Thiên Thần Nổi Giận

Chương 8




- Tên anh là gì?

- Abraham Wilson

- Anh có thể nói to hơn được không?

- Abraham Wilson.

- Anh Wilson, có phải anh đã giết Raymond Thorpe không?

- Có, thưa cô.

- Anh có thể nói cho tòa biết lý do được không?

- Nó định giết tôi.

- Raymond Thorpe nhỏ con hơn anh nhiều. Anh có thật sự tin rằng anh ta có thể giết được anh không?

- Hắn ta cầm trong tay một con dao và vì thế cũng cao chả kém gì tôi.

Jennifer đã giữ lại hai vật trong hộp đựng vũ khí.

Một con dao nhọn và một chiếc kéo lưỡi dài. Cô giơ con dao lên:

- Có phải đây là con dao mà Raymond Thorpe định dùng để giết anh không?

- Phản đối. Bị cáo làm sao mà biết được…

- Tôi xin đặt lại câu hỏi. Con dao này có giống với con dao mà Raymond Thorpe dùng để doạ anh không?

- Có, thưa cô.

- Anh có xích mích gì với Thorpe trước đó không?

- Có thưa cô.

- Và khi anh ta tiến đến chỗ anh với con dao trên tay, anh buộc phải giết anh ta để tự vệ phải không?

- Vâng, thưa cô.

- Cám ơn anh.

Jennifer quay sang Di Silva:

- Ngài có thể hỏi.

Robert Di Silva từ từ đứng dậy.

- Anh Wilson, trước kia anh đã từng giết người phải không? Tôi muốn hỏi đây không phải là lần đầu tiên anh giết người chứ?

- Tôi đã phạm tội và tôi đang phải trả giá đây. Tôi…

- Xin anh đừng sám hối ở đây. Anh trả lời có hay không nào?

- Có nghĩa là một mạng người không có nghĩa lý gì đối với anh phải không?

- Không phải thế. Tôi…

- Anh có định coi việc giết hại người là quý trọng sinh mạng con người không? Anh thích giết bao nhiêu nếu anh không còn coi mạng người ra gì nữa? Năm, mươi hay hai mươi?

Ông ta đặt bẫy Abraham Wilson và anh ta mắc ngay vào đó. Anh ta nghiến chặt hàm răng, mắt long lên vì giận dữ.

- Tôi chỉ giết có hai người.

- Chỉ có? Anh chỉ giết có hai người? - Chưởng lý lắc đầu tỏ vẻ kinh sợ. Ông ta tiến đến gần bị cáo và nhìn anh ta chằm chằm. - Tôi cuộc là anh luôn có cảm giác là người mạnh vì thân thể to lớn của mình. Có lẽ anh thấy mình giống như một chúa trời bé nhỏ. Khi nào anh thích, anh có thể lấy đi một mạng sống ở nơi này nơi khác.

Abraham Wilson vươn thẳng người lên:

- Ông là đồ chó đẻ.

- Đừng! - Jennifer cầu nguyện. - Đừng làm như vậy!

- Ngồi xuống. - Di Silva quát lên. - Có phải đó là kiểu tức giận mà vì thế anh đã giết Raymond Thorpe không?

- Thorpe định giết tôi.

- Với con dao này à

- Robert Di Silva giơ con dao lên.

- Tôi tin chắc là anh có thể đoạt được nó từ tay anh ta dễ dàng.

Abraham Wilson nhỏ nhẹ đáp:

- Vậy ông đi mà thử đi?

Phiên tòa nghỉ trong 8 tiếng trước khi kết án.

Robert Di Silva và các cộng sự của mình rời phòng xử án để nghỉ, nhưng Jennifer vẫn ngồi nguyên tại chỗ, không đủ sức đứng dậy nữa.

Khi đoàn hội thẩm đã rời ra ngoài hết, Ken Bailey đi đến chỗ Jennifer.

- Uống chút cà phê nhé?

- Tôi không thể nuốt được bất cứ cái gì lúc này đâu.

Cô ngồi lặng trong phòng, đắm chìm trong suy nghĩ và hầu như không để ý đến những người xung quanh.

Mọi chuyện đã kết thúc. Cô đã làm hết sức mình. Cô cố cầu nguyện nhưng trong lòng vẫn rất lo lắng. Cô có cảm tưởng như mình và Abraham Wilson sắp bị kết án tử hình.

Đoàn hội thẩm đã quay trở lại, mặt đầy vẻ trầm trọng và suy tư. Tim Jennifer bắt đầu đập nhanh hơn.

Cô có thể thấy trên nét mặt họ ý định sẽ tuyên án tử hình. Cô sợ mình sẽ ngất đi mất. Chỉ vì cô mà một người sắp bị giết. Đáng ra cô không được tham gia vào vụ này mới phải. Cô có quyền gì quyết định sinh mạng của một người. Cô thật là điên rồ khi nghĩ rằng có thể thắng được một người đầy kinh nghiệm như Robert Di Silva. Cô muốn xông lên chỗ đoàn hội thẩm và nói trước khi họ kết án. Hãy đợi đã! Abraham Wilson không được xử một cách công bằng. Hãy để một trạng sư khác cãi cho anh ta. Một người nào đó giỏi hơn tôi ấy. Nhưng đã quá muộn rồi, Jennifer nhìn trộm khuôn mặt Abraham Wilson. Anh ta ngồi bất động như một pho tượng. Cô không còn thấy vẻ thù hận của anh nữa, chỉ còn lại vẻ tuyệt vọng sâu xa. Cô muốn nói vài lời để an ủỉ anh, nhưng không tìm ra được.

Chánh án Waldman bắt đầu:

- Đoàn hội thẩm đã đưa ra lời phán quyết cuối cùng chưa?

- Đã, thưa chánh án.

Chánh án gật đầu và viên thư lại của tòa đi đến chỗ người đứng đầu của đoàn hội thẩm, lấy từ ông ta một tờ giấy và trao lại cho ông. Jennifer thấy tim mình như sắp nhảy ra ngoài lồng ngực. Cô không thở được nữa. Cô chỉ muốn giờ phút này kéo dài mãi mãi, để khỏi phải nghe lời tuyên án.

Chánh án Waldman đọc kỹ tờ giấy trong tay; sau đó ông chậm rãi nhìn quanh phòng xử án. Ông dừng lại ở đoàn hội thẩm, ở Robert Di Silva, Jennifer và cuối cùng là Abraham Wilson.

- Xin mời bị cáo đứng dậy.

Abraham Wilson chậm rãi đứng lên, mệt mỏi và uể oải như thể anh ta không còn chút năng lượng nào trong người nữa.

Chánh án Waldman bắt đầu đọc:

- Phiên tòa này cho rằng bị cáo Abraham Wilson không phạm tội như bị buộc tội.

Cả phòng xử án lặng đi một lúc và những câu nói tiếp sau của chánh án bị chìm đi trong tiếng ồn ào của mọi người.

Jennifer đứng đó, choáng váng và không tin vào tai mình nữa. Cô quay sang Abraham Wilson, giọng nghẹn lại. Anh ta nhìn cô một lát với cặp mắt ti hí xấu xí. Và rồi khuôn mặt sứt sẹo đó nở một nụ cười thoải mái mà Jennifer chưa từng thấy. Anh ta cúi xuống ôm lấy Jennifer và cô phải cố lắm mới cầm được nước mắt.

Giới phóng viên lập tức vây quanh Jennifer, yêu cầu cô tuyên bố và đặt hàng loạt câu hỏi.

- Cô thấy thế nào khi thắng được ngài chưởng lý?

- Cô có nghĩ là cô sẽ thắng vụ này không.

- Cô sẽ làm gì nếu họ đưa Wilson lên ghế điện?

Jennifer chỉ lắc đầu. Cô không thể nói chuyện với họ lúc này được. Họ đến đây để xem một vở kịch, xem cảnh một con người bị dồn đến chỗ chết như thế nào.

Nếu lời phán quyết khác đi… Cô không dám nghĩ đến chuyện đó. Jennifer bắt đầu thu xếp giấy tờ và nhét chúng vào cặp.

Một viên mõ tòa đi đến chỗ cô:

- Chánh án Waldman muốn gặp cô tại phòng của ngài, thưa cô Parker.

Cô đã quên mất rằng mình có thể bị phạt vì tội lăng mạ tòa, nhưng bây giờ ngay cả chuyện đó cũng chẳng có gì là quan trọng nữa. Vấn đề chủ yếu là cô đã cứu được mạng sống của Abraham Wilson.

Jennifer liếc sang bên nguyên cáo. Chưởng lý Di Silva đang cáu kỉnh nhét giấy tờ vào cặp và quát mang một trợ lý của mình. Ông ta bắt gặp cái nhìn của cô và hiểu tất cả.

Chánh án Lawrence Waldman đang ngồi bên bàn khi Jennifer bước vào. Ông nói cụt lủn.

- Ngồi xuống cô, Parker.

Cô ngồi xuống chiếc ghế đối diện với ông.

- Tôi không cho phép cô hoặc bất kỳ một ai biến phòng xử án của tôi thành một rạp hát.

Jennifer đỏ mặt:

- Tôi có lỗi. Tôi đã không kìm được.

Chánh án Waldman giơ một tay lên:

- Thôi, xin đủ!

Jennifer lập tức cắn chặt môi.

Chánh án Waldman ngồi ngả về phía trước:

- Một điều nữa tôi không thể dung thứ là sự thô lỗ trước tòa.

Jennifer uể oải nhìn ông, không nói không rằng.

- Cô đã vượt quá giới hạn trong buổi chiều hôm nay. Tôi nhận thức rằng nhiệt tình quá đáng của cô xuất phát từ lòng mong muốn cứu vớt sinh mạng một con người. Vì thế, tôi quyết định không kiện cô về tội lang mạ tòa.

- Xin cám ơn ngài chánh án!

Jennifer miễn cưỡng nói. Khuôn mặt ông ta vẫn kín như bưng khi ông tiếp tục nói:

- Thường thường, khi một vụ án kết thúc tôi luôn có cảm giác là công lý có được thực hiện hay không. Trong vụ này, thành thật mà nói, tôi không chắc về điều đó.

Jennifer chờ ông nói tiếp.

- Đó là tất cả những gì tôi muốn nói, cô Parker.

Trên báo chí và ti vi tối hôm đó, Jennifer lại xuất hiện trở lại, nhưng lần này cô là nhân vật anh hùng. Cô là David của giới luật đã quật ngã gã khổng lồ Goliath. Hình của cô cùng với Abraham Wilson và chưởng lý Di Silva được đăng trên trang nhất. Jennifer đọc ngấu nghiến tin tức về mình, nhấm nháp chúng một cách thú vị. Đó quả là một chiến thắng ngọt ngào sau bao nhiêu tủi nhục mà cô phải trải qua.

Ken Bailey dẫn cô đến nhà hàng Luchon để ăn mừng. Ở đó ông chủ quán và nhiều khách hàng đã nhận ra cô. Nhiều người lạ gọi tên cô và đến chúc mừng. Thật là một buổi tối hạnh phúc.

- Cô thấy vui sướng chứ? - Ken cười hỏi.

- Tôi chả cảm thấy gì hết.

Có ai đó gửi một chai vang đến bàn hai người.

- Tôi chả cần uống gì nữa đâu, Jennifer nói. - Tôi thấy như đã say rồi đấy.

Nhưng thực ra cô đang khát và uống cạn ba cốc rượu, trong khi kể lại diễn biến ở phiên tòa cho Ken.

-Tôi thật sợ quá. Anh có biết tôi cảm thấy gì khi nắm trong tay tính mạng của một người không? Giống như là đóng vai trò của Đức Chúa trời ấy. Anh có thể nghĩ ra điều gì dễ sợ hơn thế không? Ta uống một chai nữa chứ Ken?

- Cô muốn gì cũng được.

Ken gọi một bữa thịnh soạn cho cả hai, nhưng Jennifer quá phấn khích đến độ chẳng ăn chút nào cả.

- Anh có biết Abraham Wilson nói gì với tôi, khi tôi gặp anh ta lần đầu tiên không? Anh ta nói:

- Chúng ta hãy thay đổi màu da cho nhau đi, rồi tôi đã mang cùng màu da với anh ta, và anh có biết không? Tôi nghĩ rằng đoàn hội thẩm sẽ xét xử tôi. Tôi cảm thấy như mình sắp bị xử tử. Tôi yêu Abraham Wilson. Ta uống nữa chứ nhỉ?

- Cô đã đụng tí thức ăn nào đâu?

- Tôi chỉ khát thôi.

Ken lo ngại nhìn Jennifer tiếp tục rót đầy rượu vào cốc.

- Cẩn thận đấy nhé.

Cô phẩy tay:

- Đó là rượu vang California đấy mà. Uống như nước lã thôi. - Cô uống một hớp nữa. - Anh là người bạn tốt nhất của tôi. Thế anh có biết ai không phải là bạn tốt nhất của tôi không? Ngài Robert Di Silva đáng kính đấy.

- Di Silva à?

- Đúng vậy. Ông ta ghét tôi ghê lắm. Anh có để ý khuôn mặt ông ta ngày hôm nay không. Ô, ông ta đã phát điên lên đấy. Ông ta doạ sẽ đuổi tôi ra khỏi tòa nhưng ông ta không làm được điều đó, phải không nhỉ?

- Không, ông ta…

- Anh có biết tôi nghĩ gì? Anh có biết tôi thật sự nghĩ gì không?

- Di Silva nghĩ rằng tôi là Ahab và ông ta là con cá voi trắng.

- Nhưng thực ra không phải thế.

- Cám ơn, Ken. Tôi lúc nào cũng có thể dựa vào anh.

- Làm chai nữa nhỉ?

Cô vẫn chưa thấy đủ hay sao?

- Cá voi hay khát nước lắm, - Jennifer khúc khích cười.

- Đó chính là tôi, chú cá voi trắng khổng lồ. Tôi đã nói với anh là tôi yêu Abraham Wilson chưa nhỉ. Anh ấy là người đàn ông đẹp nhất mà tôi từng gặp. Tôi nhìn vào mắt anh ấy, Ken ạ, anh ấy tuyệt vời. Anh đã bao giờ nhìn vào mặt Di Silva chưa? Ô hô, lạnh lẽo lắm. Ông ấy như là một tảng băng ý. Nhưng ông ấy không phải là người xấu đâu. Tôi yêu tất cả mọi người. Anh có biết tại sao không Ken. Vì Abraham Wilson còn sống tối nay. Anh ta không bị giết. Hãy uống một chai nữa để mừng anh ta nhé?

Khi Ken Bailey đưa Jennifer về nhà đã là hai giờ sáng. Anh giúp cô leo lên bốn tầng gác tới căn phòng nhỏ bé của cô.

Tới nơi, anh thở hổn hển vì mệt.

- Cô biết không, - Ken nói - Tôi đã thấy hậu quả của bữa rượu rồi đấy.

Jennifer nhìn anh thương hại:

- Ai không uống được thì đừng có cố.

Nói xong, cô xỉu luôn.

Cô thức dậy vì tiếng điện thoại réo gay gắt. Cô cẩn thận nhấc ống nghe lên và cử động đó làm cô đau hết mình mẩy.

- Jennifer đấy à? Ken đây.

- A, chào Ken.

- Nghe giọng cô ghê quá. Cô không làm sao chứ?

Cô nghĩ một chút.

- Tôi mệt quá. Mấy giờ rồi nhỉ?

- Gần trưa rồi đấy. Tốt nhất cô hãy đến sở đi.

- Ken. Tôi sợ tôi sắp chết mất.

- Hãy nghe đây. Hãy ra khỏi giường, từ từ thôi, uống hai viên aspirin, tắm nước lạnh và uống một cốc cà phê nóng. Sau đó chắc cô sẽ sống lại ngay.

Một tiếng sau, khi Jennifer đến văn phòng, cô thấy đỡ hơn. Chưa khoẻ hắn, nhưng đỡ hơn, cô nghĩ.

Hai máy điện thoại đều đổ chuông khi cô bước vào phòng.

- Tất cả đều gọi cô đấy, - Ken cười. - Họ gọi liên tục. Cô cần có một tổng đài riêng mất.

Báo chí, tivi và đài phát thanh đều gọi điện đến yêu cầu được viết bài về cuộc đời cô. Chỉ qua một đêm cô đã trở nên nổi tiếng. Có những cú điện thoại khác nữa, những cú mà cô đã mơ ước được nhận. Các công ty luật đã từ lâu từ chối cô, nay hỏi xem khi nào cô có thể gặp họ được.

Tại văn phòng của mình ở trung tâm thành phố, Robert Di Silva rên rỉ với trợ lý thứ nhất của mình:

- Tôi yêu cầu anh bí mật theo dõi Jennifer Parker. Tôi muốn được biết về các khách hàng của cô ta. Hiểu chứ?

- Vâng, thưa ngài.

- Hành động đi.