Thiên Thần Bên Anh

Chương 17: Chương 17





Ngoạ Điêu Linh nhìn Vương Dư Huy thì buồn bực, cô bạn kế bên nhắc khéo cô ta: "Điêu Linh à, cậu coi chừng đấy nhé.

Tớ thấy Lâm Hạ Y rất thân với cả hai người họ.".
Ngoạ Điêu Linh vốn chẳng để tâm đến lời nói đó, biết rõ cô bạn này cũng có ý với Hứa Thiên Việt nên muốn mượn tay cô xử lý đây mà.
"Từ Mộng à, hình như Lâm Hạ Y thân với Hứa Thiên Việt hơn, với lại vừa rồi tôi đã cùng Vương Dư Huy nói chuyện với nhau đấy, còn nói trước mặt Hứa Thiên Việt cơ." Ngoạ Điêu Linh cười híp mắt, vẻ ôn hoà lại xinh đẹp không quan tâm đó phần nào khiến Thời Mộng khó chịu nghiến răng.
Thời Mộng không được xinh lắm, trong lớp cũng chẳng nổi trội gì nên như người vô hình, dạo gần đây còn nghe bảo cô ta bị một đàn chị lớp trên chửi bới.
Tới tiết thể chất, do bài tập chạy điền kinh nên cả lớp ra sân ngoài trời.

Vương Dư Huy và Hứa Thiên Việt chạy đi điểm danh ở tốp nam nên chỉ có cô ngồi trên bậc thang chờ thầy đến điểm danh tốp nữ.
Một cô gái chắn trước mặt cô, Lâm Hạ Y nghiêng đầu qua để nhìn hai người họ lại bị cô gái đó che mất.

Cô ngước đầu thì nhận ra bạn nữ này hay đi cùng với Ngoạ Điêu Linh sau khi xảy ra vụ bạo lực trong nhà vệ sinh.
"Cậu là ai vậy? Có chuyện gì sao?"_Lâm Hạ Y.

"Tôi tên Thời Mộng, chúng ta nói chuyện được không?" Vẻ mặt cọc cằn đó phần nào lại động chạm đến cảm giác an toàn trong cô.
Lâm Hạ Y đứng dậy: "Đang trong tiết học nên có gì ra về nhé?".
Thời Mộng tặc lưỡi một cái rồi nắm tay cô kéo mạnh đi mặc cho cô kêu đau dừng lại.

Ở một góc khuất của trường, gần chỗ này cũng có một bệ rửa tay.

Lâm Hạ Y bị đẩy mạnh xuống đất.

Ngoái đầu thì thấy có cả Ngoạ Điêu Linh.
"Rốt cuộc mày là ai hả!? Đột nhiên xuất hiện rồi cướp tất cả của tao!" Ngoạ Điêu Linh hét lên, mắt cô ta cũng ửng đỏ.
Trạng thái này của cô ta là Lâm Hạ Y ngỡ ngàng, là cô làm cô ta khóc sao? Cô đã làm gì cô ta chứ? Lâm Hạ Y chống tay ngồi dậy: Cướp? Tôi đã cướp gì của cậu?".
Cô phủi bụi bẩn dính trên người, Ngoạ Điêu Linh chỉ tay vào cô: "Nếu mày không xuất hiện, người ở bên cạnh chơi cùng hai cậu ấy là tao.


Tại sao chứ? Rốt cuộc mày đã dùng cách nào để chiếm hết sự chú ý của họ như vậy?".
Chẳng thể hiểu nổi cái lý luận của cô ta, Lâm Hạ Y lắc đầu đi lướt qua lại bị Thời Mộng nắm vai đẩy vào tường.

Vì sức tay mạnh quá nên cô mất trớn, đầu bị va chạm.
"A..." Cô ngồi gục xuống, lấy tay xoa chỗ bị đau, nhìn thấy máu cô ngơ luôn, gì mà đụng nhẹ cái đã bật máu rồi, hơn cả siro mà diễn viên dùng khi đóng phim nữa.
Thời Mộng cũng hoảng khi thấy máu chảy từ chán cô: "Không...!Tôi...!Tôi chỉ đẩy nhẹ thôi, không phải tôi...".
Ngoạ Điêu Linh buông một câu "đáng đời" rồi đi đến nắm lấy tóc cô: "Hôm nay chỉ là một bài học nhỏ thay vụ trong nhà vệ sinh thôi, mày cứ chờ xem...".
Cô ta cười ra tiếng rồi quay lưng.

Lâm Hạ Y thở hồng hộc, ánh mắt phát lên tia sáng vàng trừng nhìn họ rồi bị chính tay cô che lại, cô thầm nhủ: "Lâm Hạ Y, bình tĩnh nào...!Thánh lực không dùng để làm bị thương con người với bất kỳ lý do nào.

Tiền bối Ảnh Quân sẽ giận nữa mất.".
Cô nhớ lại, lúc nhỏ cô từng thấy cảnh một người cha đánh đập người phụ nữ và con trai của mình, cậu bé ấy vẻ ngoài chắc cũng chỉ bằng tuổi cô.

Bị đánh đến nổi khóc không thành tiếng, đó là bạo lực gia đình, vì căm ghét người cha đó mà cô không kiềm chế được, sử dụng sức mạnh này khiến con người bị thương.
Mặc dù không đã đến tử vong nhưng cô đã bị Ngô Ảnh Quân quở trách gắt gỏng.
Lâm Hạ Y loạng choạng từng bước đi đến bể rửa tay, choáng váng ngã khụy rồi ngất lịm đi..