Thiên Thần - Barbara Taylor Bradford

Chương 37




Ánh nắng mặt trời ban mai chiếu qua những cánh cửa sổ lắp kính phẳng. Ánh nắng nhảy nhót trên những bức tường trắng xóa, trên bàn ghế sắt và kính, trên một số hình khối tháp làm bằng thủy tinh, bằng đá cẩm thạch và bằng kim loại sắp trên chiếc bàn nhiều tầng bằng kính và mạ kền.

Mọi thứ trong phòng ăn rộng của căn hộ thuê ở cao ốc Trump Tower này đều long lanh nhấp nhánh, Gavin cảm thấy thứ ánh sáng chói chang lỳ lợm này thật đáng giận.

Anh xô ghế đứng dậy, đi đến dãy cửa sổ lớn rộng ở tận cuối phòng, định kéo màn che lại. Nhưng anh không kéo. Bỗng nhiên anh đứng lại nhìn khắp thành phố Manhattan, cảnh tượng kỳ diệu trước mắt làm anh bàng hoàng. Cảnh thật chóa mắt, đầy ấn tượng mạnh. Khắp thế giới không có nơi nào như ở đây. Anh thấy thế. Lối kiến trúc của Manhattan làm người ta ngạc nhiên, anh thấy đẹp tuyệt vời. Vả lại đây là thành phố quê hương của anh.

Phòng ăn trong căn hộ rộng thênh thang này hướng về phía đại lộ Năm, anh đứng ở cửa sổ phòng nhìn suốt khắp các đại lộ Sáu, đại lộ Bảy, đại lộ Tám và đại lộ Chín, tất cả các đại lộ này đều chạy về phía tả ngạn sông Hudson. Bên kia những tòa nhà chọc trời lấp lánh dưới bầu trời trong xanh, dòng sông trông như tấm lụa bạc chảy dài xa hàng dặm.

Anh nheo mắt nhấp nháy trước ánh sáng chói chang và kéo mạnh sợi dây màn; những bức màn chắn thẳng đứng giăng ngang mặt kính, gian phòng bỗng trở nên im mát, dễ chịu hơn.

Trở lại bàn ở phòng ăn, anh lật lướt tờ New York Times đọc bài phê bình của Frank Rich về một vở kịch mới ở Broadway, lật qua trang phê bình điện ảnh, chưa kịp đọc thì điện thoại phía sau lưng reo vang, anh để tờ báo xuống.

Anh đứng lên, sải chân bước qua gian phòng đến tấm ván sơn mài màu trắng gắn trên tường, nhấc điện thoại lên. - - A lô?

- Gavin đấy à?

- Phải. .

- Louise đây.

- Tôi biết rồi. - Anh nhìn đồng hồ và cau mày. Đã 9 giờ rồi. - Hình như cô ở gần đâu đây thì phải.

- Đúng thế.

- Ở đâu?

- Ở khách sạn Pierre.

- Còn David ở đâu?

- Ở nhà. Ở California.

- Louise, có biết tôi không thích cả hai chúng ta đều xa nhà, anh cắt ngang lời cô ta. - Chúng ta đã thỏa thuận rồi mà.

- Thì đúng thế. Em gái tôi đang ở lại chơi ít hôm. Vả lại thằng bé có vú em, chúng ta đừng quên chứ. Chúng ta lại còn có người quản gia, người coi sóc nhà và người đầu bếp nữa. Nó yên ổn. Anh đừng lo lắng nhiều.

Gavin thở dài.

- Thế cô làm gì ở New York?

- Tôi đến gặp anh.

- Ồ!

- Đúng vậy. Tôi muốn nói chuyện với anh.

- Cô không thể nói trên điện thoại được à?

- Không được. Tôi mới đến đêm qua. Và tôi sẽ đi ngày hôm nay.

- Chắc là đi Washington.

- Không phải, Gavin à. Tôi phải về lại nhà. Vì anh không thích cả hai chúng ta cùng đi để David ở nhà một mình. - Giọng cô ta nghe hơi căng.

- Cô muốn khi nào thì gặp tôi? - Anh hỏi.

- Khoảng một giờ nữa, được không?

- Được. Cô đến đây sao?

- Tốt. Tôi sẽ gặp anh lúc 10 giờ.

Anh nghe tiếng máy điện thoại kêu ù ù bên tai, Louise đã gác máy. Anh nhăn mặt nhìn ống nghe, gác máy rồi quay về bàn. Uống hết cà phê trong tách, anh đi theo dãy hành lang rộng lát đá cẩm thạch về phía buồng ngủ. Giống như các phòng khác trong nhà, - phòng ngủ cũng được trang hoàng rất nhiều đồ đạc tân thời, những thứ anh chán ngấy, lại thêm phòng sơn màu quá trắng, thứ màu chói chang anh không ưa.

Nhìn quanh, anh càu nhàu trong miệng: - Cái nhà này làm mình điên mất, và đi vào phòng tắm lát đá cẩm thạch trắng. Sau khi cạo râu xong, anh cởi áo khoác dài, và tắm dưới vòi sen, gội tóc rồi bước ra khỏi phòng, mò mẫm tìm cái khăn tắm.

Mười lăm phút sau, Gavin mặc chiếc quần xám đậm, áo sơ mi trắng và chiếc áo gió màu xanh thẫm, rồi đi đến phòng thư viện nhỏ.

Vào phòng, anh ngồi vào bàn làm việc, gọi điện thoại nhiều nơi nói chuyện về chuyến đi Pháp của anh; xong, anh ngồi tựa ngửa ra ghế, bấm máy gọi người luật sư của anh, ông Ben Stanley, tại nhà ở Bel- Air.

Chuông điện thoại reo đến lần hai, anh đã nghe ông Ben nhấc máy lên, anh cười và nói:

- Khỏi cần đánh thức ông dậy, ông Ben. Tôi biết ông dậy sớm như nông dân cần mẫn vậy.

- Chà, Gavin, anh trở lại thành phố thân thương của tôi bình an chứ?

- Rất bình an. Công việc hậu sản xuất bộ phim Người tạo ra Vua đã xong rồi. Thế nào ông cũng thích cho mà coi. Đoàn của tôi sẽ đi Luân Đôn trong vòng ít hôm nữa, và chúng tôi sẽ tập trung ở phim trường Billancourt trong vòng một tuần nữa.

- Khi nào thì ông đi Paris?

- Ngày mai. Tôi gọi đến ông vì Louise hiện có mặt ở New York. Cô ta vừa phôn đến cho tôi. Cô ta sắp đến đây, cô ta cho biết muốn nói chuyện với tôi. Tôi nghĩ chắc là về chuyện ly dị.

- Tôi nhất trí. Gavin này, anh hãy nói năng cẩn thận đấy nhé, không hứa hẹn với cô ta cái gì hết. Nếu cô ta có luật sư, mà chắc cô ta có, anh hãy nói cho cô ả biểu ông ta đến tiếp xúc với tôi. Anh nhớ rằng anh chịu đựng cuộc hôn nhân này là vì đứa con. Đừng bỏ qua chuyện đó.

- Tôi không bỏ đâu. Chừng nào cô ta ra về tôi sẽ gọi lại ông. Khi nào đến Paris, tôi sẽ ở lại khách sạn Ritz như mọi khi, khi nào ông muốn gặp tôi chắc ông biết chỗ rồi.

- Tôi có các số máy của Billancourt đây. Hôm qua, người thư ký của anh đã fax các thư đến cho tôi rồi. Gavin, anh hãy cẩn thận đấy.

- Vâng.

Hai người chào nhau, Gavin nhấc máy nội đàm. Anh báo người nhân viên an ninh mời bà Ambrose lên gấp.

° ° °

Louise mập ra. Mập ra rất rõ. Nhưng nhờ mập ra mà trông cô ta được hơn. Tuy nhiên, người cô xanh xao và dưới hai mắt có vết thâm quầng. Gavin phân vân không biết cô ta có chuyện gì bí ẩn không. Anh dỡ lấy chiếc áo khoác của vợ, để lên chiếc ghế dài ở tiền sảnh, không nói một lời. Cô ta cũng yên lặng.

Dẫn Louise vào phòng khách, anh nói:

- Cô uống gì không? Có cà phê ở dưới bếp.

Cô ta lắc đầu, ngồi xuống ghế trường kỷ.

Gavin ngồi vào chiếc ghế trước mặt cô.

- Louise, cô muốn nói gì với tôi nào?

Cô ta ngần ngừ một lát, đằng hắng giọng một cách gay gắt và nhích người để sửa lại váy cho ngay ngắn.

Gavin thấy cô ta có vẻ căng thẳng, anh nói:

- Nào, Louise, tôi không cắn cô đâu mà sợ. Tôi không phải là ông kẹ như cô tưởng lâu nay đâu.

- Tôi muốn ly dị - cô ta nói nhanh, nhìn anh chằm chằm, hai tay bấu vào nhau để trên đùi.

- Được thôi. Cô cứ ly dị.

- Chỉ thế thôi sao? Không có ý kiến gì à? - Cô có vẻ ngạc nhiên bối rối.

Gavin cười, nhìn cô, anh nói:

- Không có ý kiến gì. - Anh dừng lại một lát để xem phản ứng của cô ta rồi nói tiếp. - Nhưng phải có một điều kiện.

- Điều kiện gì? Chắc là về tiền bạc của tôi chứ gì.

- Không, tôi không bàn cãi gì về tiền nong với cô hết, cũng như bàn về tài sản chung, hay là về những thứ như thế. Luật sư đôi bên sẽ nói về các vấn đề ấy. Điều kiện của tôi là về đứa con của chúng ta.

- Tôi biết thế nào anh cũng kéo David vào chuyện này.

- Chắc cô không ngạc nhiên khi tôi muốn có đứa bé chứ.

- Anh không bắt bé được! - Giọng cô ta nghe chát chúa, mặt cau có giận dữ.

- Tôi là người đồng bảo trợ, Louise à, và nếu cô không bằng lòng thì sẽ không có ly dị.

- Có phải anh là đồ con hoang khi tôi lấy anh, hay anh mới thành đồ ấy từ khi anh thành siêu sao?

- Ồ Louise, chúng ta lại cãi cọ nhau rồi! Lạy Chúa, đừng gây gổ với tôi. Cô muốn ly dị mà. Cô bay từ New York tới. Cô vội vã đến đây, rồi lại gây chuyện om sòm. Không có cách nào để đạt được điều cô mong muốn đâu.

Louise thở dài, tựa người ra lưng ghế, giường to cặp mắt xanh lơ lạnh lùng nhìn anh. Hận thù đầy ấp tâm can cô.

Gavin nhìn lại cô và bình tĩnh cười.

- Tôi biết cô đã gian díu với Allan Turner, và cô muốn lấy ông ta. Vậy xin cô hãy tỏ ra khôn ngoan.

Khi thấy cô ta không trả lời, chỉ ngồi nhìn anh, anh nói tiếp :

- Chắc cô sẽ sống ở Washington. Thế là rất tiện, vì tôi có ý định sẽ về ở lại tại Bờ Đông khi bộ phim mới này xong. Việc đi lại của tôi sẽ không khó khăn gì. Hay đối với David, việc lui tới cũng tiện. Nhân tiện hỏi cô việc này, cô định khi nào sẽ thu vén của cải ở California để dời đến D.C?

- Tôi chưa bao giờ nói tôi dời đến Washington? - Louise thốt lên.

- Nhưng cô sẽ đi - anh đáp lại.

Louise cắn môi, nhận thấy không còn phải nói láo hay lẩn tránh chuyện này làm gì, cô bèn gật đầu.

- Đúng, tôi sẽ đi. Nhưng chưa.

- Cô đã thăm dò trường học cho David chưa?

- Chưa.

- Vậy cô đừng lo. Tôi sẽ lo chuyện này cho. Ở đấy có nhiều trường tư rất tốt, không có vấn đề khó khăn trong việc tìm ra trường tốt cho nó học.

- Ngoài việc đồng bảo trợ nó như anh yêu cầu, các điều kiện khác anh muốn nữa là gì?

- Cô đã nhất trí việc ta đồng bảo trợ rồi chứ?

Louise không đáp. Cô ta quay mặt đi chỗ khác một lát rồi quay lại nhìn anh.

- Vâng, - cô ta nói nhanh. - Tôi nhất trí.

Gavin thở ra khoan khoái.

- Những điều kiện khác là ít ra nó phải ở với tôi hai vụ nghỉ lễ chính, hoặc là mùa đông hoặc là mùa hè. Và cô không được cấm tôi mang nó ra nước ngoài vào những dịp nghỉ ấy.

Cô ta gật đầu.

- Như thế là cô đã nhất trí với tôi hai điều này nữa đấy nhé? - Gavin hỏi, muốn các vấn đề hoàn toàn sáng tỏ.

- Vâng, tôi nhất trí.

- Tốt.

- Gavin, tài sản chung phải được chia hai. Luật lệ như thế. Anh sẽ cho tôi gì nữa?

- Thì cho quyền nuôi nấng chăm sóc đứa bé đấy. Nhưng tôi nói cho cô biết, cô phải bàn chuyện về tài chánh với Ben Hanley. Hay là để cho luật sư của cô làm việc này thì tốt hơn. Cô có luật sư chứ?

- Có.

- Vậy thì tốt, Coi như việc đã dàn xếp xong.

Gavin đứng lên.

- Tôi không hiểu tại sao cô lại cất công đi làm gì. Chúng ta có thể nói chuyện qua điện thoại.

Louise vừa đứng dậy vừa nhún vai.

- Tôi thường tin vào những việc mặt đối mặt. Đây là vấn đề danh dự.

Gavin bước ra khỏi phòng, vẻ không muốn nói gì nữa. Anh không muốn cãi cọ với cô ta; anh muốn cô ta rời khỏi nhà anh cho rồi, vì cuộc bàn thảo đã xong.

Louise bước nhanh theo anh.

Ra đến tiền sảnh, cô nói:

- Vậy khi nào anh đi Paris để làm bộ phim Napoléon và Josephine?

- Ngày mai.

- Thế là tôi làm chuyện này đúng lúc đấy chứ?

Không đáp lại, Gavin lấy cái áo khoác lông chồn trên ghế dài giúp cô ta mặc vào. Anh nhìn cô đăm đăm. Một lát sau, anh nói bằng một giọng tử tế.

- Chúng ta đã trải qua những năm trẻ trung trong cảnh xung khắc nhau quá nhiều. Thực vậy, chúng ta đã sống trong cảnh xung khắc nhau. Louise, tôi rất tiếc là chúng ta không sống hòa thuận với nhau.

Gavin thở dài, rồi bằng giọng ân hận, anh lặp lại:

- Vâng, tôi rất lấy làm tiếc. Cho hai ta. Chúng ta đã phí nhiều năm vô bổ, mà đáng ra chúng ta không nên phí phạm cuộc đời như thế. Nhưng ít ra thì David không gặp phải cảnh đau đớn. Tôi muốn đảm bảo cho nó khỏi bị đau đớn. Vậy chúng ta hãy cố hòa giải nhau trong vụ ly dị này. Hãy làm thế vì David.

- Vâng. - Louise đáp rồi mở cửa trước. Cô bước đến thang máy rồi quay lại nhìn anh, nói tiếp: - Anh biết tôi yêu anh. Và xin Chúa chứng giám, tôi muốn tình yêu giữa đôi ta nảy nở. Nhưng cuộc hôn nhân không có cơ hội may mắn vì anh không yêu tôi, Gavin à. Không bao giờ anh yêu tôi. Anh cưới tôi chỉ vì tôi có thai.

- Louise, tôi...

- Xin đừng chối bỏ điều này. Kể từ khi đứa con đầu lòng mất đi, tôi biết là anh sẽ không bao giờ là của tôi, tôi biết anh không bao giờ thương yêu tôi. Ngay cả khi anh ham muốn tôi, anh cũng không hề yêu tôi.

- Cô nói cái gì thế - anh hỏi, vẻ bối rối hiện ra mặt - có phải cô đang nói về việc đóng phim của tôi đấy không?

- Nếu anh không biết tôi đang nói gì, thì tôi không nói tiếp nữa, Gavin Ambrose à. - Bỗng cô nhướng người lên hôn vào hai má anh, khiến cho cả anh lẫn cô ta đều lấy làm ngạc nhiên. - Chúc anh khỏe mạnh, cô ta nói thì thào, và khi cô ta nói thêm thì giọng cô không có vẻ gì thù hiềm hết: - Hẹn gặp anh ở tòa án.

Cửa thang máy mở ra, cô ta bước vào, và Gavin lại chú ý thấy cô ta mập hơn trước nhiều. Khi trở vào nhà, bỗng nhiên anh giật mình như bị một tiếng sét nổ ngang tai. Louise có mang. Không còn nghi ngờ gì nữa. Mặc dù anh không yêu cô ta, nhung anh biết rất rõ cô ta sau nhiều năm tháng sống đời vợ chồng. Louise chắc có con với người khác, cô ta mới vội vã lấy chồng khác như thế. Vả lại, có thể cô ta yêu Allan Turner cũng nên. Hai người rất hợp nhau. Thảo nào cô ta thỏa thuận hết các điều kiện của anh, cô ta nhất trí mọi điều kiện về David. Rõ ràng cô ta đang vội để thành hôn với ông Thượng nghị sĩ.

Thôi thì cứ lấy nhau đi, anh nghĩ. Anh muốn được tự do. Anh muốn được tự do như cô ta muốn vậy.