Dịch Quân vào nhà nó, vừa thấy nó ngồi trên sofa anh liền bước đến, ôm cổ nó từ phía sau.Nó không có một phản ứng nào, chỉ im lặng ngồi đó không thèm liếc mắt qua anh.
Dịch Quân mỉm cười hôn nhẹ vào má nó.
-Chúng ta đi thôi.
Nó gỡ tay anh ra, lườm anh một cái rồi bỏ đi trước.
Dịch Quân cho hai tay vào túi và nhếch môi. Ngay cả vợ và con của mình mà hắn còn không thể bảo vệ được thì sao đấu lại với anh. Mà thôi, đã hứa thì phải giữ lời, dù gì nó cũng ngoan ngoãn nghe lời anh rồi mà.
Dịch Quân đảo mắt rồi bước theo sau nó.
Anh đến xe, mở cửa cho nó. Nó vào xe và giữ cho mình thật im lặng, nó không muốn nói với anh dù chỉ một câu.
Anh về vị trí lái xe và khởi động máy rồi cho xe ra ngoài.
Trên đường, nó vẫn im lặng, nó muốn giữ bản thân mình không phải nói chuyện với anh. Nếu như càng nói nhiều thì nó sẽ càng tức giận, như thế sẽ không tốt cho thai nhi.
Nó thở đều đều và áp nhẹ tay lên bụng.
-Sao em không nói gì hết vậy?- Dịch Quân nhướng mày hỏi nó.
-Tôi và anh có gì để nói sao?- Nó lên tiếng.
-Có, rất nhiều là đằng khác.- Anh bật cười.
-Vậy sao? Tôi sẽ nói với anh một chuyện.- Nó cong môi cười ủy mị.
-Được, em nói đi.
-Theo tôi, anh là người đầy sức chiếm hữu và ganh đua. Chỉ vì một chuyện nhỏ mà xé ra to.
-Em...
Dịch Quân thắng gấp và tức giận, cau mày nhìn nó. Đôi mắt anh ánh lên, rực lửa. Hễ ai thấy được đều như bị cháy thành tro.
Nó không sợ hãi, mà còn đưa gương mặt lạnh lùng đến cực độ nhìn anh.
-Em muốn anh phải làm thế nào đây hả? Em muốn anh làm gì, em nói đi!- Anh quát lớn.
-Anh hãy ngừng những hành động ấy đi. Cớ gì lại hại nhau như thế?
-Vì hắn ta có em!- Anh ghì chặt hai vai nó.
Nó cắn môi và lắc đầu.
-Chính vì thế, chính vì anh yêu tôi nên đó mới là điểm yếu của anh. Sau này ắc hẳn anh sẽ gặp quả báo.- Nó ương ngạnh trả lời anh.
Anh giận dữ, áp môi, thô bạo hôn nó. Nó cắn chặt răng, không để anh tiến vào. Dịch Quân cau mày, anh nheo hai mắt nghĩ ngợi sau đó đưa tay vào trong áo nó.
Nó giật mình, cố đẩy anh ra khỏi người. Anh càng gắt gao, đưa lưỡi vào trong khoang miệng của nó. Nó nhíu mày, cắn thật mạnh vào môi anh. Dịch Quân ngay tức khắc rời khỏi môi nó. Anh đưa tay lên khóe môi mình, một dòng máu đỏ đang tuôn xuống.
-Tôi nói cho anh biết, anh mà còn làm càng thì đừng trách tôi.
-Huh.- Anh nhếch môi, cười khổ.- Tôi cũng nói cho em biết, em càng yêu Quân Anh nhiều đến đâu, càng trân trọng đứa bé trong bụng nhiều đến đâu thì tôi càng muốn những thứ ấy biến mất khỏi thế gian này.
-Được, anh càng muốn bấy nhiêu thì tôi càng hận anh bấy nhiêu.
Nó nói rồi xuống xe, bỏ đi một mạch.
Dịch Quân như nhận thức ra điều gì đó, liền xuống xe chạy theo kéo tay nó.
-Kỳ Thư, anh xin lỗi.
-Xin lỗi?- Nó nhếch môi như khinh bỉ.
-Cũng chỉ vì anh không kiềm chế được bản thân mình.
-Anh không kiềm chế được nhưng không phải vì thế mà anh được tùy tiện hạ nhục tôi.- Nó tức giận gạt tay anh.
-Kỳ Thư...
-Đừng nói thêm gì nữa, đã đủ lắm rồi.
Nó nhìn anh lần cuối rồi bắt taxi về nhà.
...
Vừa mở cổng, nó đã thấy xe của hắn ở trong sân. Nó nhíu mày và thắc mắc.
-Sao hôm nay Quân Anh lại về sớm vậy?
Nó lắc đầu rồi vào trong. Mặc kệ đi, dù gì thì hôm nay nó không phải đi cùng Dịch Quân.
Đến cửa, nó chấn chỉnh tâm lý lại, cố nặn ra một nụ cười rồi vào trong. Nó ngồi xuống ngay bên cạnh và ôm cánh tay của hắn.
-Sao hôm nay anh lại về sớm vậy?
Hắn quay sang nhìn nó, vô tình gạt tay nó ra.
-Em vừa đi đâu?
-A, em đi...đi cùng Bảo Trúc, Thiệu Hà và chị Diễm Kỳ.- Nó ấp úng.
-Thật?- Hắn nhướng mày.
-Thật mà.- Nó mỉm cười.
-Em nói dối.- Hắn quát lên, gương mặt đầy rẫy sự giận dữ.
Nó giật mình, gương mặt chợt trắng bệch. Nó đứng dậy và đối mặt với hắn.
-Tại sao em lại phản bội anh?
Nó hít một hơi thật sâu rồi nhếch môi.
-Đúng là tôi đã phản bội anh.
-Tại sao lại thế chứ? Tại sao em lại làm vậy.
-Vì tôi muốn trả thù anh.- Nó trừng mắt.- Chính anh, năm năm trước đã bỏ rơi tôi, khiến tôi phải chịu nhiều vết thương khắc sâu trong lòng. Bây giờ, tôi muốn anh hiểu rõ, cái cảm giác lúc đó khó chịu đến mức nào.
-Anh đã nhận đó là lỗi của anh rồi mà.
-Nhận thì đã sao? Anh hiểu được cảm giác như bây giờ à?
-Tại sao hôm qua anh đưa em về nhưng rồi em lại tìm Dịch Quân.- Hắn nhẹ giọng, kiềm nén lửa giận.
-Tôi tìm anh ấy vì muốn bù đắp cho anh ấy những ngày không có tôi ở bên cạnh. Tôi biết anh ấy đã cô đơn như thế nào. Mà sao anh lại biết?
-Do cái clip hôm qua và cái này.- Hắn tung sấp hình trên tay vào không trung rồi nghiêm mặt nhìn nó.
Nó nhặt một bức ảnh lên xem. Là lúc nãy, chính là lúc Dịch Quân cưỡng hôn nó. Nó nuốt cơn giận xuống, tay siết chặt lấy bức ảnh và nhào nát nó.
-Ra vậy. Nếu đã thế thì tôi sẽ nói thẳng. Ngày mốt chúng tôi sẽ cử hành hôn lễ, nếu anh có nhã hứng thì hãy đến dự.
Nói xong, nó liền xoay người bỏ lên phòng. Hắn siết chặt hai tay, thân người đổ sụp quỳ thẳng trên sàn nhà.
Hắn không hiểu, tình cảm của nó là gì. Một lúc yêu, một lúc hận, thật làm cho người khác thêm rối trí.
Đau, một cảm giác nhói lòng dâng lên. Hắn như gục ngã hoàn toàn trước những hành động ấy của nó. Hắn thế này nó vui chứ? Hắn đau lòng thế này nó đã hài lòng chưa?
Bầu trời bên ngoài lại mưa, nhưng cơn mưa này lại ròng rã hơn, ào ạt hơn.
Nó vừa vào phòng, đóng sập cửa lại. Tựa người vào cửa, nó như chẳng còn một chút sức lực. Hai dòng lệ nóng ấm tuôn xuống hai bên má nó. Đưa tay lên lau đi nhưng nước mắt lại cứ tuôn chảy, chẳng có một điểm ngừng. Nó ngồi bệt xuống sàn, hai tay siết chặt vào nhau.
-Em xin lỗi, vạn lần xin lỗi anh.
Những tiếng đập cửa vang lên. Hắn cố dùng hết sức lực cuối cùng của mình đập vào cánh cửa bằng gỗ dày cộm.
-Tiểu Phương, em ra gặp anh đi.
-Anh về đi, anh đừng tìm em nữa.- Tiếng nói của nó vọng ra.
-Chỉ một lần thôi, chỉ một lần cho anh được thấy em thôi.
-Không, anh về đi.
-Tiểu Phương, em nhẫn tâm vậy sao? Ít nhất cũng để anh gặp bảo nhi chứ.
Hắn và nó cùng đứng chung một vị trí chỉ bị ngăn cách bởi cánh cửa gỗ. Tuy khoảng cách thực rất gần nhưng khoảng cách lòng lại càng cách xa...