Thiên Thần, Thuộc Về Một Ác Quỷ (Công Chúa Băng Và Hoàng Tử Máu Lạnh)

Chương 12: Sinh nhật huyền mỹ




T/g lưu ý một chút thôi, vì Băng kém tuổi Phong nên sẽ gọi là “anh”, còn tổng thể lại thì danh xưng của Phong vẫn là “cậu” nhé. ;)

***

Gần trưa. Biệt thự Dương Ngọc, phòng 111.

Căn phòng rộng lớn được phủ lên bởi màu socola ấm áp, êm đềm đón ánh nắng tràn vào. Sàn gỗ bóng loáng, nhìn qua đã biết là làm từ thứ gỗ hảo hạng nhất. Rèm lụa trắng phất phơ trong gió, vẫy xuống cơ man là những cánh hoa sữa li ti, thơm nồng nàn. Chiếc violin trắng muốt nằm im lìm ở góc phòng, dựa người vào mảnh tường gần cửa sổ, đón lấy những cánh hoa vàng nhạt rơi lả tả. Vài cánh vương lại trên từng dây đàn mềm mại, đầy quyến luyến và thi vị.

Chính giữa phòng, có một nàng công chúa vẫn còn say giấc trên chiếc giường lớn, nắng khẽ phết lên mặt nàng từng dải lụa mượt mà, cùng với chút gay gắt. Vì dù gì thì cũng đã gần trưa.

Băng trở mình, thức dậy. Cô ngạc nhiên khi thấy mình đang cuộn tròn trong chăn, ngơ ngác ngó quanh. Cô nhớ là mình đã thiếp đi trong khu vườn, cớ sao lại ở trong phòng thế này?!

Băng mang máng rằng, có ai đó đã bế cô vào đây. Ko phải Zoe, vì chị đã đi có việc từ sớm, trưa mới về. Lúc thần trí nửa mê nửa tỉnh, cô cảm thấy một vòng tay ôm lấy mình. Vòng tay ấy có chút quen thuộc, cả mùi hương Băng đã từng ngửi qua. Thứ mùi lạnh lẽo nhưng nam tính, vô cùng đặc trưng. Phải chăng… là người ấy?!

Tiếng cửa cọt kẹt. Phong bước vào. Cậu liếc nhìn cô gái trên giường, cất tiếng hỏi:

– Đã dậy?!

Băng gật, ko phải anh nhìn thấy rất rõ đó sao. Cô nghiêng đầu nhìn Phong:

– Đã… bế tôi vào đây?!

Phong thản nhiên kéo một chiếc ghế lại gần giường, ngồi xuống. Cậu chăm chú nhìn Băng.

– Phải, là tôi. Sao có thể bạ đâu ngủ đó như vậy? Nếu em bị ốm thì làm sao?

Băng ko để tâm đến câu hỏi của Phong, đưa tay vuốt tóc. Thì ra đúng là anh đã bế cô vào đây. Lòng Băng tự dưng nhảy lên một niềm vui vô cớ. Anh ta… là đang lo cho cô?! Băng ngó lên chiếc đồng hồ, 11h30 trưa. Chắc một lúc nữa Zoe mới về, cô thấy đói rồi. Băng đặt chân xuống đất, bước khỏi giường.

Phong nhổm dậy, nhìn theo Băng.

– Em muốn đi đâu?

Băng quay lại, nghiêng đầu. Đôi mắt khói đầy ma lực xoáy thẳng vào Phong. Mái tóc nâu bồng bềnh trải dài trên vai cô. Óng ả xao xuyến lòng người.

– Bếp.

” Đói sao? ” Phong nghĩ thầm. Cậu tiến đến bên Băng, rất tự nhiên bế bổng cô lên. Băng hơi bất ngờ, tay bất giác vòng lên cổ Phong, hơi siết lại để khỏi ngã. Cậu cười nhẹ, tiến về phía giường rồi nhẹ nhàng đặt cô xuống. Giọng nói chốc lát trở nên vô cùng dịu dàng:

– Em mới dậy, nghỉ thêm chút đi. Tôi sẽ đi lấy đồ ăn, chỉ việc đợi một lát thôi. Em muốn ăn gì?

Băng mắt chớp chớp nhìn Phong, bắt gặp đôi mắt cà phê sâu hun hút. Đôi mắt chứa đựng sự quan tâm chân thành, làm cô nhất thời bối rối. Băng khẽ quay đi, thấy má như muốn nóng bừng. Mãi một lúc lâu, cô mới tìm lại được tiếng nói của chính mình.

– Macaroon.

Phong gật nhẹ. Cậu đứng dậy, hướng ra khỏi phòng. Tay đặt lên nắm cửa, cậu bỗng quay lại nói thêm:

– 10 phút. Ở yên đó đợi tôi.

Nói xong cậu quay người, khép cửa lại sau lưng. Băng ngồi trên giường, suy nghĩ vẩn vơ. Đây là lần đầu tiên có người con trai nào vào phòng cô ngoại trừ Mạnh Vũ. Cũng là người con trai duy nhất có thể khiến cô để tâm nhiều đến thế. Vì ngoại hình à? Ko phải, cô hoàn toàn ko thuộc vào lũ hám trai. Gia thế sao? Đúng là Hoàng Lâm vô cùng giàu có, nhưng dòng họ nhà Dương Ngọc hiển nhiên ko thuộc diện thiếu thốn về vật chất, hơn nữa Băng chẳng bao giờ đoái hoài đến mấy thứ ấy. Khí chất của anh ư? Sắc bén, mạnh mẽ và đầy quyết đoán, từng góc cạnh cơ thể đều toát lên vẻ quyền lực khó cưỡng lại, ừm… Là vì lý do này sao?

Băng mường tượng lại lúc Phong bế cô. Vòng tay anh khiến cô cảm thấy an toàn, cảm thấy được bảo vệ. Rúc vào ngực Phong như vậy, cô có thể ý thức rõ được sự mạnh mẽ của cơ thể anh. Vai rộng eo hẹp, lại cao ráo, đúng theo “tỉ lệ vàng”. Ko quá vạm vỡ, nhưng chỉ cần chạm vào sẽ cảm nhận được cơ bắp rắn chắc. Khoan khoan, dừng lại nào!!!

Băng lắc khẽ đầu, xua đi cái ý nghĩ kỳ quặc vừa nảy sinh. Thật nguy hiểm, cô bắt đầu chú ý đến cơ thể đàn ông từ lúc nào vậy?! Cánh cửa gỗ cọt kẹt, cắt ngang dòng suy nghĩ lộn xộn của Băng. Cô ngước lên, thấy Phong đang đi về phía cô, trên tay anh là khay bánh macaroon với một cốc sữa tươi. Nhận thấy hành động kỳ lạ của Băng, Phong nhẹ nhàng đặt khay bánh lên chiếc bàn đầu giường, ngồi xuống cạnh giường.

– Em thấy ko khoẻ?

Băng khẽ lắc đầu. Cô ko sao, chỉ là… mải suy nghĩ một chút.

Cửa lại mở thêm lần nữa. Zoe bước vào, hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Duy Phong. Cô cúi đầu cung kính:

– Tôi đã về, thưa cô chủ.

Băng khẽ ngước mắt nhìn Zoe, rồi đưa tay với lấy một chiếc macaroon, nhai ngon lành. Phong nhìn cô, rồi đứng dậy.

– Vậy tôi ra ngoài. Em cứ ăn tiếp đi.

Nói rồi cậu xoay người, bước ra khỏi phòng. Zoe tránh đường cho Phong, đôi mắt khẽ nheo lại hoài nghi, dán chặt vào tấm lưng rộng đang xa dần. Hôm nay là sinh nhật cô chủ Huyền Mỹ, cô có nghe nói là sẽ có một người của dòng họ Hoàng Lâm đến nhà dự, nhưng nghe nói rằng đó là một cô gái. Vậy sao Duy Phong lại ở đây?

Zoe quay sang Băng, sự tò mò vây lấy tâm trí cô. Băng thản nhiên ăn bánh, cắm mp3 xem tạp chí. Zoe rất rất muốn hỏi gì đó, nhưng nhìn cảnh ấy, cô ko khỏi thở dài. Đầu cô vút qua một suy đoán: Cô chủ Hải Băng dẫn trai về nhà sao? Thật khủng khiếp, Zoe tự nhiên thấy lạnh gáy. Thế quái nào mà cô lại có cái phỏng đoán đó cơ chứ?! Băng là người như thế nào, chẳng lẽ chính cô lại còn ko hiểu rõ?!

Zoe quyết định sẽ ko đả động gì đến Duy Phong. Nhìn cô chủ thản nhiên như vậy, chắc ko phải là lý do xấu xa gì. Zoe cât tiếng:

– Cô chủ, cô Minh Nguyệt và Huyền Mỹ nói muốn cô sang phòng khách chơi cùng họ trong lúc tiệc sinh nhật được chuẩn bị.

Băng nghiêng đầu, ăn nốt chiếc macaroon màu hồng phấn trên khay. Cầm cốc sữa uống một nửa, Băng đứng dậy tiến về phía Zoe. Cô hiểu ý, nhường đường cho cô chủ ra ngoài.

****

Phòng khách ồn ào tiếng Nguyệt với Ngọc trò chuyện. Huyền Mỹ chơi đùa với Sun ở trong lòng. Kara và Kyra đứng ở góc phòng, im lặng nhìn hai cô chủ.

Duy Phong ngồi trên sô pha, thờ ơ quay đi chỗ khác. Đôi mắt màu cà phê bỗng loé lên tia sáng kỳ lạ khi Băng bước vào, nhưng ngay lập tức tắt ngấm trước khi có người nào đó phát hiện được. Huyền Mỹ nhìn thấy chị ba thì ào tới, nhanh chóng kéo cô xuống ngồi cạnh nhỏ. Sun tranh thủ cơ hội chạy biến đi, đôi mắt màu hổ phách ra sức tìm kiếm bóng hình nàng mèo Mun kiêu kỳ.

Nói là chuẩn bị tổ chức sinh nhật, nhưng từ trang trí, bày biện cho đến chuẩn bị đồ ăn và bánh gato, đều là do giúp việc làm. Mạnh Vũ tuyệt đối ko cho ba con gái rượu của mình phải động tay vào bất cứ việc gì. Thành ra, cả một buổi chiều, năm nhân vật của chúng ta chỉ ngồi trong phòng chơi, từ tú lơ khơ cho đến thách đố nhau, ko thiếu thứ gì. Chính xác thì là tám, vì ngay cả Zoe, Kara và Kyra cũng bị lôi vào.

Nguyệt, Ngọc với Mỹ muốn tạo cơ hội cho Băng với Phong nói chuyện với nhau nhiều hơn, nên ra sức hỏi han đủ thứ. Nhưng khổ nỗi hai tảng băng này hầu như chẳng mở miệng trả lời lấy một câu, nản. Phong thì hiếm lắm mới mở miệng được một lần, chủ yếu là nhờ Ngọc bày trò giận dỗi làm cậu ngán ngẩm, đành bất đắc dĩ trả lời. Băng thì hoàn toàn phớt lờ Nguyệt với Mỹ, chỉ chăm chú giải quyết bữa trưa gọn nhẹ được mang tới tận phòng khách.

Bữa ăn gồm có sandwich dăm bông, salad hoa quả tươi, tráng miệng với matcha và brownie. Băng ăn ngon lành, đây là những món ưa thích của cô. Nguyệt len lén nhìn em gái, lòng khấp khởi mừng thầm. Hiển nhiên là thực đơn này đã được họ yêu cầu với đầu bếp từ trước, theo đúng khẩu vị của cô gái này. Băng đang vui, đến lúc cô với Mỹ thực hiện kế hoạch rồi!

– Băng này, em định tặng Mỹ cái gì làm quà sinh nhật vậy?

Băng vừa ăn xong, cô với lấy chiếc brownie đưa vào miệng, nghiêng đầu nhìn chị cả.

– Bí mật.

Nguyệt cười xoà. Cô quay sang Mỹ, nháy mắt ra hiệu: Tấn công đi!

Mỹ gật nhẹ đầu, tươi cười nhìn Băng.

– Chị Băng, ko cần phải quà cáp cầu kỳ làm gì đâu. Em chỉ muốn chị làm cho em một việc vào tối sinh nhật em thôi, có được ko ạ?

Băng quay sang nhìn Mỹ, nhướn mày ra ý bảo nói đi. Mỹ cười tươi rói:

– Đó là… chơi violin trong sinh nhật em!

Đôi mắt khói của Băng bỗng tối sầm lại, xám xịt y như bầu trời sắp sửa nổi cơn giông. Cô nhíu mày, lạnh lùng cất tiếng:

– Không.

Mỹ phụng phịu. Má cô bé phồng lên, môi hơi chu ra vô cùng đáng yêu. Nguyệt nhìn thấy vậy thì ko khỏi phì cười, nhẹ nhàng khuyên giải cô em gái:

– Băng à, Mỹ nó rất muốn nghe em đàn trong sinh nhật nó đấy. Cứ chiều con bé một lần, được ko? Cả chị nữa, chị cũng muốn nghe em đàn.

Băng nghiêng đầu ra chiều suy tư. Cho dù là chị em cùng cha khác mẹ, nhưng Băng vẫn có một tình thuơng nhất định dành cho em gái. Đôi mắt màu khói xoáy vào một điểm vô định trong ko gian, ánh nhìn xa xăm. Thấy Băng có vẻ hơi lung lay, Nguyệt với Mỹ cười thầm, tiếp tục năn nỉ:

– Băng à, trang phục biểu diễn chị đã đặt từ sáng, sân khấu và dụng cụ, ánh sáng cần thiết cũng đã đủ cả. Em muốn chị phải huỷ hết sao?

Zoe cười mỉm. Ngọc cũng tham gia cuộc nói chuyện, cô cũng đã được Nguyệt phổ biến qua cái kế hoạch mai mối này. Và hiển nhiên, cô đồng ý hai tay hai chân.

– Nguyệt nói với chị rất nhiều về tài đàn của em đó, Băng. Chị thật sự muốn tận mắt hưởng thụ, muốn lắm đó. Chị chắc rằng sẽ ko chỉ có mình chị muốn nghe em đàn đâu.

Nói đến đây, mắt Ngọc lại liếc về phía Phong, ánh mắt loé sáng đầy ẩn ý. Cậu nhíu mày, nhìn bà chị họ vẻ khó hiểu.

Băng nghe vậy thì khẽ thở hắt ra, gật nhẹ đầu. Mỹ thiếu chút nữa là nhảy cẫng lên vui sướng. Nguyệt với Ngọc chỉ nhìn nhau, trao đổi ngầm qua ánh mắt. Đầy hài lòng.

****

Tối. Thời khắc Huyền Mỹ bước qua tuổi 16.

Bàn tiệc được chuẩn bị kỹ càng với vô vàn sơn hào hải vị cùng đồ ăn vặt. Bánh gato 4 tầng được đặt ngay giữa bàn, nến được cắm lên nhưng chưa thắp. Kara và Kyra đứng góc phòng, còn lại thì ngồi quây quần quanh bàn, nói chuyện rôm rả. Trừ Duy Phong. Cậu ngồi im, mắt liếc quanh. Ko thấy Zoe và Băng đâu cả.

Trong lúc ấy, ở phòng 111…

– Không!

Zoe ra sức khuyên bảo Băng bằng giọng nói ngọt ngào nhất có thể:

– Cô chủ à, váy và trang sức đều đã mặc hết rồi, cô lại ko định đi đi giày sao?

Băng lắc đầu nguầy nguậy, đôi mắt khói nhíu lại khó chịu.

– Ko muốn cao gót!

Zoe day day trán, bất lực trước sự cứng đầu của cô chủ. Nhưng mà Nguyệt đã nhấn mạnh rằng nhât định phải làm Băng mặc cho trọn bộ trang phục này, Zoe ko thể trái lời.

– Cô chủ à, đôi giày này đã được thiết kế để đi cùng với bộ trang phục này rồi. Thiếu nó, cũng coi như là một thiếu sót. Cô chủ xem, đôi giày ko phải rất đẹp sao?

Băng vẫn nhíu mày, nhưng cũng ko phản bác lại. Zoe thấy cô có vẻ lung lay bèn chớp thời cơ:

– Đôi giày này cũng chỉ có 7 phân thôi mà, cô chủ. Cô ko thường đi giày cao gót, nhưng chỉ cần mang nó lúc đàn thôi mà, rồi có thể cởi ra ngay, vậy được ko?

Băng nhìn đôi giày một lúc lâu, nó quả thật rất đẹp. Một đôi giày cao gót hở mũi màu trắng được viền ren, với gót làm từ thuỷ tinh bền. Trầm tư một lúc, cô khẽ gật. Zoe mắt sáng lên, vội vàng đeo giày vào cho cô chủ.

****

Phòng ăn tối dùng để tổ chức sinh nhật. Mọi người đều hồi hộp, chờ đến màn biểu diễn mở đầu buổi tiệc hôm nay. Ngay cả đám giúp việc với bảo vệ cũng sốt sắng thấy rõ. Họ đã nhiều lần nghe loáng thoáng tiếng đàn của cô chủ khi đi ngang phòng cô vào buổi tối. Ko phủ nhận trong lòng họ đều có một sự ngưỡng mộ dành cho cô con gái thứ của chủ tịch tập đoàn Dương Ngọc. Cực kỳ xinh đẹp, sở hữu trí thông minh của thiên tài, lại thêm cả giọng nói trong vắt nhẹ nhàng cùng với một tài đàn thiên bẩm.

Ánh đèn bỗng tắt phụt. Chẳng ai có vẻ bất ngờ, vì đây là dấu hiệu bữa tiệc sinh nhật đã bắt đầu. Trong bóng tối, mọi người đồng loạt hướng mắt về vị trí của chiếc sân khấu nhỏ được chuẩn bị sẵn, lòng hồi hộp chờ đợi.

Chùm đèn vàng sang trọng bỗng loé sáng, tập trung toàn bộ ánh hào quang lên người con gái diễm lệ mới xuất hiện trên sân khấu. Hải Băng!

Cô mặc chiếc váy bằng lụa trắng muốt quây lấy vai, khoe bờ vai thon thả mịn màng, cùng xương quai xanh đầy gợi cảm. Phần eo váy được thiết kế để siết lại, ôm lấy từng đường cong mỹ miều của người đang mặc. Tà váy đính pha lê lấp lánh dưới ánh đèn sang trọng, vén cao đến giữa đùi rồi buông ra đằng sau, lộ ra cặp chân thon dài, thẳng tắp. Đôi bàn chân nhỏ ngọc ngà được đôi giày ôm lấy một cách vừa vặn, đồng bộ hoàn hảo với chiếc váy tinh tế đẹp đẽ. Ko nghi ngờ gì, đây hoàn toàn ko phải người đẹp vì lụa, mà là lụa đẹp vì người!

Mái tóc màu nâu sẫm của Băng được buông xoã, hai bím tóc nhỏ gần mặt được tết lại bằng lông vũ trắng, buộc ra đằng sau, nhằm ko gây ra bất tiện khi chơi đàn. Khuôn mặt mộc của Băng vốn đã vô cùng tuyệt mỹ, ko cần trang điểm cũng đã toả ra vẻ đẹp xao xuyến động lòng người. Đôi mắt khói mơ màng hướng ra nơi khác, ánh nhìn xa xăm càng làm người ta si mê điên cuồng. Chiếc violin trắng nằm im lìm trên tay cô. Ko cần phải bàn cãi, đây chính là một thiên thần lưu lạc xuống nhân gian!

Thời gian nhất thời ngưng đọng trước một vẻ đẹp được coi là một tuyệt tác của tạo hoá. Ánh mắt của toàn bộ những người trong phòng nhất loạt dán chặt lên sân khấu, thậm chí là ko dám chớp vì sợ người con gái mị hoặc tựa ảo ảnh kia sẽ tan biến. Phong nhìn Băng, đôi mắt màu cà phê sâu hút chứa đựng thứ cảm xúc gì đó mà người ngoài ko thể đoán ra. Vẫn biết cô đẹp, nhưng thật là quá sức tưởng tượng của cậu. Vẻ đẹp của Băng, tồn tại như một thứ ma thuật khiến bất cứ ai cũng phải ghen tỵ, bất cứ ai cũng phải sững sờ và dao động. Chỉ riêng dung nhan này cũng đã là một thứ vũ khí nguy hiểm, khiến mọi thằng đàn ông chết đứng từ lần gặp đầu tiên. Đã nhìn qua một lần, thì nó sẽ như một thứ ám ảnh tâm trí, kéo dài cho đến vạn đời vạn kiếp ko thể nào quên.

Băng đặt violin lên vai, bắt đầu khúc đàn. Tất cả mọi người trong phòng tạm thời thoát ra khỏi cái mê cung ma thuật kia, tập trung vào những thanh âm mượt mà vang vọng bên tai. Những cung bậc cảm xúc, những nốt trầm bổng, phủ lên ko gian trong phòng một tấm màn mỏng tinh khiết. Một bản tình ca có phần da diết, nhưng dưới bàn tay của Băng lại trở nên say đắm, tràn đầy sự mê hoặc thấu đến tâm can. Từng dải lụa âm thanh len lỏi vào trái tim người nghe, khơi dậy nên những cảm xúc bay bổng và u muội. Đó cũng là tiếng đàn của Vương Đặng Thanh Cầm, nghệ sỹ violin số 1 thế giới. Tài năng của bà đã được truyền lại một cách trọn vẹn cho cô con gái, thậm chí là càng thêm phần trọn vẹn và ma lực hút hồn.

Đôi mắt màu khói nhắm hờ, hàng mi thanh mảnh rợp bóng khẽ rung lên theo từng nốt ngân. Tâm hồn cô một mực hướng về người mẹ quá cố, cảm xúc nhớ mong và yêu thương đan vào từng dải âm thanh trong vắt, lay động cả những trái tim dù sắt đá nhất. Mọi người trong phòng đều khép nhẹ mắt, miệng khẽ nở một nụ cười mãn nguyện và hài lòng. Bao mỏi mệt, bao bức bối chỉ cần nghe được tiếng đàn này đều có thể trôi tuột hết đi.

Nốt ngân dài cuối cùng cất lên, bản nhạc dừng lại. Băng từ từ hạ chiếc violin xuống, đầu khẽ nghiêng sang một bên, đôi mắt khói hơi cụp xuống đầy ưu tư. Một lát sau, tràng vỗ tay rộn rã vang lên, cắt đứt ko khí im lặng. Mặt người nào người nấy vẫn còn lưu lại vẻ xúc động thấy rõ. Duy Phong cũng vỗ tay nhè nhẹ, ánh mắt loé lên sự hài lòng với màn trình diễn vừa rồi. Minh Nguyệt lén liếc sang cậu, mỉm cười mãn nguyện. Đã đủ ấn tượng với cậu chưa, chàng trai? Cô cười thầm trong lòng, quay lại với người em gái đa tài trên sân khấu.

Băng chả có vẻ gì là để tâm đến tràng cổ vũ nồng nhiệt dành cho mình, nhẹ nhàng bước xuống sân khấu. Đôi giày cao gót này thực làm cô vô cùng khó chịu. Đột nhiên, gót giày thuỷ tinh giẫm phải tà váy thướt tha phía sau, khiến Băng ngã ngửa.

Zoe lao đến, nhưng cô nhận thấy ko cần thiết. Duy Phong đã kịp thời sấn tới, đưa một tay đỡ lấy eo Băng, tay còn lại kéo giật tay cô lại. Tràng vỗ tay tắt phụt, căn phòng lại chìm trong im lặng, lần này là vì bầu ko khí “mờ ám” giữa đôi trai tài nữ sắc kia. Nguyệt, Mỹ với Ngọc trợn tròn mắt ngạc nhiên, rồi nhanh chóng reo hò trong bụng. Kế hoạch thành công ngoài sức tưởng tượng!

Phong chẳng hề có ý định buông Băng ra. Ánh mắt cậu nhìn thẳng vào Băng. Đôi mắt màu khói của cô mở to, chớp liên tục. Chúa ơi! Phong khẽ cười mỉm nhìn biểu hiện của cô, tự dưng thấy buồn cười khi nhìn thấy má cô hơi ửng hồng, mặc dù có thể là do ánh đèn hoặc phấn trang điểm. Hai người giữ nguyên tư thế: Băng ngửa người ra đằng sau, Phong đỡ lấy eo cô, tay kia nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé đang cứng đờ của người con gái vẫn còn chưa hết sốc. Bất thần, Phong cúi đầu xuống làm mắt Băng càng chớp dữ dội hơn, anh… anh ta định làm gì. Cô nghe được giọng nói trầm ấm của Phong thầm thì bên tai mình: “Lần sau, nên cẩn thận hơn một chút!”

Băng thấy tai mình đỏ ửng. Phong lần thứ 3 trong ngày bế bổng cô lên, làm Băng lại thêm một lần nữa túm chặt lấy cổ anh. Cậu tiến đến phía bàn tiệc ở dưới, nhẹ nhàng đặt cô ngồi xuống một cái ghế. Sau đó, cậu quỳ một chân xuống sàn, dịu dàng tháo từng chiếc giày cao gót trên chân Băng.

Thời gian ngưng đọng, ko gian như chỉ còn lại hai người. Băng chết trân, nhìn Phong chăm chăm. Mặt cậu cúi xuống, thấy rõ sống mũi cao thẳng, vầng trán thông minh và cả mái tóc dày mượt, đen tuyền. Cô bất giác đưa tay ra, chạm nhẹ vào tóc cậu. Khoé môi Phong khẽ nhếch lên, nét cười như có như ko. Cậu vứt đôi cao gót sang một bên, ngước lên nhìn Băng, trong chốc lát đã túm chặt tay cô, ngăn ko cho nó động chạm thêm. Băng hơi giật mình, nhìn Phong chăm chú. Đôi mắt màu cà phê của anh dịu dàng khó tả, cô có thể nghe rõ ràng giọng nói trầm ấm như tiếng giao hưởng vang lên:

– Đừng mang giày cao gót, nó sẽ nguy hiểm cho em. Nếu thích chạm vào tóc tôi như vậy, em có thể nói với tôi mà.

Toàn bộ những cặp mắt trong phòng dán chặt vào đôi trai gái trước mặt. Soi mói có, đố kị có, ngưỡng mộ cũng có. Riêng 3 cô gái làm trùm sò kế hoạch của chúng ta thì hiển nhiên là mắt sáng rỡ, nhìn trân trối vào đôi uyên ương kia. Thế này… khác quái gì ngôn tình đâu chứ! Nguyệt mỉm cười đầy mãn nguyện. Mỹ cầm tay chị cả, lắc lấy lắc để. Mắt cô bé long lanh, môi mím chặt cố kìm nén một tiếng hét. Ngọc thì nhìn Phong đầy hứng thú, thằng em họ của cô, cuối cùng ko phải là gay rồi!!

Phong đứng dậy, phủi gối quần rồi thản nhiên ngồi xuống ghế cạnh Băng, ánh mắt màu cà phê toát lên vẻ thờ ơ, mặc kệ sự chú ý đang nhằm vào mình. Băng cúi gằm mặt, ngọ nguậy bàn chân trần. Quả thật là thoải mái hơn. Giày cao gót… đúng là ko dành cho cô mà! Nhưng sao người đó lại biết được cô ko thoải mái với đôi giày? Băng ngẩng đầu lên, nhìn Phong đầy dò xét.

Nhận thấy ánh nhìn màu khói của Băng đang hướng về mình, Phong quay lại nhìn thẳng vào cô ko chút do dự. Hai đôi mắt chạm nhau. Băng quay ngoắt đi, lại cúi xuống nhìn sàn, tim đập loạn. Đầu cô ong lên. Cái… cái gì thế này? Tim cô đang loạn nhịp vì người đó sao?! Ko phải, ko thể nào!!

Đúng lúc ấy, tiếng của Huyền Mỹ lảnh lót vang lên:

– Một màn trình diễn thật tuyệt vời ngoài sức tưởng tượng!! Cảm ơn chị vì đã đáp ứng ước nguyện của em, chị Băng. Và giờ thì, nhập tiệc thôi, mọi người!

Nguyệt và Ngọc nâng cao ly thuỷ tinh hưởng ứng. Bánh được đốt nến, những gói snack bị xé toạc, đồ uống leng keng, tiếng hát chúc mừng sinh nhật vui vẻ. Ko khí tưng bừng ảnh hưởng lên hầu hết mọi người, ngoại trừ Băng và Phong.

Đôi trai gái này, cả buổi chỉ ngồi im một chỗ, ăn và uống một cách lặng lẽ. Đơn giản vì đầu họ đã có sẵn vô vàn thứ để suy nghĩ, chẳng có tâm trí để tham gia tiệc. Băng thì nhớ đi nhớ lại cảnh Phong quì xuống như một chàng hoàng tử thực sự, tháo giày cho cô. Phong thì mường tượng lại hình ảnh của một thiên sứ giáng trần trên sân khấu lúc trước. Hai con người, hai tâm tư, nhưng là hướng về nhau.

————- Luci ————-

Rất xin lỗi các bạn độc giả vì mình đã ko thể ra chap sớm hơn nha! :(

Nhưng các bạn biết đấy, mình sắp sửa phải thi chuyển cấp rồi, bây giờ cũng đã là học kỳ 2 rồi nữa. Thật sự là ko có thời gian mà! Ngoài ra, đây cũng mới là lần đầu mình viết truyện, ý tưởng cũng là cả một vấn đề! Vì vậy, chap này mình viết khá dài, coi như là một sự đền bù nho nhỏ.

Tuy nhiên, mình vẫn sẽ cố gắng ra chap sớm nhất có thể, vì vậy nên hãy tiếp tục ủng hộ mình nha. Những comment và vote của các bạn luôn là một động lực lớn để mình viết đó! :)

Yêu thương,

~ Lucifer ~