Huyền My bước lên bậc thang, trên tay cô còn mang theo một ly sữa. Đến trước cửa phòng, cô đưa tay lên gõ cửa.*Cốc...Cốc...*
-Ai đó?
-Là tôi, Huyền My! Tôi có thể vào chứ?
-Vào đi!
*Cạch*
Huyền My mở cửa và bước vào, trên môi không ngừng nở nụ cười.
-A, Kỳ Thư! Tôi có đem đến cho cô một cốc sữa đây.
Nó đưa mắt nhìn cô như là nghi ngờ gì đó.
-Đừng nghĩ tôi sẽ hại cô nữa nha. Đây là sữa do ba kêu tôi mang lên "bồi bổ" cho đứa bé.- Huyền My đặt ly sữa xuống bàn.
-Tôi sẽ không bao giờ tin cô nữa, trừ phi đích thân Dương Quân Sinh đưa cho tôi thì tôi mới uống.
-Cô có cần như thế không?- Huyền My nhíu mày.
-Huh, rất cần!- Nó trừng mắt.
-Cô...hôm nay nhất định cô phải uống hết ly sữa này.- Huyền My bước đến kéo tay nó.
-Tôi đã nói là không uống.- Nó giật phắt tay ra.
-Cô uống mau...nhanh lên!
Huyền My bóp má nó, gượng ép.
Nó giẫy giụa, đẩy Huyền My ra. Cô trừng mắt, cố gắng đưa ly sữa đến miệng nó. Nó quơ mạnh tay làm ly sữa rơi xuống sàn nhà.
Trên sàn gỗ, một lớp sủi bọt khí màu trắng bắt đầu sôi sục. Nó đứng lên, đối mặt với Huyền My và nhìn thẳng vào mắt của cô.
Huyền My thấp thỏm trong lòng, cô lo sợ đến cực độ. Gương mặt của cô chợt tái mét. Hai tay cô siết chặt lại, cả người bất giác run lên từng đợt. Đôi môi của cô mấp máy như muốn nói gì đó.
*Chát*
Năm ngón tay thon dài gián thẳng xuống mặt Huyền My làm cô ngã quỵ xuống. Chỉ một cái tát thôi đã làm cô gục ngã như thế rồi.
-Tại sao cô lại muốn giết con tôi? NÓ ĐÃ LÀM GÌ ĐẮC TỘI VỚI CÔ CHỨ?- Nó hét lên.
-Tôi...tôi...- Huyền My ấp úng.
-Chẳng phải tôi đã nhường Quân Anh cho cô rồi sao? Tôi đã đem hạnh phúc cả đời mình cho cô rồi kia mà.
-Nhưng đó là tình cảm thương hại.- Huyền My gục đầu xuống.- Cô biết không? Nếu cô và đứa bé này còn tồn tại trên thế gian thì chẳng ngày nào tôi được sống yên hết. Cô có biết Quân Anh yêu cô như thế nào không? Anh ấy xem cô như báu vật, hết mực yêu thương, che chở. Còn tôi, tôi là gì trong mắt anh ấy? Ngay cả lời nói ngọt ngào của lúc trước cũng không còn dành cho tôi. Tôi từng nghĩ, nếu như tôi níu giữ Quân Anh thì có lẽ anh ấy sẽ cùng tôi sống ở Mĩ. Nhưng vì tình cảm dành cho cô quá lớn nên Quân Anh đã bỏ mặc tôi để về đây tìm cô khi nghe tin cô gặp tai nạn dù cho Thế Nguyên đã nói là cô vẫn ổn.
Nó lúc này mới nhìn thật kỹ gương mặt của Huyền My. Gương mặt mỹ miều ấy bây giờ tối sầm lại và ướt đẫm nước mắt. Một thứ cảm xúc gì đó dâng lên trong lòng nó, như bị cắt xẻ đến nỗi rỉ máu, rất đau.
-Cô có bao giờ hiểu được cảm giác của tôi đâu. Bởi vì cô lúc nào cũng được Quân Anh yêu thương, chiều chuộng.
-Cô sai rồi!- Nó khịt mũi, cố đè nén lại chua xót đang không ngừng lấn áp.- Cô không phải là tôi nên cô mới có suy nghĩ đó. Quân Anh đã không biết bao nhiêu lần gieo cho tôi nhiều vết thương lớn. Làm sao cô có thể thấy được, vì nó...nằm ở đây!- Nó đặt tay lên tim của mình.
-Cô...- Huyền My ngước mắt nhìn nó.
Đến tận hôm nay cô mới nhận ra, nó rất đẹp. Một nét đẹp thuần khiết không tì vết. Từ gương mặt, dáng vóc đều đầy đặn và tao nhã. Bên cạnh đó, nó còn có sức chịu đựng rất lớn. Thảo nào trong suốt 15 năm qua hắn vẫn không thể quên được nó_ một cô gái chín chắn, mạnh mẽ và đầy nghị lực.
-Hạnh phúc sẽ đến với cô nếu như cô biết nắm bắt, đúng không cô gái?- Nó khẽ cười, áp tay vào bên má vừa in hằng năm ngón tay của nó.
Hiện tại nó không giận, không cáu gắt với cô mà tồn tại trong nó lúc bấy giờ chính là sự đồng cảm.
-Cô không giận tôi sao? Cô không hận loại người như tôi à?- Hai mắt cô rưng rưng, môi mấp máy khẽ hỏi.
-Nếu cô biết mình đã sai, cô chấp nhận sửa đổi thì tôi không có gì để hận cô cả. Tôi biết cô làm vậy vì trước mắt cô bị che phủ một từ "yêu" và lòng đố kỵ của mình. Chính vì thế, hãy tập làm quen dần với những gì mà cuộc đời đưa đến cho mình đi.- Nó lắc đầu và khẽ cười.
Hai mắt Huyền My ánh lên như vừa thấy được gì đó lạ lắm. Nó cười với cô, đây là lần đầu tiên cô thấy nụ cười của nó. Nụ cười ấy rất nhẹ và khẽ nhưng cô thấy được nhưng xót xa phía sau đó. Chính cô đã không ngờ những tổn thương mà nó chịu còn hơn cô gấp mấy lần.
...
Diễm Kỳ bước xuống phòng khách. Dáng đi của cô bây giờ "kì cục" vô cùng. Cũng tại Trịnh Khang hết, lúc trưa đã muốn cô rồi đến tối còn dụ hoặc cô, ăn cô đến tận xương cốt mới thôi. Bây giờ, hậu quả nhận được là hạ thân của cô bây giờ ê ẩm, đi đứng cũng khó khăn.
Trịnh Khang ngồi ở sofa, vừa thấy cô xuống thì anh liền đi đến đỡ cô.
-Anh tốt quá ha!- Cô lườm nguýt anh một cái.
-Đương nhiên rồi! Trên đời này chỉ có anh là người tốt với em nhất.- Anh nháy mắt
-Điêu!- Cô bĩu môi, ghé sát vào tai anh và thì thầm.- Anh giỏi lắm, hôm qua dám lừa em.
Anh bật cười khẽ nói qua tai cô khiến gương mặt của cô đỏ bừng.
-Thế em làm gì được anh? Mà không ngờ cô gái hiện đại như em vẫn còn là xử nữ.
-Anh...- Cô nghiến răng, trừng to hai mắt.- Bảo Nguyên Trịnh Khang...anh chết đi!
-Không được, anh phải sống để bảo vệ em chứ.- Anh cười tít mắt rồi đưa cô đến sofa và ngồi xuống.
Diễm Kỳ ngồi xuống sofa. Cô tựa hẳn người ra sau, dáng vẻ vô cùng mệt mỏi. Bây giờ cử động nhẹ thôi cũng đau đến thấu trời rồi.
-Đau đến thế à?- Anh lo lắng hỏi.
-Anh còn hỏi. Đau chết được.- Cô lườm anh.
-Vậy thôi anh bù cho nha.- Anh đặt hai chân cô lên đùi của mình và xoa bóp.
-Em đã bàn bạc với Quân Anh rồi, hôm nay bằng cách nào đi chăng nữa thì Quân Anh cũng sẽ quậy ông ta một trận long trời lở đất.
-Vậy sao? Nhưng anh thấy chúng ta phải đối mặt với ông ta, để Quân Anh giải quyết một mình anh không an tâm.- Anh nhíu mày.
-Anh đừng lo quá, em tin chắc rằng ông ta không nỡ xuống tay với Quân Anh đâu.
-Anh cũng mong là như vậy.- Anh cố gượng cười.
-Còn...anh gì đó...anh có gặp không?
-Ý em là Dịch Quân?- Anh nheo hai mắt.
-Em không nhớ tên mà chính là người hôm trước làm lễ cưới với Kỳ Thư á!- Cô chợt nhớ ra.
-À, anh đã không gặp Dịch Quân từ hôm sau lễ cưới rồi. Nghe đâu là cậu ấy đi công tác suốt, về rồi lại đi ngay rất khó để gặp.
-Nghĩ lại cũng thấy anh ấy không có lỗi. Anh ấy chỉ bảo vệ hạnh phúc vốn đã là của mình mà.
-Thôi, chuyện gì đã qua thì cho nó qua đi. À, khoảng 7 giờ tối nay Thiên Kiệt mời chúng ta qua nhà của cậu ấy để tiếp tục tìm cách đưa Kỳ Thư về và không làm tổn thương đứa bé.
-Uhm, cũng được đó!
...
Huyền My bước vào một căn phòng mang một màu u tối. Căn phòng ấy từ vật dụng đến không gian đều mang một màu đen đến rợn người.
Một người đàn ông đứng xoay lưng lại với cô, đang chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, lên tiếng.
-Đến rồi à?
-Dạ, thưa ba!- Cô mím môi, tim đập thình thịch.
-Còn ngồi đi.
Cô rụt rè bước đến ngồi xuống ghế, đối diện với ông. Dương Quân Sinh ngồi xuống, ông với tay lấy ấm trà. Huyền My vừa thấy thì ngăn ông lại.
-Ba để con, con rót trà được rồi.
Cô bưng ấm trà lên, rót vào ly và đẩy về phía ông.
-Con uống đi!- Ông khẽ nhếch môi cười.
-Dạ!- Cô đưa tách trà lên và hớp một ngụm.
Dương Quân Sinh nheo hai mắt, gương mặt của ông bỗng trở nên đăm chiêu. Và sau đây sẽ là một màn kịch hay. Ông nhếch môi, hai mắt bắt đầu ánh lên sự khinh bỉ.
Huyền My trừng mắt cô đưa tay lên ngực mình. Bỗng nhiên ruột gan của cô như quặn thắt, toàn thân đổ đầy mồ hôi. Cô loạng choạng đứng dậy nhưng chưa gì đã ngã quỵ xuống sàn.
Môi cô run run, mấp máy gọi ông.
-Ba...ba...
Ông đưa mắt nhìn Huyền My, cô đang co ro giẫy giụa dưới sàn.
-Đó là cái giá phải trả khi cô hại cháu đức tôn của tôi.- Ông trừng mắt.
-Ông...ông dám...- Tay cô đưa lên, run run chỉ vào ông.
-Yên tâm, cô sẽ bị dằn vặt, co thắt, 30 phút sau cô sẽ đến một nơi khác, làm lại cuộc đời của mình.
Ông nhếch môi, cho tay vào túi và bước ra khỏi phòng.
Huyền My gượng người dậy, môi cô bắt đầu sùi bọt mép. Đưa tay lên cổ mình, cô cắn chặt môi đến bật máu. Ông ta quá độc đoán, quá nhẫn tâm. Cô biết rõ Kỳ Thư sẽ không nói gì với ông hết nhưng thôi, cô sẽ buông bỏ, buông xuống hết. Cô chẳng còn gì hối hận, cô rất cảm ơn nó đã cho cô biết thế nào là đúng sai mà chính bản thân của cô chưa bao giờ nhận ra. Gieo nhân nào ắt sẽ gặp quả đó.
Dương Quân Sinh vừa xuống phòng khách cùng lúc hắn cũng vừa vào. Bước đến, đứng đối mặt với ông, hắn lên tiếng, chất giọng lạnh đến thấu xương.
-Nói cho biết, Kỳ Thư đâu?
-Huh, đùa sao? Cô ta đi đâu làm sao mà ta biết được. Vả lại đừng dùng chất giọng hỗn xược ấy nói chuyện với ta.- Ông đến sofa thả người xuống.
-Ông đừng tưởng là qua được mắt tôi.- Hắn nhếch môi.
-Ta đã nói rồi, tin hay không tùy ở con.
Hắn đã hết kiên nhẫn của mình rồi. Nhất quyết không chịu khai thì hắn sẽ buộc ông phải khai.
Hắn lấy trong túi ra một cây súng nhắm thẳng vào đầu của ông.
-Khai mau! Ông giấu Kỳ Thư ở đâu.- Hắn quát lên.
-Nếu đã thế rồi thì cứ bóp cò Rồi sau đó đừng mong gặp Kỳ Thư.- Ông không tránh né vả lại còn giương mắt nhìn hắn.
-Mau giao Kỳ Thư ra đây.
-Huh, không thì sao? Giết đi, nổ súng ngay đi, để thôi không kịp đó.
Hắn không thể nào xuống tay được. Dù gì ông cũng là người cha mà hắn đã từng sùng bái, là người nuôi dưỡng hắn đến khi trưởng thành. Ân nghĩa này còn cao hơn núi.
-Quay về đi, rồi con sẽ gặp Kỳ Thư khi thích hợp nhất.
Ông đúng dậy, quay lưng đi lên phòng...