Hắn trở về biệt thự của nó. Bước vào phòng khách, hắn tức giận cởi bỏ cúc đầu của chiếc áo sơmi đen.Hiện tại hắn tự trách mình, sao lại chùn bước như thế? Nhất định hắn phải vững lòng hơn, không được để ông nắm được thóp. Ông luôn biết rõ, nếu có chuyện gì xảy ra thì hắn cũng chẳng làm gì được ông đâu. Bởi vì...dòng máu đang chảy trong người hắn là...
-Ơ, Quân Anh!
Diễm Kỳ và Trịnh Khang ngồi ở sofa, vừa thấy hắn vào, cô thốt lên.
-Chào anh chị!- Hắn bước đến sofa và ngồi xuống.
Diễm Kỳ chăm chú nhìn hắn. Hôm nay hắn có gì đó lạ lắm, không giống như ngày thường. Có chuyện gì rồi sao? Nhìn vào mắt hắn, cô chỉ thấy một bóng đen đang bao phủ lấy. Ánh mắt này...rất buồn. Chẳng giống như ánh mắt của hắn khi nhìn nó mà cô vô tình thấy được. Ánh mắt ấy rất sáng, chất chứa biết bao nhiêu yêu thương của hắn.
-Em sao thế? Ông ta đã làm gì Kỳ Thư rồi à?- Cô nhíu mày hỏi.
-Không phải! Em đã vào nói chuyện, lúc không kiềm chế được em đã kề súng vào đầu của ông ta. Nhưng rồi em vẫn không xuống tay được, bởi vì con tim em như thắt lại, một linh cảm không hề tốt một tí nào.- Hắn gục đầu xuống, hai tay vò vò mái tóc của mình, dáng vẻ vô cùng thống khổ.
-Vậy em vẫn chưa nghe tin gì về Kỳ Thư hết à?- Trịnh Khang đưa cho hắn cốc nước mà anh vừa rót.
Hắn nhận lấy, xong thì lắc đầu.
-Ông ta chỉ nói là nếu giết ông ta thì đừng hòng gặp lại Kỳ Thư.
-Huh, lão già này!- Diễm Kỳ hừ lạnh.- Nắm được điểm yếu của em rồi nên mới như vậy đây mà.
-Phải! Điểm yếu của em chính là tình thân, tình cảm phụ tử và hơn hết là Kỳ Thư.- Hắn ngã người ra sau, hai mắt khép hờ lại.
-Có lẽ em đã mệt mỏi nhiều rồi. Lên phòng của Kỳ Thư nghỉ ngơi xíu đi.- Diễm Kỳ khẽ nói.
Hắn không trả lời, chỉ gật đầu thay cho câu đồng ý. Sau đó, hắn đứng dậy, đi thẳng lên phòng.
Diễm Kỳ lắc đầu. Liệu hắn có thể xuống tay với người cha tội đồ đó không? Cuộc đời đúng là trớ trêu mà. Một vòng trái đất lại gặp nhau.
-Anh thông báo với mấy đứa kia. Ngay hôm nay sẽ cứu Kỳ Thư. Em đã hết kiên nhẫn rồi.
-Ngay hôm nay? Được, anh sẽ giúp em cứu em gái của anh.- Trịnh Khang mỉm cười và gật đầu.
Diễm Kỳ nheo hai mắt. Cô cũng đã dò thám thêm được một số thông tin rồi, đến lúc phải dùng hành động thôi.
Hắn thả người xuống giường. Không hiểu sao, từ mắt hắn lại rơi hai dòng lệ. Hắn nhớ nó. Hắn nhớ vòng tay siết chặt hắn khi nó làm nũng. Hắn nhớ bộ dạng như cô mèo con ngoan ngoãn sà vào lòng hắn của nó. Hắn luôn nhớ rất rõ, nó_cô bé khi vừa 7 tuổi đáng yêu và hồn nhiên...
Sự trống trải đang dần lan tỏa khắp lí trí và con tim của hắn. Hiện tại hắn chỉ muốn được gối đầu lên chân nó. Ngắm nó thật lâu, không bao giờ nhắm mắt nữa. Vì...khi nhắm mắt rồi mở ra có thể hắn sẽ không được nhìn thấy nó. Điều đó chính là điều mà hắn sợ nhất.
...
Nó ra ban công hóng mát. Đêm nay không hiểu sao nó lại không ngủ được. Hai mắt cứ mở thao láo. Mắt trái của nó cứ giật giật mãi, làm cho nó chẳng an tâm.
Không biết bây giờ hắn có vui bên cạnh cô gái khác không? Không biết bây giờ hắn đã bỏ đi thói quen gối đầu lên chân người khác rồi mới ngủ được chưa? Không biết bây giờ hắn còn sở thích ngắm sao đêm không? Và bây giờ...Liệu hắn có nhớ đến nó không? Tại sao trong tình yêu lúc nào nó cũng là người bị bỏ rơi, bị phản bội? Theo như nó cảm nhận, hình như hắn không được vui. Hôm vừa rồi trông thấy hắn, dáng đi ấy đã cho nó thấy hắn đã mệt mỏi và muốn buông xuôi.
Chợt một bóng đen lướt qua. Nó vội nhìn xuống khu vườn phía dưới. Đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại. Nó liền quan sát xung quanh. Vội vàng quay vào trong, nó mở cửa và chạy xuống dưới. Đương nhiên là nó không làm cho phát ra động tĩnh gì rồi, để ông ta không phát hiện.
Nó lén lút, bước ra vườn hoa. Rõ ràng là đâu có ai, có lẽ là do nó quá đa nghi. Vừa định quay lại thì một đôi tay đưa lên bịt miệng nó và kéo nó vào góc khuất. Người đó áp nó vào tường, đặt ngón trỏ lên môi ra ý im lặng xong thì nhìn xung quanh. Nó không kháng cự lại vì nó biết người này, rất rành luôn là đằng khác.
-Kỳ Thư, em chịu khó một chút. Anh sẽ đưa em ra ngoài.
-Dịch Quân! Sao anh lại đến đây?
-Lí do tại sao không quan trọng, quan trọng nhất là em. Anh phải đưa em thoát ra ngoài.- Anh siết chặt tay nó.
Nó bật khóc và vươn tay ôm lấy anh.
-Tại sao anh lại như thế? Mọi chuyện như vậy rồi mà anh còn tốt với em. Anh suy nghĩ làm sao vậy?
-Anh đã nói là anh yêu em, nhất định anh sẽ kéo em quay về bên mình. Nhưng anh đã sai, đúng không? Dù em có bên anh đi chăng nữa thì trái tim em vẫn gọi tên của Quân Anh.- Anh cố dằn cảm xúc lại rồi nắm chặt tay nó bước đi.
Nó im lặng, không nói thêm gì nữa. Ngay tại lúc này, nó đã cảm nhận được anh mới chính là Âu Dịch Quân mà nó từng quen biết. Không còn nóng giận, đánh mất lí trí, không còn là một người đầy sức chiếm hữu. Bây giờ, trong anh là một người vô cùng ấm áp.
Dịch Quân đã đưa nó ra được cửa chính qua lối đi nhỏ ngay bên vườn hoa. Chỉ cần đi qua cái sân rộng lớn này thì cả hai có thể ra ngoài được rồi.
Anh quay lại nhìn nó. Anh rất thích ngắm nó khi đăm chiêu, suy nghĩ. Anh mỉm cười, càng siết chặt tay nó. Cả đời này tình yêu của anh chỉ mãi dành cho nó. Chợt một ánh sáng nhỏ lóe lên, ánh vào mắt anh. Dịch Quân vội kéo nó ôm vào lòng và xoay người lại.
-Cho anh ôm em, một chút thôi!
*Đoàng*
Một tiếng súng vang lên. Cả người của Dịch Quân như tê liệt. Anh trừng mắt, thân người đổ quỵ xuống.
Nó rùng mình, trước mắt như nhòe đi. Anh buông nó ra, ngã xuống đất. Nó vội ngồi xuống, ôm lấy đầu anh.
-Dịch Quân...anh...anh sao vậy?
-Anh...không sao...- Anh gượng cười và thều thào nói.
Nó chợt khóc òa lên. Chân tay hoảng loạn.
-Anh đừng lừa em, đừng nói dối em nữa...
Nó đưa tay mình lên. Bàn tay của nó dính đầy máu. Nó hốt hoảng, ôm chặt anh.
-Dịch Quân, đừng làm em sợ đó.
-Kỳ Thư...làm ơn...nói yêu anh...một lần...thôi...
Nó mím môi, lưỡng lự một lúc. Hai mắt nó nhắm lại, nó cúi đầu khẽ nói.
-Em yêu anh!
-Hứa với anh...một chuyện nữa...có...được không?
-Được, em hứa...chuyện gì em cũng hứa.- Nó cắn môi, gật mạnh đầu.
-Nếu đứa bé ra đời...dù trai hay gái...thì em hãy đặt tên...là...Di Đông!
Nó thẩn người, lại òa khóc thật to. Anh bây giờ đã không gượng nổi rồi. Ai bảo anh lại cứu nó, nhất định đưa nó ra khỏi nơi quỷ quái này. Sao người nằm đây không phải là nó? Nếu nó chết đi thì có lẽ sẽ chẳng một ai phải khó xử. Nếu nó chết đi thì nó sẽ không phải mang nợ cho đời.
-Em...phải sống...phải sống để...nuôi dưỡng đứa bé để nó thành người...đoan trang, chính trực...giống như...em...
Vừa nói xong, anh liền khép chặt hai mắt mặc cho nó đang vỡ òa nức nở. Đôi tay đang nắm giữ tay nó bấy giờ cũng buông ra, đầu của anh gục xuống chứng minh rằng anh đã ra đi.
Dương Quân Sinh, trên tay mang theo súng, từng bước từng bước đến bên nó. Ông nhìn Dịch Quân bằng ánh mắt lạnh lùng nhất. Nếu đã là những gì ông cố gắng bảo vệ thì đừng bao giờ đần độn chạm vào. Ông dự tính sau khi sinh thì sẽ cho nó một con đường sống vì có thế nào ông cũng chỉ cần đứa bé. Nhưng nếu đã vậy thì ngày hôm nay ông sẽ cho nó và Dịch Quân đoàn tụ ở thế giới bên kia, để cả hai không phải luyến tiếc nữa. Còn đứa bé đối với ông bây giờ cũng chẳng có nghĩa lý gì.
-Ông có giỏi thì giết tôi đi! Nếu tôi chết đi làm cho ông không bận lòng nữa thì ông cứ nổ súng.- Nó giận đến nỗi run cả tay, giọng nói cứ như vừa ở địa ngục.
-Đây là chủ ý của cô đấy nhé!- Ông đưa súng lên, nhắm vào nó.
-Dừng lại!
Nó và ông nhìn ra cổng thì thấy hắn đang đưa súng lên, nhắm vào ông.
-Nếu ông nổ súng thì tôi cũng sẽ nổ.
Ánh mắt của hắn lúc này hầu như là sâu đến không thấy đáy. Từ từ bước vào, hắn đến bên kéo tay nó để nó ra sau. Dùng cả thân người to lớn ấy che chở cho nó.
-Tiểu Phương, có anh ở đây rồi!
Nó im lặng, không nói gì. Tại sao hắn lại đến đây? Chẳng phải bây giờ hắn đang yên vui với Huyền My rồi mới phải chứ. Nó chỉ biết quay mặt đi, nhìn Dịch Quân nằm dưới đất.
-Ông bỏ súng xuống, bằng không đừng trách tôi.
-Con trai à, người phản bội con là cô ta. Suốt năm năm qua, cô ta đã gieo vào lòng con những gì. Đừng mù quáng nữa, trở về là con đi!
-Dẹp ngay đi! Tôi chẳng nghe lời ông đâu.- Hắn nhếch môi.
-Vậy thì nhớ lại đi, năm năm qua trong lúc con đau khổ nhất thì cô ra đã làm gì. Cô ta vui vẻ sống cùng tên này, tận hưởng tình yêu của mình.- Ông chỉ tay vào Dịch Quân, buộc tội nó.
Hắn xoay người lại nhìn nó. Phải, ông nói đúng. Những gì ông nói đều đúng. Năm năm qua, hắn đã một mình chịu đựng, một mình tổn thương trong khi nó lại sống cùng với Dịch Quân yên vui ở Mĩ.
Hắn giơ súng lên, đầu súng chĩa vào nó.
Nó nhắm mắt lại, không một lời biện minh nào. Nếu như nó chết thì mọi chuyện sẽ hết.
-Những gì nợ tôi, đến lúc tôi phải đòi lại rồi.
Hắn cong môi cười ủy mị. Tay siết chặt lấy súng.
*Đoàng*
Một tiếng súng vang dội phát ra. Nó mở mắt, vừa nắm được tình hình thì đã thấy hắn ôm chầm lấy nó, thật chặt. Cây súng được hắn buông ra, rơi xuống đất.
-Mày...giết cả...cha ruột của...mình sao?
Hắn giật bắn người, quay đầu nhìn ông.
-Con...chính là con ruột...của ta và...Huyết Uyên...
Từ miệng ông, một ít máu phụt ra. Song đó, ông liền ngã xuống đất, chết không kịp nhắm mắt. Chính hắn lại đi giết cha ruột của mình_người sanh thành ra hắn, người đưa hắn đến thế giới này.
Tất cả thù hận, ân oán đều đã được trả hết. Nhưng có điều, hắn vẫn không thể ngờ Dương Quân Sinh lại là cha của mình...