Thiên Thần - Barbara Taylor Bradford

Chương 45




Kelvin ngước mắt nhìn Nell, anh cười rồi nói:

- Nell này, khi anh ra viện, chúng ta cùng đi nghỉ đợt nghỉ của em nhé?

Nell đang sửa lại gối dưới đầu anh cho ngay thẳng, cô không đáp, tay vẫn tiếp tục làm. Khi cô vuốt tấm vải trải giường thì anh nắm bàn tay cô, hỏi tiếp:

- Em muốn đi đâu?

Nell đang ngồi trên cái ghế gần bên giường, cuối cùng cô đáp:

- Em không biết nữa, Kevin, trước hết anh phải bình phục cái đã. Anh phải nằm viện nhiều tuần mới phục hồi được sức khỏe. Em chỉ muốn anh được khỏe, rồi chúng ta bàn chuyện đi đâu.

- Em có vẻ không mấy nhiệt tình - anh nói, rồi đằng hắng giọng. Giọng anh khàn khàn, nhưng đã mạnh hơn hôm qua, khi anh mới tỉnh dậy.

Nell nhìn anh, cười cho anh vui, rồi đáp:

- Có lẽ chúng ta sẽ đi Pháp khi Gavin khởi sự quay bộ phim.

Thế không hợp cho cảnh đi hưởng tuần trăng mật tí nào hết. Vì gặp rất nhiều người quanh mình.

- Ai nói chuyện trăng mật đấy?

- Anh. Anh mới nói đấy!

Nell nhìn anh đăm đăm, vẻ kinh ngạc khi nghe anh nói.

Anh nói tiếp:

- Em không muốn lấy anh sao?

Nell vẫn nhìn anh đăm đăm. Mặt anh vẫn còn xanh như tàu lá chuối, nhưng hôm nay đã đỡ hơn nhiều. Thật anh đã bình phục rất nhanh trong vòng 24 giờ qua. Anh đã trải qua 5 ngày mê man bất tỉnh; cô thật đau khổ vì anh. Cô nghĩ chắc không bao giờ cô chịu nổi cảnh như thế này nữa. Nếu gặp lại cảnh vừa qua, chắc cô sẽ chết mất.

- Có phải vì nghề của anh mà em không muốn lấy anh, phải không?

Nell thấy mình không tài nào mở miệng ra được. Cô rất yêu anh; cô muốn làm vợ anh. Nhưng cô biết mình, cô biết cô không chịu đựng được nỗi lo sợ khi làm vợ một cảnh sát chìm.

Cô buông tiếng thở dài nho nhỏ, rồi đáp:

- Em không thể chịu đựng nổi, Kev à, thực em không chịu nổi.

- Em khỏi phải lo lắng nữa, Nell.

- Anh nói gì thế? - Cô hỏi. Tim cô muốn ngừng đập.

- Khi Neil O connor đến đây sáng nay, anh đã báo cho anh ta biết anh xin thôi việc. Anh sẽ xin thôi việc vào tuần sau.

- Ôi, Kev, thật tuyệt vời! - Nell thốt lên, nở miệng cười. Bỗng nụ cười tắt ngay trên môi cô. - Nhưng nếu anh làm thế vì em, nếu vì em mà anh rời lực lượng cảnh sát thì đến lúc nào đó anh sẽ ghét em thôi.

- Không bao giờ. Anh không từ nhiệm chỉ vì em thôi đâu. Mà vì cả hai ta. Anh đã sai lầm vào trường hợp sau này, sai lầm vì hoàn cảnh, vì địa điểm. Anh không ngờ công việc lại như thế. Anh không có cơ hội để suy nghĩ cho chín chắn. Nhưng anh đã làm hỏng việc rồi, Nell à. Anh thường nói...

Nell đưa tay ngăn anh lại.

- Đừng nói nhiều, anh sẽ mệt đấy. Dù sao thì em cũng đã biết chính xác anh sẽ nói gì rồi. Anh đã hứa anh sẽ xin từ nhiệm khi anh làm hỏng việc lần đầu.

Kevin gật đầu.

- Mà Tony lại chết. - Anh không thể nói hết câu. Mặt anh u sầu.

- Vâng, Kev, Nell nói. Cô muốn làm cho anh hết buồn, nên cô nắm tay anh, lặp lại: - Vâng, dĩ nhiên là em sẽ thành hôn với anh. - Cô đứng dậy, cúi người hôn lên môi anh. Xong, cô nhích người lui, nói tiếp: - Chúng ta sẽ thành hôn ngay khi nào có thể được.

Có tiếng gõ cửa, rồi Rosie ló mặt vào. Nàng đi vào, theo sau là Gavin. Nell thốt lên:

- Hay quá? Các cậu đến đúng lúc để mừng chúng mình. Rosie nhìn Nell rồi nhìn qua Kevin. Nàng thấy hai người có vẻ sung sướng quá, nàng bèn cười toe toét.

- Các cậu sắp kết hôn rồi chứ gì?

Kevin cười, nằm khoan khoái trên nệm gối, chợt cảm thấy mình lại mệt, anh không có sức để nói.

- Đúng thế. - Nell đáp và đến ôm ghì lấy Rosie rồi ôm hôn Gavin. - Kev này, chúng ta có sẵn cô phụ dâu và chàng phụ rể đây rồi. Được không? Hai người bằng lòng chứ?

- Còn dịp nào may mắn hơn nữa - Gavin đáp rồi đến ngồi xuống bên Kevin. - Chúc mừng hai cậu.

- Kev sẽ thôi làm cảnh sát chìm - Nell tuyên bố.

- Cám ơn Chúa! - Rosie nhìn anh trai nàng. - Anh đã quyết định hai việc khôn ngoan trong một ngày. Tìm cách tránh nguy hiểm cho tánh mạng và lấy cô gái tuyệt vời nhất thế giới.

- Đúng thế, Kevin thì thào nói. - Cô ấy tuyệt vời nhất .

- Anh khỏe không? - Rosie đứng dưới chân giường, mắt nhìn vào mặt anh. - Em thấy anh có vẻ mệt đấy, Kev à. Trên đường đến đây, em và Gavin đã bàn chuyện này, bàn chuyện bọn em nên về hay không. Có lẽ chúng em nên ở lại vài ngày nữa thì hơn.

- Không, Rosie, không cần thiết. Anh đã khỏe rồi và anh đã có... Nell Nhỏ ở đây với anh rồi.

- Đúng thế, Nell xen vào. - Và anh sẽ có em suốt đời.