Thiên Thần Lạc Lối

Chương 3: Rắc rối (p2)




…Nó- sau khi bị trói tay thì “được” hưởng một sự chăm sóc rất chu đáo.. 3 “vệ sĩ áo đen” hộ tống nó như cận thần hộ tống công chúa..

-Anh ta ở đâu?..

-Tôi không biết…

-Đừng vờ vịt nữa, nếu cô nói ra, tôi sẽ thả cô ra!

-Nhưng tôi không biết thật mà..!

…Nó vừa đi vừa giải thích.. Mặc cho nó giải thích bao nhiêu.. Lũ người kia lại có vẻ như chẳng đoái hoài gì..

…Hắn, chưa đầy 5p sau khi rời khỏi, đã nhớ ra rằng cuốc Winner mà mình đang tìm hiện đã ở lại tiệm sách, một điều không thể tồi tệ hơn…

…Hắn tất tả quay lại..Nhưng bước chân của hắn dừng lại khi bắt gặp cảnh nó bị đám người kia “Áp giải” ra khỏi cửa tiệm…

-Lại có việc để làm rồi đây! –hắn tự nhủ..

..Nó, sau khi bị đưa đi thì được cho ngồi xuống một chiếc ghế đá.. Có lẽ là để dễ bề tra hỏi đây mà @@...

-Tôi hỏi cô lần nữa, anh ta ở đâu..?

-Tôi đã nói là tôi không biết!

-Ngoan cố, vậy tôi sẽ thả cô chỉ khi tìm ra anh ta..

…Nó bắt đầu khó chịu, cũng khá khuya rồi, Cuốn Winner còn chưa kịp lấy, lại thêm bị trói chặt như thế này, dì sẽ lo lắng lắm đây @@... Nghĩ đến đó thôi,..Đầu nó bắt đầu nóng lên.. =.=

…Về phần hắn, sau hồi lâu khoanh tay đứng nhìn cũng bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy tay chân.. 4 tên áo đen đó thực không phải đối thủ của hắn.. Nhưng hắn chưa ra tay là vì cớ khác.. Hắn sợ làm to chuyện… Và có lẽ một phần là vì nó..

…Nhưng hắn chưa kịp ra tay thì đã được chứng kiến một cảnh tượng xưa nay chỉ xuất hiện trên phim ảnh… Nó- đang bay trên không… Đôi chân nó kẹp lấy cố tên đứng đầu xoay bốn vòng khiến hắn ngã nhào.. Nó lùi người một chút.. Đá tống hai tên đang mắt chữ A miệng chữ O đứng nhìn.. Bốpp.. Màn hạ cho tên cuối cùng… Nhân cơ hội đó, nó cố chạy thật nhanh …

…Dừng lại nơi góc đường sau khi đã chắc chắn sự an toàn của mình.. Nó ngồi bệt xuống.. Thở hổn hển… 

…Cộp..cộp….Và rồi nó nghe thấy tiếng bước chân tiến lại.. Nó đứng lên… Cố không phát ra tiếng động… Tiếng bước chân ngày càng gần.. Nó lùi lại..chuẩn bị “chiến đấu” lần hai…Tim nó đập nhanh dần…

… Bốp… Chân nó phi thẳng vào người đứng trước nó.. Người mà nó cho là kẻ bám đuôi..đáng ghét

-Ái, đau quá! Cô làm gì thế?

..Nó ngạc nhiên nhìn hắn đang phủi phủi chiếc sơ mi đen…

-Cậu..?

-Cậu cậu cái gì?.. Đến giúp mà như thế à?..

-Giúp tôi?

-Quay lưng lại..!

-Cậu… định làm gì thế?

-Tôi bảo quay lưng lại..

…Thấy hắn như thế, nó cũng sờ sợ.. Khẽ quay lưng lại..

Hắn khẽ nhìn nó rồi nhẹ đưa tay tháo dây trói..Sợi dây trói rất chặt.lại thêm bị trói lâu,..điều đó khiến tay và người nó hằn lên những vết tím bầm rõ rệt.. Việc tháo dây cũng vì thế mà trở nên khó khăn.. Hắn biết nếu vô tình chạm vào những vết bầm đó sẽ rất đau đớn.. Và vì thế hắn cũng cố gắng nhẹ nhàng...Trong khi đó..Nó..đang cắn chặt môi để không bật lên tiếng kêu..

5p sau, sợi dây đã được tháo..

-Cảm ơn cậu!

..Hắn nhìn nó rồi nhìn ra đường.. Chiếc BWM quen thuộc đã đến..

-Lên xe đi!

…Nó không định lên.. Nhưng với tình trạng như bây giờ nó không thể tự về được.. Biết đâu lũ người kia vẫn đang tìm kiếm quanh đây.. Nghĩ vậy.. Nó đành làm theo…

Chiếc xe lăn bánh.. Nó ngồi im lặng.. Phút chốc, hắn lại nhìn nó, rồi nhìn vết thương của nó… 

“.. Phải chăng ác quỷ cũng biết quan tâm…?”