Sáng. Đúng 8strong9.
Trước cổng biệt thự Dương Ngọc, sừng sững một chiếc Lamborghini đen tuyền, thu hút mọi sự chú ý của những nhà gần đó.
Đây vốn là khu dành cho những gia tộc giàu nhất nhì thành phố, thậm chí là thế giới, như nhà Dương Ngọc là một ví dụ tiêu biểu. Một chiếc xe xịn thông thường sẽ chẳng bao giờ khiến họ chú ý, dù nó có đáng giá cả triệu đô đi chăng nữa. Vậy nên, điều làm chiếc xe nổi bật quá đỗi chính là chàng trai đẹp tựa nam thần đang đứng tựa vào thân xe kia.
Phong đứng nhắm mắt, vòng thánh giá bạn lủng lẳng trên cổ. Trong bộ quần áo được Ngọc thiết kế riêng, anh vô tình trở thành một người mẫu quảng cáo quá tuyệt vời cho chiếc Lamborghini. Anh mặc áo thun trắng cổ rộng hằn lên khuôn ngực rắn chắc, bên ngoài khoác vest Armani kẻ xám sẫm. Quần jean ôm trọn đôi chân dài, đồng hồ Rolex bạc lấp lánh ở một bên tay, đi cùng với vài chiếc vòng đan tay đơn giản. Và hiển nhiên, không thể thiếu đi gương mặt lạnh lùng như tượng tạc, dường như là thứ trang sức lộng lẫy nhất cho bộ quần áo. Ở anh toát lên vẻ lịch lãm đầy nam tính, nhưng không hề mất đi vẻ bất cần quyến rũ của một “badboy” thứ thiệt.
Dù đã vô tình trở thành tâm điểm chú ý của rất nhiều những ánh mắt tò mò lẫn đám đuối của những người sông gần đó nhưng Phong hoàn toàn không bận tâm. Anh đang chờ Băng.
Khẽ thả rèm xuống, Huyền Mỹ lại gần cô chị cả, cười toe toét:
– Chị Nguyệt, anh Phong đang chờ dưới kia kìa. Em thử liếc qua mấy biệt thự đối diện, thấy mấy tiểu thư đỏng đảnh nhà đó đang nhìn không chớp mắt, đúng là chỉ có anh ấy mới hợp với Băng chị ạ. Lạy Chúa, đúng là chị Ngọc ra tay có khác, anh Phong nhìn tuyệt lắm ý!!
Nguyệt cười hiền, dù trong giọng nói không giấu nổi sự bực bội:
– Chuyện, bạn chị mà. Nó mà đã dốc sức làm gì thì kết quả luôn là hoàn hảo trở lên. Nhưng em xem đi, Băng nó vẫn còn chưa thay xong váy kia kìa! Chị còn phải xịt nước hoa, chải tóc, đeo phụ kiện, và cả chuẩn bị cho “nhiệm vụ” nữa chứ, trời ạ!
Mỹ cười xuề xoà, cố gắng xoa dịu cô chị đang mất kiên nhẫn:
– Thôi, chị biết Băng là kiểu người chẳng bao giờ vội vã vì bất cứ cái gì mà. Lễ hội 9h30 mới bắt đầu, là do anh Phong đến sớm nên chị em mình mới cuống cuồng sang phòng Băng chuẩn bị. Với lại, theo em thấy thì anh Phong có chờ thêm một tiếng nữa cũng được, anh ý cứ thế đứng nghe nhạc và chờ đợi, thế mới là đàn ông chứ!
Nguyệt thở dài sườn sượt:
– Nhưng chẳng lẽ lại để cậu ấy chờ mãi…
Đúng lúc ấy, cửa phòng tắm bật mở khiến Mỹ và Nguyệt im bặt. Băng bước ra, tóc xoã dài duyên dáng. Cô lại gần cửa sổ, nhẹ nhàng vén rèm lên để xem bên ngoài rồi lại thả xuống, quay sang cô chị cả đang tròn mắt:
– Chị, làm nốt đi.
Nguyệt như bừng tỉnh. Cô chơm chớp mắt, dường như vẫn chưa thoát ra khỏi cơn say trước một tuyệt tác nghệ thuật. Lạy Chúa, em gái cô chỉ mới mặc váy vào mà đã thế này, chẳng cần làm gì thêm cũng được. Dù vậy, cô vẫn kéo Băng ngồi vào ghế trang điểm, nhờ Mỹ chải lại mái tóc dày đến quá đáng của em gái, còn mình thì đeo phụ kiện và những thứ lặt vặt khác. Băng im lặng ngồi trước gương như một con búp bê xinh đẹp chờ được chăm chút.
Ngắm nghía thành quả, cả Nguyệt và Mỹ đều gật gù hài lòng. Ngay cả Băng cũng hơi ngạc nhiên khi nhìn vào gương, cô gần như không nhận ra chính mình. Đây là lần đầu cô chú ý ngoại hình đến thế này, mà lại vì một người con trai. Anh đã khiến cô thay đổi rất nhiều trong một thời gian ngắn, liệu đây có phải là điều tốt?! Cô luôn tự hỏi mình như vậy.
Nghĩ đến Phong, má Băng lại hơi hồng, tâm trí hiện lên hình ảnh chàng trai cao lớn bên chiếc Lamborghini, lặng lẽ chờ cô xuống.
Mỹ sau một hồi trầm trồ thì khẽ lên tiếng:
– Chị Nguyệt à, có thể để chị Băng đến lễ hội rồi đội mũ lưỡi trai sau được không? Anh Phong sẽ là người đàn ông duy nhất được nhìn chị Băng như thế này.
Băng chơm chớp mắt, không hề tỏ thái độ bất bình. Nguyệt coi đó là một sự đồng ý, bèn gật gù tán thưởng:
– Phải đó, Băng à. Đến lễ hội rồi đội mũ sau cũng được. Nào, để chị đưa em xuống.
………
Ở dưới cổng, có một con người đang dần sốt ruột.
Phong liếc đồng hồ, 9h đúng. Anh đã chờ Băng được hơn nửa tiếng, không hề được mời vào, không đồ uống, một câu báo “Sắp xong” cũng không có. Tổng hợp những điều ấy có thể khiến một chàng trai phát điên hoặc giận dữ bỏ về. Tuy nhân, Phong hoàn toàn không phải dạng đàn ông tầm thường đó. Việc cô mất nhiều thời gian chuẩn bị khiến anh lo lắng nhiều hơn là tức giận. Anh thoáng nghĩ đến khả năng Băng không còn muốn đi cùng mình nữa, nhưng ngay lập tức gạt phắt nó đi.
Tiếng nhạc ballad nhẹ nhàng bên tai không làm Phong thấy dễ chịu hơn. Sự lo lắng rằng Băng không xuất hiện thiêu đốt lòng anh, khiến Phong lẩm bẩm gần như cầu nguyện rằng Băng không gặp chuyện gì.
Đúng lúc Phong đang mải nhồi nhét mình vào mấy cái viễn cảnh tiêu cực thì cánh cổng lớn của biệt thự Dương Ngọc được mở ra một cách chậm rãi. Khẽ thở phào, anh ngước lên nhìn, chết sững.
Băng đứng đó, xinh đẹp và thuần khiết như một thiên sứ. Cô mặc một chiếc váy trắng hai dây ngắn trên đầu gối được trang trí bằng những đường viền ren tinh tế, phần eo thon thả được ôm trọn một cách thoải mái. Một chiếc crop-top xám sẫm với chất liệu vải kim tuyến trùm lên phần trên của váy như một chiếc áo khoác cá tính. Không hoa tai, không vòng cổ, Băng chỉ đeo một vài chiếc vòng đan tay giống hệt của Phong, điều mà chắc chắn là dụng ý của Ngọc. Mái tóc cô thả buông trên ngực, chẳng hề tạo kiểu cầu kì nhưng vẫn đẹp như thường.
Đứng bên cạnh Phong, bộ trang phục của hai người đi đôi với nhau thật hoàn hảo, trắng-đen, bạc-xám. Nguyệt và Mỹ giữ ý đứng sang một bên nhường chỗ cho đôi trai tài gái sắc, không ngừng tán thưởng sự hợp đôi của họ trong tâm trí.
Thấy Phong vẫn đứng như trời trồng ngắm Băng, Mỹ khẽ rướn lên thì thầm vào tai chị cả:
– Chị à, em biết Băng đẹp, nhưng anh Phong có định tỉnh lại không vậy? Anh ý không phải nhìn suốt rồi sao?
Nguyệt nín cười, đánh yêu em gái bằng khuỷu tay như một lời nhắc nhở:
– Thế em có nhớ mình đã phản ứng như thế nào khi Băng nó thay xong váy không? Lại chả bị hút hết hồn vía ấy chứ. Mà đừng quên, em là người thân của Băng, lại còn là gái thẳng nữa, mà đã như thế thì em mong Phong sẽ làm gì? Quay đi coi như không có gì à?!
Mỹ gật gù đồng ý:
– Cũng đúng ha… nhưng sắp 9h10 rồi đó, hai người đó không định khởi hành sao?
Chừng như nghe thấy lời thì thầm của Mỹ, Phong liếc đồng hồ. Anh che miệng ho nhẹ để lấy lại sự bình tĩnh vốn có của mình, bối rối quay đi. Anh thấy mừng vì Băng sẽ đội mũ ở Lễ hội, nếu có ai nhìn thấy cô như thế này… Chừng như nhớ ra gì đó, Phong mở cửa xe, lấy ra một bó hồng trắng trước sự ngạc nhiên của 3 chị em nhà Dương Ngọc. Cố làm mặt lạnh, anh giơ nó ra trước mặt Băng:
– Tặng em.
Bất ngờ, Băng hết nhìn bó hoa rồi lại nhìn Phong, hoàn toàn không biết mình nên làm gì. Nhận hay không? Cảm ơn hay không? Tuy rằng đây không phải là lần đầu cô được tặng hoa, nhưng đa số họ đều tặng hồng đỏ, và đa số những bông hoa ấy đều được vứt sọt rác. Còn bây giờ, Phong đang tặng Băng loài hoa cô thích nhất (sao anh biết nhỉ, cô không rõ nữa), và quan trọng rằng, anh là một chàng trai mà cô quan tâm ít nhiều.
Băng bối rối cầm bó hoa, đôi mắt khói lấp lánh những cơn sóng cảm xúc. Cô cúi gằm đầu, cố gắng giấu đi gương mặt đã sớm ửng đỏ, khẽ lên tiếng:
– Cảm… ơn.
Phong cười nhẹ, từ tốn rút từ trong bó hoa ra một bông hồng đã nở rộ. Dù 100 bông hồng trắng đã được bọc mấy lớp giấy gói nhưng anh vẫn lo rằng gai hồng có thể làm Băng bị thương nên đã yêu cầu cắt bỏ toàn bộ. Anh khẽ vén một bên tóc dài mượt của Băng ra sau tai, dịu dàng cài bông hoa vào đó. Bông hồng trắng tô điểm mái tóc nâu của cô như một thứ trang sức hạng nhất, giống như những nàng tiểu thư quý tộc thời xưa. Đôi mắt Phong lấp lánh khi được chiêm ngưỡng vẻ đẹp diễm lệ ấy, bàn tay anh trượt từ tóc xuống má Băng. Phong vuốt khẽ làn da mềm mịn như sữa của cô, thì thầm:
– Em đẹp lắm.
Không biết từ lúc nào, Nguyệt và Mỹ đã thủ sẵn trong tay mỗi người một chiếc điện thoại, nhiệt tình giơ lên ghi hình. Nhìn Phong, hai người cố kìm một tiếng rên đầy thoả mãn trong cổ họng. Mỹ cắn chặt môi để khỏi hét to, điều làm cả người cô bé run lên như lạnh. Thật là xuất sắc làm sao, mới sáng sớm đã có phim hay để xem rồi.
Chừng như nhận ra những hành động quá mức sến sẩm của mình, Phong khịt mũi rồi lịch sự mở cửa xe cho Băng như một quý ông. Thấy cô vẫn còn sững sờ, anh nhoẻn cười trong một khoảnh khắc, khẽ nhắc:
– Đi nào.
Băng leo vào xe như một cỗ máy, dường như vẫn chưa hết sửng sốt. Người cô nóng bừng một cách không thể kiểm soát, đôi mắt khói thất thần tố cáo nội tâm rối bời. Thật sự, cô nghĩ mình vừa mơ.
Phong đóng cửa xe bên chỗ ngồi của Băng rồi vòng sang bên kia, leo vào ghế lái. Anh khẽ liếc cô gái bên cạnh, hơi cau mày khi cô quá chú tâm vào việc suy nghĩ mà quên mất việc cài dây an toàn. Anh vươn người sang cài cho cô, một lần nữa khiến Băng điêu đứng, rồi mới lặng lẽ nổ máy. Tiếng động cơ 500 mã lực rền vang, chiếc Lamborghini nhanh chóng hoà vào dòng xe cộ nhộn nhịp, hướng tới lễ hội.
Không lâu sau đó, trước biệt thự Dương Ngọc xuất hiện một chiếc BMW trắng tinh. Ngọc bước xuống xe, nhìn hai đứa bạn như người ngoài hành tinh khi thấy họ không hề cử động. Cô tiến lên phía trước, lấy tay phẩy phẩy trước mặt Nguyệt, thắc mắc hỏi:
– Này, bà làm sao thế? Cả Mỹ nữa, sao em lại ở trước cổng thế này? Hoá đá cả lũ rồi à?
Nguyệt không nói gì cả, chỉ đưa chiếc điện thoại trên tay cho Ngọc, nơi một video mới được lưu lại. Ngọc khó hiểu, ngay lập tức mở nó ra xem. Những hình ảnh lãng mạn đến không tưởng chạy qua mắt cô, từ lúc Phong tặng hoa Băng cho đến khi anh dịu dàng cài bông hồng trắng lên tóc cô bé, từng hành động đều toát lên vẻ yêu thương. Nhìn Phong lúc ấy, không ai tin được cái sự thật rằng anh là đại thiếu gia nhà họ Hoàng, nổi tiếng vô tâm vô cảm trước phụ nữ.
Ngọc không phản ứng giống như Nguyệt và Mỹ. Cô xem đi xem lại cái video, cười thầm trong bụng. Thật không uổng công cô dạy thằng em họ từng bước một!
——- ——–
Lễ hội. 9h30 sáng.
Phong dừng xe trước cổng vào một quãng đủ xa để chiếc Lamborghini không gây chú ý nhiều. Nhìn dòng người đang đổ tuôn vào trong, anh quay sang Băng nhắc nhở:
– Đội mũ vào đi.
Rất vâng lời, Băng lập tức đội mũ, thế nhưng phần vành hơi vướng phải đoá hồng làm cô có chút khó chịu. Phong lập tức rướn người sang bên cô, nhẹ nhàng bỏ bông hoa xuống và cài vào ngực áo mình. Sự rút ngắn khoảng cách đột ngột khiến Băng nín thở trong chốc lát, mũi đã kịp hít căng hương thơm nam tính toả ra từ anh. Phong không bao giờ dùng nước hoa, điều đó sẽ làm anh trở nên tầm thường giống những tên công tử thích chải chuốt khác. Bản thân anh đã toả ra mùi thơm quyến rũ đặc trưng, và Băng đánh giá rất cao việc đó.
– Em không cần phải cài hoa nếu bất tiện đâu. Tôi không muốn em khó chịu.
Băng chớp mắt, ra hiệu rằng cô đã hiểu. Phong nhìn cô một lúc rồi mới ra khỏi xe rồi vòng sang bên kia, mở cửa cho cô gái. Băng vẫn cầm khư khư bó hoa hồng trắng trên tay, điều đó khiến Phong hơi nhoẻn cười hài lòng. Anh chìa tay ra trước mặt cô, bày tỏ nhã ý muốn cầm giùm, hoàn toàn không muốn cô bị vướng tay vướng chân khi đi trong Lễ hội. Sau một thoáng bối rối, Băng đưa nó cho Phong.
Băng phải cần đến cả hai tay mới ôm trọn được hết bó hoa, nhưng Phong thì dùng một tay hết sức dễ dàng. Tay còn lại, anh dùng để luồn vào tay Băng, siết chặt. Cô giật nảy mình như phải bỏng, hết nhìn lên rồi lại nhìn xuống, đôi mắt khói bối rối vô ngần. Phong ho nhẹ, anh quay đi, tránh nhìn thẳng vào Băng:
– Người đông, tôi không muốn em lạc.
Phong nhanh chóng kéo Băng vào Lễ hội, mặc kệ cô gái bên cạnh mình có đang sững sờ như thế nào. Cô không rút tay ra, thế là đủ. Người đi Lễ hội đông như kiến, nhưng họ đều chủ động dạt sang hai bên tránh đường cho cặp đôi trẻ tuổi. Vẻ phong trần của Phong ngay lập tức gây nên một làn sóng hâm mộ với toàn bộ những cô gái gần đó, họ đồng loạt nhìn anh say đắm, kể cả những người đi cùng với bạn trai của mình. Một phần, họ biết về danh tiếng của anh.
Phong hoàn toàn không bận tâm đến những đôi mắt trái tim của phái nữ, nhưng tâm điểm chú ý của phái nam lại khiến anh bực mình. Họ nhìn Phong căm thù, nhưng lại nhìn Băng đắm đuối. Cũng khó trách, một thân hình hoàn hảo, mái tóc nâu mượt mà như thế kia khó có thể khiến bất cứ thằng đàn ông nào kìm lòng. Chiếc mũ lưỡi trai đen chỉ làm cô thêm bí ẩn, dù có không ít chàng trai hẫng hụt vì không được chiễm ngưỡng gương mặt người đẹp.
Băng không thèm bận tâm đến bất cứ chuyện gì xảy ra quanh mình. Lần đầu tiên được đến một sự kiện ngoài trời, việc đầu tiên cô làm là hít căng mùi thức ăn ngon lành và ngắm nghía những gian hàng đủ màu sắc. Cô kéo nhẹ tay áo Phong, tỏ ý muốn đi tiếp. Anh ném cái nhìn đầy sát khí cho lũ đàn ông đang hau háu nhìn Băng khiến họ toát mồ hôi hột, rồi nhanh chóng kéo cô ra khỏi đám đông.
Lễ hội dần trở nên nhộn nhịp theo thời gian. Đám đông lúc nãy đã tạm thời gạt việc ngắm trai liếc gái sang một bên để tận hưởng không khí lễ hội tưng bừng. Các cặp đôi dung dăng dung dẻ đi qua những quầy cà phê, trà sữa, vòng tay, dây chuyền,… Từng gian hàng đều được treo những sợi dây đính đèn màu rực rỡ, chỉ chờ đến tối là bật lên. Các con đường rộng rãi xiên chéo qua từng dãy hàng đều được dải sỏi, tạo cảm giác mộc mạc và đậm chất vintage cho Lễ hội.
Băng hào hứng kéo tay Phong để anh đi theo mình, cô vượt lên trước, hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, đôi mắt lấp lánh như chú mèo nhỏ. Diện tích tổ chức Lễ hội rất lớn, hơn 100 gian hàng trò chơi và đồ ăn, thậm chí có cả một đu quay khổng lồ. Băng dừng ở mỗi chỗ một chút rồi lại quay đi, làn tóc nâu tung bay đầy duyên dáng theo từng chuyển động của cơ thể. Nhìn cô, Phong khẽ cười dịu dàng, trong lòng ấm sực một cảm giác kì lạ.
Đến một gian hàng, Băng bỗng khựng lại. Mắt cô mở to, tập trung vào một điểm duy nhất. Phong nhìn theo, phát hiện một chú gấu bông to bằng người thật được đặt ở tầng trên cùng của giá phần thưởng. Vẻ như hiểu ra, anh nhìn Băng, tay trỏ con gấu:
– Em muốn cái đó?
Băng gật đầu, mắt vẫn không rời khỏi đám phần thưởng. Con gấu có bộ lông đen tuyền, hai cái tai nhỏ xinh và đôi mắt nâu to tròn long lanh, cùng một khuôn mặt kiểu (•^•) rất đáng yêu. Bụng con gấu in hình một trái tim màu đỏ được thêu bông hồng trắng, cùng dòng chữ “Je t’aime” thanh mảnh phía dưới. Je t’aime nghĩa là “Anh yêu em” trong tiếng Pháp. Là một cô gái được sinh ra ở thành phố tình yêu, Băng có thể đọc thứ ngôn ngữ đó không chút khó khăn. Mắt cô sáng ngời khao khát. Cô phải sở hữu con gấu đó!
Quan sát Băng từ nãy giờ, Phong có thể đoán được cô đang nghĩ gì. Không chần chừ lấy một giây, anh lập tức kéo cô đến đó. Chú gấu là phần thưởng đặc biệt của một trò chơi, và phải chơi mới thắng được. Chủ gian hàng là một người đàn ông tốt tính, ông nhiệt tình giảng giải luật chơi cho Phong, thỉnh thoảng còn khen anh và Băng đẹp đôi. Không hiểu sao, điều đó khiến anh quý người đàn ông này, và ý muốn thắng được chú gấu đó cho Băng càng thêm mãnh liệt.
Đây là trò ném phi tiêu. Mỗi người chơi sẽ có 10 phi tiêu mỗi lần chơi. Các bảng đích được đặt cách đó gần 2m, xếp theo hàng và di chuyển ngược chiều nhau. Hàng dưới cùng và trên cùng chạy từ trái sang phải, hàng giữa từ phải sang trái. Đầu phi tiêu được làm từ kim loại vót nhọn, phải ném sao cho phi tiêu ghim đúng vào bảng đích, không bật ra thì mới tính điểm. Được 8/10 điểm trở lên thì sẽ được con gấu đen. Rất khó để đạt được số điểm nó, bởi những bảng đích di chuyển khá nhanh.
Nghe xong luật chơi, Phong gật gù:
– Giống ném dao phải không?
Chủ gian hàng tròn mắt nhìn Phong một lát rồi cười xuề xoà, coi rằng anh đang đùa:
– Phải rồi. Cậu có định chơi không, chàng trai trẻ? Nếu muốn lấy con gấu kia làm quà tặng cho cô bé đáng yêu này thì cậu sẽ phải cố hết sức đấy.
Phong nhanh chóng trả tiền cho một lượt chơi và đặt bó hồng trắng lên quầy hàng. Vẫn cầm chặt tay Băng, anh lấy tay còn lại cầm lên một chiếc phi tiêu và nhắm bắn. Mắt anh trở nên nhanh nhạy trong việc xác định mục tiêu và dự đoán khoảng cách di chuyển của nó. Khả năng của một sát thủ giúp anh khá nhiều trong việc này, quả thực vậy.
Phong nheo mắt, ném mạnh chiếc phi tiêu về phía trước.
“Phập!”
Trúng hồng tâm.
Chủ gian hàng tròn mắt, rồi cười to vẻ tán thưởng. Những người chơi khác cũng nhìn anh đầy ngưỡng mộ, các cô gái lại thêm một lần nữa điêu đứng. Như được tiếp thêm sức mạnh tinh thần, anh cầm lên một phi tiêu nữa và nhắm bắn.
Kết quả thì hiển nhiên ai cũng rõ: 10/10. Đa số những lần ném đều trúng hồng tâm, chỉ riêng có một lần duy nhất Phong ném chệch ra ngoài một chút, bởi Băng đã bất ngờ bóp nhẹ tay anh trong lúc Phong chuẩn bị ném. Cô chỉ đơn thuần làm thế để cổ vũ, không hề hay biết hành động ấy có thể khiến anh mất tập trung thế nào.
Dù gì, ông chủ gian hàng vẫn vui vẻ trao con gấu đen cho Phong. Ông hết lời khen ngợi anh, nói một vài điều về việc tình yêu cho con người sức mạnh. Câu nói ấy khiến Băng gần như đỏ mặt, và Phong rất thích nhìn cô đỏ mặt. Những lúc ấy, cô có nét giống một cô gái bình thường, chứ không phải cô-tiểu-thư-lạnh-lùng-thiên-tài của tập đoàn lớn nhất thế giới. Vừa nhận được con gấu, Phong đã lập tức đưa nó cho Băng. Cô ôm nó rất chặt, khuôn mặt không biểu hiện nhiều nhưng Phong có thể đọc được cảm xúc của cô qua đôi mắt khói lấp lánh. Cô đang vui.
Cách đó không xa, có tận hai nhóm người đang theo dõi cặp đôi trẻ tuổi. Nhóm thứ nhất gồm ba cô gái Nguyệt, Mỹ và Ngọc, nếu không kể đến nàng mèo Mun đang nằm gọn trong ba lô với cái đầu thò ra ngắm nghía bên ngoài. Nàng rất ngoan, chẳng hề kêu tiếng nào mà chỉ chú tâm nhìn cô chủ của mình. Ba người đều cầm trong tay một cái ống nhòm và camera chất lượng cao, hào hứng thu vào mắt từng hành động nhỏ nhất của Phong và Băng.
Ngắm nhìn Phong đạt số điểm tối đa trong trò chơi phi tiêu và tặng cô gái con gấu bông, Mỹ rên lên nho nhỏ, miệng lẩm bẩm:
– Lạy Chúa anh ấy có thật là chưa từng hẹn hò không vậy? Nhìn không khác một tay sát gái chuyên nghiệp là mấy đâu.
Ngọc bỏ ống nhòm xuống, quay sang Mỹ cười tinh quái:
– Tin chị đi, lúc trước nếu bảo rằng Phong tặng hoa cho một cô gái thì chị thà chết còn hơn là tin điều đó. Thế mới bảo hai người này thay đổi nhau từ trong ra ngoài mà. Với lại không như thế thì sao chúng ta có phim để xem!
Nguyệt gật gù, toét miệng:
– Phải đấy, em phản ứng hơi thái quá rồi đó em gái à. Mình đến tận đây để làm gì cơ chứ?!
Thật ra, Mỹ không phải là người duy nhất có phản ứng thái quá. Gần đó, Topaz đeo kính râm có tác dụng tương tự như ống nhòm, miệng há hốc. Sau lưng cậu, một nhóm thuộc hạ khoảng 3 người cũng đang trong tình trạng tương tự. Nhìn Boss như thế này khiến họ đồng loạt nghĩ rằng mắt mình có vấn đề. Topaz còn đỡ. Chí ít cậu cũng đã được Phong báo trước, chứ 3 tên kia thì có thể nói là sốc nặng, mở mồm to đến nỗi sái cả quai hàm. Topaz thầm nghĩ: “Mình mà đã như thế này, thế thì chị Ruby và Sapphire liệu sẽ phản ứng như thế nào với cái video đây?!”
Băng tiếp tục việc đi tham quan các gian hàng với gấu yên vị trong lòng. Con gấu quá khổ khiến cô hơi gặp khó khăn trong việc vừa ôm nó vừa nhìn ngắm xung quanh, nhưng dường như cô không mấy để tâm đến chuyện đó. Chỉ có điều, ôm gấu cần đến cả hai tay, vậy nên Phong không thể nắm tay cô. Hơn nữa, Băng lại còn ôm nó rất chặt như thể vật báu. Biết mình điên, nhưng Phong cảm thấy ghen tị với con gấu.
Hai người dừng lại ở những gian đồ ăn bắt mắt. Phong vốn không thích đồ ngọt, vậy nên phần lớn thời gian anh chỉ ngồi nhìn Băng thưởng thức toàn bộ những món ăn mà cô muốn, rồi trả tiền giúp cô. Thế nhưng Phong hoàn toàn không cảm thấy phiền. Dáng vẻ khi ăn của Băng nửa buồn cười nửa lại đáng yêu khiến anh nghĩ mình có thể ngắm cô hàng giờ. Những cặp đôi khác nhìn họ đầy ngưỡng mộ, nhưng Phong chẳng thèm để tâm. Trong mắt anh dường như chỉ có một mình Băng. Thế giới trở nên chậm chạp mỗi khi anh ở bên cô, một điều mà Phong lần đầu cảm thấy.
Hai người đi thêm một lúc rồi dừng lại trước một quầy trò chơi nữa. Trên giá phần thưởng của quầy hàng là bạn đời của chú gấu đen: một nàng gấu trắng to đùng có đính nơ trên đầu, hai tay nó gắn hai miếng dính để có thể dính chúng với nhau, thuận tiện khi để cõng gấu bông. Phong muốn một lần nữa giành nó cho Băng, nhưng cô ngăn anh lại.
Lần này, chủ quầy không còn là một người dễ chịu nữa. Đó là một cô gái trẻ, ngay từ giây phút đầu tiên đã bị Phong hút hết hồn vía. Thấy anh đi cùng với một cô gái khác, hiển nhiên cô ả không thể nào không ghen tị. Ả nhìn Phong đắm đuối, mời mọc anh chơi, hoàn toàn coi Băng như vô hình. Điều đó khiến cô có chút không thoải mái, dù Phong không thèm bận tâm đến một chữ ả nói. Đợi anh trả tiền một lượt chơi, Băng lập tức bước lên trước, cầm lên cây súng săn và xem xét nó. Ả kia cười khẩy nhìn cô, nói bằng giọng khinh thường:
– Cô gái, trò này là trò bắn súng. Cô phải bắn trúng được những tấm bìa hình động vật kia, mỗi tấm được tính một điểm. Tổng cộng 5 lần bắn, 5 điểm cả thảy. 1đ được gói mì tôm, 2đ được vòng tay, 3đ vòng cổ, 4đ thì búp bê, còn tối đa thì được con gấu to bự kia. Nhưng cô gái à, súng của chúng tôi được làm với kích cỡ và trọng lượng y như thật, tấm bìa động vật lại nhỏ, sẽ rất khó đấy. Tốt nhất nên để chàng trai vạm vỡ kia chơi, chứ liễu yếu đào tơ như cô….
“Pằng! Pằng! Pằng! Pằng! Pằng!”
5 tiếng súng đều đặn vang lên, xé toạc lời nói của cô ả bán hàng. 5 tấm bảng có hình 3 con sóc và 2 con chuột lần lượt ngã xuống, với một lỗ thủng ngay giữa trán mỗi con. Băng hạ súng, nghiêng đầu nhìn cô ả khinh thường như muốn hỏi: “What’re you saying, bitch?”
Ả bán hàng mặt mày tái mét nhìn Băng, vội vội vàng vàng vàng lấy con gấu xuống rồi dùng cả hai tay đưa nó cho cô đầy kính sợ. Khuôn mặt khiếp đảm cùng cử chỉ run rẩy của ả khiến Phong nhếch cười. Anh ngạc nhiên nhìn Băng chậm rãi cầm con gấu giơ ra trước mặt mình. Cô cúi gằm mặt, lí nhí:
– Tặng đấy.
Phong ngây ngốc cầm con gấu, nhìn nó chăm chú như bị thôi miên. Giờ anh mới phát hiện ra mắt nó màu xám tròng đen, hao hao mắt Băng. Anh lấy một tay véo má nó rồi quay sang Băng cười dịu dàng:
– Cảm ơn em.
Đôi mắt anh ấm áp đến mức làm Băng bối rối quay đi. Tay cô bất giác siết chặt con gấu đen, khuôn mặt nóng bừng được đầu nó che đi một nửa. Phong ngắm nghía con gấu của mình thêm một lúc rồi đề nghị:
– Mới hơn 11h, chúng ta sẽ còn ở đây đến tối. Em không thể cầm con đó mãi, nên tôi sẽ cất bó hồng và cả 2 con gấu vào xe nhé? Sẽ chỉ mất một lúc thôi.
Băng lưỡng lự một lúc rồi cũng đưa con gấu cho Phong. Anh nhếch cười, hôn phớt lên tóc cô (hoàn toàn không có chủ đích trước) rồi chạy đi, không quên để lại lời dặn dò:
– Đừng đi đâu đấy.
Băng mở to mắt, nhìn theo Phong mãi cho đến lúc bóng lưng rộng lớn của anh biến mất vào dòng người nhộn nhịp. Dưới tác động của nụ hôn vừa rồi, cô nghĩ mình còn chẳng nhấc được chân nữa là đi được một bước nào. Suy nghĩ trong cô hỗn loạn, người dần nóng bừng. Cách đó không xa, ba cô gái đã kịp quay lại toàn bộ nụ hôn ấy, bắt đầu bàn tán không ngớt.
Phong vừa chạy vừa tự rủa thầm chính mình. Anh vừa làm cái quái quỷ gì thế?! Điều vừa rồi có lẽ là thứ dũng cảm nhất anh từng làm, dù cho anh đã từng chiến đấu với dã thú và đối mặt với một bãi bom mìn. Đó hoàn toàn là một hành động bộc phát, lúc ấy Phong chẳng nghĩ gì được khác ngoài cái sự thật rằng Băng thật đáng yêu, anh xin thề trước Chúa tể địa ngục điều đó. Lạy Chúa, anh đúng là điên.
Phong cứ chạy, cố gắng xua ký ức đầy ám ảnh ấy ra khỏi tâm trí, nhưng tất cả những gì anh nghĩ được là: tóc cô thật thơm tho.
– End chap 27 –
Vote đi vote đi, cho mình lên tinh thần cái nào (/ ̄▽ ̄)/
Rất xin lỗi vì đã để các bạn chờ lâu, :( mình chỉ còn một đợt thi hôm 20-21 nữa thôi. Sau đó, Luci là của các bạn. (^o^)
Cựccccc kì hoan nghênh những bạn nào vote toàn bộ các chap nhé, mình rất cảm động và cảm ơn các bạn về việc đó. Cho mình thấy sự ủng hộ của các bạn cho truyện nào ~ (⌒▽⌒)/
(Còn tiếp)