Những ngày sau đó Zane chỉ ở nhà.
Anh dường như gạt mọi công việc sang một bên để cho Davin xử lý.
Còn anh ngày nào cũng ở nhà khiến cho không chỉ Kaylin mà người làm cũng cảm thấy lo lắng.
Bởi vì anh ít khi về nhà nên họ có thể làm việc thoải mái hơn, nhưng khi có anh thì không thể như vậy được.
Họ lo làm không hợp ý anh sẽ bị đánh chết lúc nào không hay.
Khi này thì Zane ở trên phòng ngồi đọc sách trên giường.
Kaylin hiếm khi thấy anh đọc sách với hình tượng nho nhã như vậy.
Anh đeo kính, đăm chiêu đọc từng trang mà có cảm giác không hề bị phân tâm, cũng không có khí lạnh nào ở đây cả.
Thi thoảng anh không nói cũng được, chỉ cần im lặng không tỏ ra ghét bỏ cô là được rồi.
Kaylin nhìn Zane cho tới khi anh gập sách lại mà hạ mắt nhìn cô.
Gần đây được bồi bổ thừa chất dưỡng nên nhìn da dẻ của Kaylin cũng đã trắng hồng hơn.
Mặt cô cũng đầy đặn hơn, không còn hốc hác như trước.
Ngay cả các vết bầm trên mặt cũng đang tan dần đi.
Cô luống cuống nhìn đi chỗ khác nhưng Zane đã nhanh tay hơn còn khóa chặt người cô dưới thân mình.
Nhìn anh tuy tri thức nhưng lại có phần xấu xa làm Kaylin bị dao động lúc lâu mới có thể bình tĩnh lại được.
Cô mím môi mà lồ ng ngực phập phồng không dám đối mặt với anh.
Càng nhìn lại càng thấy Kaylin có gì đó khác lạ nhưng vẫn không thể nhận ra được.
Zane vén tóc cô ra đằng sau nhìn hồi lâu rồi miễn cưỡng rời khỏi phòng.
Dù là đã gần một năm rồi nhưng có vẻ như hai người vẫn không thể tiến triển lên được.
Ở gần nhau, chạm được cả từng tấc da tấc thịt thì vẫn lạnh nhạt không có bước tiến triển mới.
...
Sau một thời gian đi lại được thì Kaylin cũng có thể tự đi xuống tầng mà không cần phải dựa dẫm vào bất cứ thứ gì.
Ngay chính bản thân cô cũng rất vui, cô nghe theo Austin mà cố gắng hồi phục nhanh nhất có thể bởi vì cô còn có một việc quan trọng khác phải làm.
Khi trời vừa sáng thì cũng là lúc Zane quay về.
Kaylin từ trong nhà vệ sinh đi ra còn suýt chút nữa ngã ngửa vì giật mình.
Zane quay về mà mặt hằm hằm làm cô cũng sợ không biết có việc gì.
Thế nhưng anh không có làm gì cô, chỉ kéo cô sang một bên rồi cởi áo khóa vứt ra ghế sofa để đi vào trong phòng tắm xả nước.
Kaylin đứng đó định rời đi thì lại thấy tấm ảnh bị rơi dưới sàn.
Bức ảnh đã cũ kĩ nhưng vẫn nhìn được hình ảnh người trong đó.
Nụ cười của cả hai còn rất đẹp, một người ngây thơ hồn nhiên, một người hạnh phúc với tinh thần tươi sáng.
Kaylin còn cảm thấy đây là người anh em sinh đôi của Zane cũng nên.
Zane của bây giờ khác Zane của hồi trẻ rất nhiều.
Anh chững chạc, gai góc và còn tàn ác vô cùng.
Chỉ nhìn thấy ảnh này Kaylin lại thấy Zane đã thay đổi quá nhiều, khong biết người bên cạnh anh là anh nhưng có vẻ anh rất muốn bảo vệ.
Ánh mắt anh là nói lên tất cả.
Ngay khi Zane rời khỏi phòng tắm, Kaylin đã muốn đưa lại bức ảnh này cho anh thế nhưng cuộc điện thoại lại khiến Zane lướt qua cô mà tới đó để nghe.
Hình như anh đang có việc quan trọng.
Chỉ vừa nghe xong, gật đầu ừ một câu rồi gấp rút mặc quần áo.
Anh không để ý tới Kaylin đang đứng ngay gần đó mà đóng sập cửa lại để rời đi.
Kaylin định khi anh quay về sẽ trả lại bức ảnh đó cho Zane.
Thế nhưng vì không may, khi cô để tấm ảnh ở bàn ngủ, cửa sổ bật ra, gió lớn ùa vào mà làm tấm ảnh bay lên.
Như một chiếc máy bay giấy mà bay ra khỏi cửa sổ.
Đến khi tìm lại không thấy ảnh, Kaylin còn sợ hơn cả việc gặp ma.
Zane mà biết việc này chắc cô sẽ bị đánh chết mất.
Vội càng đi theo chiều hướng từ dưới cửa sổ, Kaylin loay hoay tìm mọi nơi.
Cô lo lắng đến mức tay cô run bần bật ngay cả khi đang tách nhánh cây ra để nhìn rõ hơn.
Cô sợ bởi vì cô nghĩ rằng ảnh đó rất quan trọng với Zane.
Anh có lẽ rất trân trọng người trong hình.
Điều này càng tạo nên áp lực vô hình cho cô.
Nhìn thấy Kaylin cặm cụi trong chỗ cây cảnh thì mấy người giúp việc cũng đến để hỏi cô.
Khi biết cô cần tìm lại ảnh thì họ cũng tốt bụng mà giúp cô tìm.
Nhưng đến khi tìm lại được thì tấm ảnh cũng không được nguyên vẹn.
Nó bị bùn làm cho bẩn hết, nhem nhuốc khó mà làm lại được như cũ.
Tấm ảnh đã cũ, giờ thì lại biến thành phế thải.
Kaylin cầm tấm ảnh trong tay mà run không dám nghĩ tới việc Zane khi biết chuyện này.
Cô cố gắng làm sạch lớp bùn nhưng tình trạng vẫn chẳng khả quan.
Đôi mắt rưng rưng mà nước mắt còn rơi xuống tấm ảnh đó.
Cô làm sao mà không sợ được việc Zane tức giận.
Phải chi lúc đó anh bớt cho cô chút thời gian, để cô có thể trả lại tấm ảnh để không có sự việc này xảy ra.
Thế nhưng sự việc đã qua, cô không thể thay đổi được điều gì.
...
Ở một nơi khác, Zane khi làm xong việc mới để ý đến tấm ảnh đã mất.
Bởi vì anh mới đến căn nhà nhỏ đó, vì thấy cần thiết nên mới mang tấm ảnh đó về đây, ai mà ngờ nó lại biến mất làm anh ra lệnh cho người đi tìm dù xắc suất là rất nhỏ.
Khi về nhà thì tâm trạng anh cũng rất khó chịu.
Kaylin vì thế lại càng không dám mở lời trước với anh.
Zane tuy khó chịu nhưng hiện tại anh không hề gây khó dễ gì cho Kaylin.
Ăn tối xong vẫn còn phải đi tìm lại xung quanh cả căn lâu đài.
Đến khi chợt nhận ra, anh liền kiểm tra camera để đi lại đỡ mệt hơn.
Thế nào lại nhìn ra người cầm được nó lại là Kaylin.
Anh vừa nhìn thấy liền lập tức quay về phòng.
Cánh cửa mở bất ngờ khiến Kaylin giật mình làm rơi tấm ảnh xuống dưới sàn.
Cô theo phản xạ tự nhiên mà lùi về phía sau.
Nhận thấy được sự tức giận trong Zane, cô cũng biết mình lại sắp được đưa đến bệnh viện rồi.
Tới gần phía Kaylin, cánh tay anh siết chặt cổ tay cô làm cho khớp xương bị lệch đi.
Mặt Kaylin tái mét, cô giữ lấy tay mà không dám nhìn về phía anh.
Túm lấy gáy tóc của Kaylin, Zane tức giận còn hung hăng kéo cô về phía giường mà quăng mạnh cô xuống.
Tức giận mà không kiểm soát được lời nói của mình:
- Loại người như cô tốt nhất đừng có động vào đồ của tôi.
Cúi xuống nhặt tấm ảnh mà rời đi.
Kaylin nằm trên giường mà sợ hãi không dám di chuyển.
Cô còn nghĩ anh sẽ quay về để xử tội cô.
Ai mà ngờ anh rời đi cả đêm, cũng khiến cô đỡ lo đi phần nào.
Nhưng không biết anh sẽ xử lý thế nào với tấm ảnh đó đây.
Cô cũng cảm thấy có lỗi vì đã làm hỏng tấm ảnh của anh..