Thiên Thần Mắt Tím

Chương 59: Nỗi đau cùng cực




Phía bên ngoài lâu đài, thây chất đầy thây. Lũ cấp E về cơ bản chết hơn phân nửa đang gấp rút bỏ chạy. Phía trong lâu đài vẫn còn nghe thấy tiếng gầm rú, rên la của hai phe. Đám người qúy tộc bỏ mặc lời ra lệnh của Joy Miller mà bỏ chạy tìm được thoát thân. Còn lại là vệ binh như quân tốt hi sinh như ngả rạ. Cho dù với sức mạnh đáng sợ của Joy Miller nhưng cũng không hề hấn là bao so với đám đông lúc nhúc của lũ cấp E.

Đứng dưới vách núi Cater cùng với Victor trố mắt nhìn những xác Ma-cà-rồng mà hoảng hồn. Rốt cuộc tại đây đang có cuộc thảm sát hay sao? Nghĩ đến đây hai cha con trang bị vũ khí, dây cáp chuẩn bị leo lên. Cater đã hứa sẽ đến đón Viola về, bước chân vững vàng hơn.

-------

Trong đại sảnh cũng không khác gì bên ngoài, máu đỏ nhuộm cả phòng. Những xác chết nằm ngổn ngang dưới sàn. Khung cảnh tràn đầy tang thương. Đâu có ai ngờ một ngày quan trọng như thế chỉ trong tích tắc là một cuộc thảm sát.

Louis ôm chặt thân thể lạnh như băng của Viola trong lòng run rẩy. Nếu như Viola không tỉnh lại....hắn thề sẽ khiến cho ai đứng đằng sau chuyện này không yên ổn.

Xoè rộng đôi cánh muốn bế Viola rời đi bỗng trên bả vai chỗ tiếp giáp với cánh của Louis dội lên một trận đau đớn. Một luồng tê dại chạy dọc toàn thân. Louis ngã khuỵ xuống đất nằm phục xuống sàn.

- Vương...người làm sao vậy?

David hốt hoảng chạy lại. Đôi mắt sửng sốt nhìn Louis đang quằn quại đau đớn.

- Ngươi...

David hoảng hồn nhìn cái thân ảnh của Lion không biết xuất hiện từ lúc nào. Đôi mắt Lion như diêm la nơi địa ngục, khắp người anh tràn đầy máu tươi. Mà trên lưng Louis có một con dao bạc cắm phập vào.

- Louis Miller, đi chết đi.

Lion như ác ma dùng chân dẫm lên vết thương trên lưng Louis thật mạnh. Giọng nói tràn đầy thống hận. Hiện tại Lion thực sự bùng phát, anh đang hoá điên. Giây phút chứng kiến Louis biến đổi Viola anh hận không giết hắn ngay tức khắc.

Một ngụm máu tươi trào ra, Louis đau đớn thở dốc. Nếu như nói điểm yếu của Ma-cà-rồng hay lũ cấp E thì một phát đạn vào tim sẽ khiến lìa đời. Nhưng đối với loài thuần chủng, tạo hoá ban cho họ đôi cánh với sức mạnh vô song. Thì chính đôi cánh ấy cũng là điểm yếu để lấy mạng. Bởi đôi cánh gắn liền với sinh mạng cơ thể vật chủ.

- Buông ra!

David lao đến, vung dao về phía Lion. Cậu tuyệt đối không cho ai làm hại vương.

- Không được làm hại Vươ... Aa.a

Cảm giác cơ thể bị cái gì đó xuyên qua. Lục phủ ngũ tạng bị cắt đứt. David trợn mắt nhìn xuống bụng nơi cánh tay Lion vừa xuyên qua thân thể mình.

- Davi..id..d

Louis hoá đá, có cảm giác thế giới như đảo lộn. Thân ảnh David ngã phịch xuống đất như một cuốn băng quay chậm.

- Vư..ơ..ong!

Đôi môi David thốt ra sau cùng từ từ nhắm mắt lại.

- K..h.ô..on.nng... David

Louis hét lên, gồng người túm lấy chân Lion hất mạnh vào tường. Thân thể loạng choạng gắng gượng lết về phía David. Máu từ trên lưng chảy ra như suối.

- David. Tỉnh! Ta ra lệnh cho cậu tỉnh lại.

Louis dùng hết hơi lực hét vào mặt David. Đôi mắt nổi lên một tầng hơi nước. Nhưng David không tỉnh lại, thân thể lạnh ngắt. Máu từ bụng trào ra chảy xuống nhuộm đỏ cả sàn.

Giây phút này Louis như chết lặng.....

...

Gồng mình đứng dậy, một bên cánh xương bị gãy Louis thở dốc, đôi mắt đã bắt đầu hoa lên nhưng nhìn thân thể David nằm đó hắn quyết sẽ trả thù. David đã đi theo hắn hơn 10 năm trời, không chỉ riêng là thuộc hạ mà hắn coi cậu như người một nhà.

Đôi mắt Louis đỏ lên tia tàn nhẫn nhìn về phía Lion đang giơ súng về phía mình.

- Tất cả là do ngươi. Louis Miller, từ giờ mọi thứ từ ngươi vĩnh viễn là của ta.

"Đoàn..n..gg" tiếng súng khô khốc vang lên, Louis xoay người dùng hết tốc lực đến trước mặt đạp vào bụng Lion một phát cực mạnh khiến Lion ngã vào tường rung chuyển cả toà lâu đài.

Cú đá này là sức lực còn lại của hắn, ngã phịch xuống sàn nhìn bóng dáng Viola đang nằm đó, đôi mằt Louis dần dần mờ đi. Rõ ràng vết thương trên lưng cánh là một điểm trí mạng đối với hắn. Hơn nữa việc dùng sức lực đá Lion dã khiến thể lực của hắn đến cạn kiệt.

Bỗng cảm giác trên lưng lại đau nhói như muốn rút linh hồn hắn. Con dao trên lưng được Lion rút ra vất phịch xuống sàn.

Một tay túm lấy Louis đứng dậy, Lion nở một nụ cười ngoan độc cùng hận thù nhìn Louis.

- Cuộc chơi đến đây là kết thúc.

Nói rồi không để Louis kịp phản ứng dùng toàn bộ sức mạnh của bản thân hất Louis bay ra ngoài cửa kính....cứ thế nhìn thân hình Louis từ từ rơi xuống vực.

- LION..

Joy Miller hốt hoảng vừa chạy vào chứng kiến tất cả nhất thời đứng yên không nhúc nhích.

Cả căn phòng như một bãi chiến trường đầy xác người và máu tanh nồng đậm.

Tầm mắt liếc qua thân ảnh Viola đang nằm như người chết dưới sàn...còn có vết cắn trên cổ của cô. Vết cắn này...

Joy Miller sửng sốt nhìn vào Lion khó tin. Nhưng đáp lại cái nhìn của ông Lion chật vật ôm bụng cúi xuống bế Viola lên.

- Tôi dám chắc khi ông tìm được Louis. Anh ta đã là một cái xác không hồn.

"Ầm..mm" lời nói này khiến Joy Miller như rớt xuống địa ngục. Ông không ngờ Lion lại tàn nhẫn đến vậy. Louis dù sao cũng là con trai ruột của ông. Nghĩ đến Helena...nếu biết chuyện này chắc chắn sẽ không thể sống tiếp. Nghĩ tới đây Joy vội vàng phóng mình ra cửa.

Lion bế Viola về phòng, trong lòng lửa giận vẫn chưa tan nhưng anh không thể làm gì cho cô tỉnh lại. Chỉ có thể dựa vào bản thân Viola mà thôi.

Giây phút quay mặt đi Lion đâu biết từ khoé mắt Viola....một giọt nước mắt chảy ra.

-------

Cater cùng với cha mình đang chật vật leo lên đỉnh núi. Bỗng một thân ảnh từ trên cao rơi xuống cái vực sâu hun hún khiến họ trợn mắt đứng hình.

- Cha.,...đó là..

- Louis Miller.

Victor lên tiếng nhận định. Ông chắc chắn....đã có một khoảng thời gian sống tại Dark Blood nên ông biết rất rõ đó là Louis, con trai của Joy Miller. Chỉ là tại sao hắn lại thương tích đầy mình như vậy?

- Cater...chúng ta xuống dưới xem sao.

- Cha, thế còn Viola?

Cater từ phía trên vọng xuống trong lời nói tràn đầy sự khẩn trương.

- Viola sẽ không sao.

Victor lên tiếng chắc chắn. Linh cảm của ông cho là vậy mà mỗi lần như thế đều rất đúng. Hiện tại tình trạng của Louis cực kì nguy hiểm, cần phải nhanh chóng tìm ra nếu không hậu quả khó lường.

- Nhưng....

- Cater, đó là người có ơn với cha.

Ông lên tiếng gắt gỏng, mặc kệ thái độ bất mãn của con trai ông chậm rãi trượt xuống tìm lối đi xuống con vực sâu kia.