Thiên Thần Chi Sủng

Chương 9-1




Tiếng gió rít không ngừng lướt qua bên tai, Mặc Nhiên che cho hài tử trong lòng, mắt nhấp nháy trước luồng gió mạnh đang ào tới. Y vừa phát hiện bọn họ đang bay về hướng hậu cung, dưới chân bỗng xuất hiện một đoá hoa sen thật lớn. Mặc Nhiên tập trung nhìn, hoá ra là một cái nóc nhà hình hoa sen. Phiền Lê vẫn đang ôm lấy y bỗng vươn một tay, một chùm hào quang từ trong tay hắn bắn ra, hào quang kia chiếu xuống nóc nhà, nóc nhà lập tức biến thành một cơn lốc xoáy màu tím trôi lơ lửng trong không trung. Phiền Lê liền ôm Mặc Nhiên bay thẳng vào trong đó ——

Bốn phía đã an tĩnh lại, thứ hào quang chói mắt cũng đã biến mất. Mặc Nhiên cảm giác Phiền Lê đã đặt chân xuống mặt đất, y liền mở to mắt nhìn. Bọn họ đang ở trong một gian phòng lộng lẫy, bài trí cùng bố cục trong phòng làm cho Mặc Nhiên thấy vừa quen vừa lạ.

Đến khi nhìn đến cột trụ cùng mấy tấm sa trướng trong phòng, Mặc Nhiên rốt cuộc cũng nhận ra — nơi này chính là gian phòng mà Phiền Lê lần đầu tiên cùng với y, Tử Ngọ cung!

Bất quá, so với thời điểm lần trước y có mặt ở đây, Tử Ngọ cung rõ ràng đã mở rộng hơn rất nhiều.

“Ân… ô… ” Ân Tường trong lòng Mặc Nhiên bắt đầu ngọ nguậy, Mặc Nhiên vội vã trấn an hắn.

“Ngoan nào, không có việc gì đâu…”

Phiền Lê buông Mặc Nhiên ra, trên mặt âm tình bất định. Mặc Nhiên không để ý đến, y ôm Ân Tường đi vòng quanh phòng, hỏi:

“Nơi này không có giường nhỏ cho Tường nhi ngủ hay sao?”

Phiền Lê chỉ vào một tấm màn, tấm màn phất một tiếng liền tự vén lên cao, phía sau xuất hiện một gian phòng nhỏ, bên trong có đặt một chiếc giường nhỏ màu trắng. Mặc Nhiên đem Ân Tường đặt vào trong giường, đắp chăn, dỗ hắn vài câu, đến tận khi Ân Tường ngủ tiếp mới rời đi.

Mặc Nhiên mới vừa bước ra phòng nhỏ kia, lập tức bị Phiền Lê ôm ghì lấy.

“Ngươi rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?!” Phiền Lê tức giận gầm nhẹ, Mặc Nhiên đặt ngón trỏ lên môi.

“Yên lặng, đừng đánh thức Tường nhi.”

Phiền Lê phất tay, tấm màn lại buông xuống, đem phòng nhỏ cùng bọn họ cách ly. Hắn đem Mặc Nhiên ném qua trên giường, rồi tiến lại áp chế lấy y.

“Nói! Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?”

“Bệ hạ, ta không có muốn thế nào, không biết ngài vì sao phải phát hoả như thế.” Mặc Nhiên bình tĩnh đáp.

Phiền Lê hung hăng nâng cằm Mặc Nhiên lên, cả giận nói: “Ta hảo ý mang hài tử đi gặp ngươi, ngươi nhìn cũng không thèm nhìn hắn một cái, hiện tại lại ở đây ra vẻ từ mẫu, ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?!”

“Không có gì, chỉ là bỗng nhiên nghĩ thông suốt.” Mặc Nhiên lặng lẽ cười. “Kỳ thật, làm một từ mẫu cũng không có gì không tốt.”

Phiền Lê đẩy y ra, tức giận quát: “Nghĩ thông suốt liền ôm hắn? Không vui liền bỏ mặc? Ngươi xem hài tử của ta là cái gì? Ngươi cho ta là cái gì?”

Mặc Nhiên ngồi xuống, bình tĩnh nói: “Bệ hạ, nếu có một ngày nào đó, có một đế vương của giới khác nói hắn coi trọng người, hắn đem các đại thần trọng yếu của người giết sạch, đem biểu trưng nam tính của người cắt bỏ, đem người giam cầm lại, muốn người trở thành công cụ tiết dục của hắn, còn không để ý đến ý nguyện của người, ép buộc người phải sinh hài tử cho hắn. Nếu người gặp sự tình như thế, người sẽ làm như thế nào?”

Phiền Lê nhất thời nghẹn lời, Mặc Nhiên nhìn nhìn biểu tình của hắn, tiếp tục nói: “Ở trong mắt người, ta có thể chỉ là một nam tử mỹ mạo được người để mắt tới, nhưng ở trong lòng ta, ta cũng là một đế vương, ta cũng có tôn nghiêm của chính mình. Thân là đế vương, lại phải đi sinh con dưỡng cái cho một người nam nhân, đổi lại là người, người liệu có vui vẻ chấp nhận không? Liệu người có vui mừng mà nói ‘Ta thực vinh hạnh có thể sinh bảo bối cho ngài, ta sẽ rất yêu thương hài tử của chúng ta’ không?”

Phiền Lê phải cố gắng lắm mới tìm lại được thanh âm của mình, hắn khó nhọc hỏi: “Nói như vậy, ngươi hẳn là phi thường thống hận ta?”

“Đúng vậy!” Mặc Nhiên gật gật đầu, Phiền Lê lộ ra biểu tình vừa đau lòng vừa khổ sở, hắn gạt gạt mí mắt một chút, đang muốn rời đi, Mặc Nhiên lại mở miệng: “Bất quá…”

Hai tiếng “Bất quá” này làm cho Phiền Lê tạm dừng cước bộ, Mặc Nhiên nhìn bóng lưng của hắn, tiếp tục nói:

“Bất quá, ta bắt đầu thử đón nhận người…”

Phiền Lê quay người lại, thần tình vừa vui mừng vừa ngạc nhiên. Mặc Nhiên nhìn về phía phòng nhỏ ở sau tấm màn, tựa hồ xuyên qua nó nhìn đến Ân Tường đang nằm ngủ trên giường nhỏ.

Mặc Nhiên thì thầm thật khẽ, tựa như đang nói cho chính mình nghe: “Ta không có biện pháp trở về Phù U giới, hài tử của ta đã phản bội ta, ta hiện tại, chỉ như một con chim nhỏ đã gãy cánh, muốn bay cũng không thể bay, trừ bỏ an phận ở trong lồng, còn có thể làm gì khác?”

Trong thanh âm của Mặc Nhiên ẩn chứa sự hối tiếc khiến người khác đau lòng cùng sự tự mỉa mai, Phiền Lê liền bước qua ôm lấy y. Mặt của hắn vùi vào trong ngực Mặc Nhiên, dùng một loại ngữ điệu gần như nghẹn ngào nói:

“Thực xin lỗi… ta chỉ là muốn được ở bên ngươi…”

Hắn chính là một lòng muốn có được người kia, muốn dùng yêu thương của chính mình khiến y cảm động, nhưng hắn không nghĩ rằng làm như vậy sẽ khiến cho đối phương bị thương tổn nhiều đến thế. Không, kỳ thật hắn ngay từ đầu đã biết, hắn biết rõ Mặc Nhiên sẽ bị tổn thương, nhưng lại vô pháp ngăn cản quyết tâm của chính mình. Hắn nguyện ý nỗ lực hết thảy để bù đắp cho Mặc Nhiên, chỉ cần Mặc Nhiên vẫn muốn ở bên cạnh hắn.

Mặc Nhiên vuốt vuốt tóc Phiền Lê, cười khổ nói: “Ngươi không cần giải thích, ngươi chỉ là muốn thực hiện khát vọng của mình thôi. Ta trước kia vì muốn có được tam cẩn thạch, cũng không cần biết sẽ làm hại bao nhiêu người, không cần biết làm ai thương tâm khổ sở. Chúng ta đều giống nhau, chẳng qua, thứ mà chúng ta theo đuổi lại khác.”

“Không giống.” Phiền Lê ở trong ngực Mặc Nhiên lắc đầu. “Ta không muốn ngươi phải thương tâm.”

“Thôi bỏ đi, ta cũng đã nhận thức được.” Mặc Nhiên nhìn lên trần nhà, khẽ nói: “So với việc không biết tự lượng sức mình mà chống đối ngươi, chi bằng thử chấp nhận…”

Phiền Lê ngẩng đầu lên, thanh âm của hắn bởi vì quá hy vọng mà phát run: “Ngươi… ngươi sẽ yêu ta sao…?”

“Không biết.” Mặc Nhiên hi hi cười, trước vẻ mặt thất vọng của Phiền Lê thong thả nói thêm một câu: “Nhưng ta sẽ cố gắng, thế thượng vô nan sự, chích phạ hữu tâm nhân (trên đời không có việc gì khó, chỉ sợ người không có tâm), không phải sao?”

“Yêu ta cũng đâu phải là chuyện gì gian nan khốn khổ!” Phiền Lê bất mãn khẽ nói.

“Nhưng với ta mà nói là một thử thách a.” Mặc Nhiên cố tình nói, y nghịch ngợm đưa tay chọc chọc cái mũi của Phiền Lê. “Ngươi lúc trước đối với ta làm nhiều chuyện quá phận như vậy, muốn ta lập tức quên chuyện cũ đi mà yêu ngươi, cũng không phải dễ dàng a.”

Phiền Lê đột nhiên áp đảo lấy Mặc Nhiên, gian tà cười nói: “Ta đây sẽ làm cho ngươi thoải mái đến mức không còn tâm sức đâu mà suy nghĩ chuyện quá khứ…”

Mặc Nhiên cảm giác được dục vọng nóng rực của hắn đang để sát đùi mình, bọn họ cái gì cũng chưa làm mà. Mặc Nhiên nghĩ lại, người này lúc trước liền cùng Anh phi ở trong Lương đình khí thế ngất trời, đại khái là nhiệt tình còn chưa kịp phóng thích đi.

Mặc Nhiên cười cười nói: “Bệ hạ, lửa này của người không phải do ta châm, ta không có trách nhiệm giúp người dập lửa a.”

“Ngươi nói cái gì?” Phiền Lê còn chưa hiểu ý.

Mặc Nhiên đẩy hắn ra một chút. “Bệ hạ, ngài vẫn là nên trở về tìm Anh phi nương nương đi, chuyện tốt của hai người vừa mới làm được một nửa, ngài đem nàng bỏ mặc ở đó, thật sự có điểm khó chấp nhận đi.”

“Ngươi im miệng!” Phiền Lê vừa nghe y bảo mình đi tìm nữ nhân khác liền nổi trận lôi đình, hắn mãnh lực đem Mặc Nhiên ôm lấy. “Nữ nhân kia làm cho ta mất hết cả khẩu vị, ta chỉ muốn có ngươi!!”

“Bệ hạ, Anh phi nương nương xinh đẹp như hoa, vừa thơm vừa mềm mại, ngay cả ta cũng có chút động tâm, ngài như thế nào có thể nói nàng như vậy?” Mặc Nhiên thong thả nói.

“Ngươi thích Anh phi?!” Phiền Lê lập tức cao giọng, khẩu khí toát ra vẻ ghen tuông.

“Là nam nhân đều thích đi?”

“Ta tuyệt đối không thích!” Phiền Lê rống giận.

“Vậy vì sao ngươi còn lập nàng làm quý phi?” Mặc Nhiên ra vẻ ngây thơ hỏi.

“Ta chỉ là…” Phiền Lê dừng một chút, mới trầm giọng nói: “Ta chỉ là tìm một người so với người hoàn toàn tương phản… làm cho ngươi tức giận…”

Bổn ý (ý ngu =.=) của Phiền Lê là tìm nữ tử hoàn toàn trái ngược với Mặc Nhiên, làm cho Mặc Nhiên ghen, kết quả chính mình lại ghen trước.

“Nàng so với ta tương phản sao?” Phiền Lê không nói, Mặc Nhiên quả thật cũng không có phát hiện.

Phiền Lê ôm chặt y, dụi vào cổ y hít một hơi thật sâu, trên người Mặc Nhiên vốn có một hương thơm tươi mát thanh nhã, Phiền Lê thỏa mãn thở ra một tiếng.

“Mùi hương trên người nàng ta vô cùng khó chịu, ta ngửi thấy liền đau đầu, ta căn bản là không muốn chạm qua nàng, vừa rồi chỉ là cố ý muốn chọc giận ngươi, ta vốn không thích loại phàm tục nữ tử như thế.” Hắn oán giận nói.

“Ai… Anh phi nương nương thật đáng thương.” Mặc Nhiên cảm thán.

“Nàng có đáng thương hay không cũng không liên quan đến ngươi.” Phiền Lê vẻ không vui cởi bỏ y phục của Mặc Nhiên, ngậm lấy nhũ châu màu hồng kiều diễm ướt át trước ngực y, hàm hồ mệnh lệnh: “Ngươi chỉ được phép nghĩ đến ta mà thôi.”

Mặc Nhiên cảm giác được Phiền Lê đang liếm dọc từ ngực mình xuống, cho đến khi tay của đối phương đặt ở trên thắt lưng của y, Mặc Nhiên bỗng nắm lấy tay hắn, nghiêm mặt nói:

“Bệ hạ, không được.”

Phiền Lê thần tình kinh ngạc, Mặc Nhiên ngồi xuống, cười khổ nói: “Thứ ‘chướng mắt’ kia của ta đã dài trở lại, ta cũng không muốn lại bị ngươi phá bỏ, ngươi vẫn nên đi tìm…”

Những lời còn lại của Mặc Nhiên bị Phiền Lê nuốt lấy, Phiền Lê cuồng nhiệt hôn môi y, cho tới khi cả người y mềm nhũn. Hắn cởi bỏ khố tử của Mặc Nhiên, không có một tia do dự đem dục vọng của y cho vào trong miệng. Mặc Nhiên cả người run lên, không thể tưởng được hắn lại làm như vậy.

“Bệ… bệ hạ…”

Phiền Lê không để ý tới vẻ kinh ngạc của y, chuyên chú mút lấy tinh khí trong miệng. Mặc Nhiên nhìn dục vọng của mình ra vào trong miệng Phiền Lê, hắn còn dùng một loại biểu tình say mê nhìn mình, Mặc Nhiên bỗng nhiên cảm thấy một thứ cảm giác trước nay chưa từng có — thẹn thùng!

Mặc Nhiên sắc mặt ửng hồng, y dùng cánh tay che mắt, đôi môi đỏ hồng ướt át phát ra từng trận thở dốc khó kiềm chế. Vẻ ngượng ngùng mị thái của y lại làm cho Phiền Lê dục hỏa tăng vọt, hắn càng làm nhanh, càng mút càng dùng sức. Mặc Nhiên toàn thân một trận run rẩy, cuối cùng cũng rên lên một tiếng, phóng xuất ra trong miệng Phiền Lê.

“Ha… ha… ha…” Mặc Nhiên nằm ở trên giường dồn dập thở dốc.

Phiền Lê tiếp tục lưu luyến liếm lên hạ thân của Mặc Nhiên, đầu lưỡi linh hoạt của hắn tiến đến xung quanh ngọc huyệt đang khép chặt của Mặc Nhiên, Mặc Nhiên lại một trận run rẩy. Phiền Lê dùng đầu lưỡi khiêu khai huyệt khẩu, đem xung quanh ngọc huyệt liếm đến ướt sũng. Ngọc huyệt vì ham muốn mà bắt đầu khép mở. Phiền Lê đem một ngón tay đi vào, hắn hơi nhổm người dậy ngắm nhìn vẻ mặt ý loạn tình mê của Mặc Nhiên.

“Giờ đến phiên ngươi làm cho ta khoái hoạt.” Hắn nói xong, cầm lấy tinh khí của mình cọ xát lên huyệt khẩu, đang chuẩn bị tiến quân thần tốc, từ phía sau tấm màn bỗng nhiên truyền đến tiếng khóc.

“Ô oa… ô oa…”

Là Ân Tường! Mặc Nhiên lập tức thanh tỉnh, y ngồi dậy, Phiền Lê kêu lên một tiếng đầy bi thương, bị Mặc Nhiên đẩy luôn xuống giường. Mặc Nhiên luống cuống tay chân khoác vội y phục, vội vàng qua phòng nhỏ xem xét.

“Tường nhi? Tường nhi làm sao vậy?” Mặc Nhiên ôm lấy con, không ngừng trấn an.

“Ô… ô….” Bàn tay nhỏ bé của Ân Tường níu lấy y phục của Mặc Nhiên, khóc rất thê thảm.

“Ngoan nào, đừng khóc đừng khóc, có phải đã đói bụng rồi hay không?” Mặc Nhiên ôm Ân Tường đi qua đi lại trong phòng. Phiền Lê hai mắt đầy dục vọng từ sau lưng Mặc Nhiên hiện ra, âm u gọi:

“Mặc Nhiên, quay lại.”

“Không được a, Tường nhi đang không thoải mái.”

Phiền Lê đang muốn nói chuyện, trán của hắn bỗng nhiên truyền đến một trận đau, cước bộ lảo đảo  một chút.

“Bệ hạ?” Mặc Nhiên phát hiện sự bất thường của hắn.

“Không có việc gì.” Phiền Lê xoa thái dương nói, hắn nhìn nhìn Ân Tường trong lòng Mặc Nhiên, lập tức ôm lấy, đem hài tử quay về giường nhỏ. Hắn búng ngón tay, ở trên giường nhỏ lập tức xuất hiện một chuỗi phong linh chuyển động, phong linh phát ra âm thanh đinh linh đinh linh dễ nghe, Ân Tường ngơ ngác nhìn, ngừng khóc.

“Tốt lắm, quay về đi!” Phiền Lê giống như diều hâu bắt lấy gà con đem Mặc Nhiên lao trở về giường. Tấm màn màu tửu hồng buông xuống, che khuất cảnh xuân ân ái phía sau.