anh:
- Cô ta trở thành em gái cậu từ bao giờ đấy?
- À, cậu chưa biết à? Thì cũng mới đây thôi.
Mà dù sao tôi cũng cần chút vốn để làm ăn.
Lấy của gia tộc thì không hay, thôi thì đành nghĩ cách vậy để có thêm chút ít.
- Austin nháy mắt với Zane.
Vậy mà Zane còn lạnh lùng vuốt phẳng áo mà ra lệnh đuổi Austin về.
Trước mặt thì là thằng bạn thân lạnh nhạt, thờ ơ.
Không những vậy còn cho người "tiễn" anh về.
Austin nhăn mặt cuối cùng cũng phải rời đi.
Trong sảnh lớn chỉ còn mình Zane.
Anh thờ ơ đưa mắt nhìn ra ngoài trời, bên ngoài mưa tuyết trắng xóa.
Anh dường như không phải để ý bầu trời mà như đang tính toán gì đấy thì đúng hơn.
Dường như là đang chờ đợi đến khi thích hợp để bắt đầu một cuộc chiến thật sự vậy.
...!
Dự báo thời tiết hôm nay rất kém.
Kaylin đứng trong phòng nhìn ra cửa kính, cô nhìn ngắn từng bông tuyết rơi xuống.
Từ lúc gặp Austin đến giờ liền bị Zane nhốt trong phòng không được đi đâu.
Vừa nhìn ra bên ngoài vừa thở dài.
Hơi thở của cô làm mờ một mảng kính nhỏ.
Kaylin liền đưa tay viết chữ, cũng coi như là đang học viết.
Cô chăm chú viết lên tấm kính của căn phòng mà quên mất cánh cửa phòng có người vừa mở ra.
Zane nhìn thấy bóng dáng nhỏ che lấp sau tấm rèm xanh than lớn thì nhíu mày đi tới.
Ấn nút để rèm rẽ sang hai bên, Kaylin vẫn không để ý mà còn thích thú thở ra tấm kính để viết.
Nhưng lần này còn đang định tiếp tục liền bị Zane nắm chặt lấy tay mà kéo xoay người lại.
Vừa bất ngờ còn vừa đau, Kaylin hơi hé miệng nhưng sau đó liền mím chặt môi.
Cô chớp mắt liên tục mà nhìn anh.
Vừa mới tìm được niềm vui chưa bao lâu liền quay về khuôn mặt sợ sệt, run sợ không dám ho he một chút nào.
Bàn tay của Zane càng siết chặt càng làm Kaylin nhăn mặt mà đỏ hoe lên.
Nhìn cô khổ sở trước mặt mình, hàng lông mày anh có chút nhếch nhẹ lên.
Không kịp để Kaylin kịp hiểu thì liền kéo cô đi xuống dưới nhà.
Sải chân của anh rất lớn, có lẽ gấp ba Kaylin, cô bất lực đi phía sau để cố gắng đi nhanh nhất có thể.
Có thể đi bằng thang máy, nhưng Zane lại chọn đi cầu thang bộ.
Làm Kaylin thở d ốc mà chạy theo anh.
Đi xuống dưới sảnh lớn thì mồ hôi đã quanh trán.
Mùa đông lạnh là vậy mà bây giờ Kaylin lại cảm thấy rất nóng, có lẽ là cô bị bắt "lao động tay chân" quá với sức của bản thân.
Đi ra ngoài trời cơn lạnh ập đến làm Kaylin không thích nghi nổi tới thời tiết mà rùng mình mấy cái liền.
Thật may là Zane còn cho cô ngồi lên xe sớm nên không có bị buốt quá mức.
Ngồi trong xe bây giờ Kaylin mới để ý, Austin hôm nay lại là người cầm lái.
Cũng khá bất ngờ.
Và còn cả chị gái thi thoảng cô hay thấy đi bên cạnh Zane nữa.
Nhưng nhìn cô gái đó có vẻ khá lạnh lùng, giống như người chủ nhân đang ngồi cạnh cô vậy.
Austin thấy Kaylin liền quay lại, nhếch lồng mày, đẩy gọng kính râm xuống để cười với Kaylin:
- Thiên thần nhỏ hôm nay cũng muốn đi đến nhà anh hay sao?
Còn đang định trả lời thì cảm thấy ánh mắt sắc bén đang nhìn thẳng về phía mình nên cô liền lặng lẽ lắng đầu mà cúi gằm xuống.
Không để không khí ngưng đọng quá lâu thì Keisha quay lại cúi đầu cung kính chào Zane:
- Lão đại.
Từ trong cổ họng chỉ phát ra âm thành "ừm" cho có.
- Được rồi, khởi hành thôi nào.
Để em gái nhỏ thấy tài năng lái xe của anh trai này tuyệt vời tới cỡ nào.
- Austin ấn nút để chuẩn bị để đi.
Zane nghe vậy liền kéo Kaylin ngồi lên đùi mình.
Nhìn ngoài có vẻ rất ân cần, nhưng bàn tay to lớn của anh đang siết chặt lấy eo Kaylin làm cô vừa khỏ thở còn vừa đau.
Mặt cũng bạc đi nhiều chút.
- Loại người như cô cũng có người thân à?1
Giọng nói đó đối với Kaylin lúc nào cũng vậy, đều lạnh lẽo mà độc miệng.
Câu nói đó làm Kaylin ngước lên nhìn anh, sau đó liền chỉ cúi đầu giữ lấy tay anh không làm thêm điều gì.
Biết rằng cô không xứng đáng, nhưng mỗi lần có người nói như vậy thì tâm hồn bé nhỏ đó lại cảm thấy tủi thân.
Dù đã cố để không cho nước mắt tuôn ra, vậy mà nó vẫn rơi không tự chủ được.
Còn rơi vào cánh tay lớn của anh nữa chứ.
Kaylin sợ hãi vội đưa tay để lau đi.
Cô lau khô trên tay anh rồi mới khịt mũi để ép bản thân dừng lại.
Hiện tại chiếc xe không khí không quá nặng nề, bởi vì có Austin hay mở lời nói chuyện nên Kaylin không có cảm thấy áp lực như khi ở một mình cũng Zane và thuộc hạ của anh.
Chiếc xe đi rất nhanh, tốc độ đều dọa người đi đường.
Vậy mà không va chạm với chiếc xe nào dù chỉ là một chút cũng không vi phạm an toàn một chút nào.
Ngồi trong xe chỉ có mình Kaylin vẫn không quen với tốc độ này.
Nếu không được Zane giữ chặt eo thì có lẽ cô sẽ ngả nghiêng nhiều chỗ.
Hai tay siết chặt dưới váy mà mím môi.
Thi thoảng đập đầu vào ngực Zane, cô sợ phát run chỉ mong anh sẽ bỏ qua cho mình.
Chiếc xe cứ vậy mà lao đi đến nhiều tuyến đường dài khác nhau.
Đến khu biên giới, khi còn đang tiến đến gần khu kiểm soát liền có tiếng súng nổ ra.
Bánh xe bị tổn hại mà nổ một tiếng lớn.
Chưa lâu thì liền có nhiều xe ập tới.
Hàng loạt tiếng súng nổ ra như thể không để cho người trong xe có cơ hội trốn thoát ra ngoài.
Bốn người ngồi trong xe lúc này mỗi người một suy nghĩ.
Nhưng có lẽ chỉ có Kaylin là suy nghĩ giống như người thường hơn, sợ hãi mà co rún người lại...1