Thiên Thần - Barbara Taylor Bradford

Chương 16




Rosie nhìn thẳng vào mặt Collie, bình tĩnh nói:

- Tôi quá ngạc nhiên khi gặp Guy. Tôi cứ nghĩ anh ta đã đi khỏi rồi.

- Anh ấy đi khỏi rồi đấy chứ, Collie đáp. - Bỗng sáng nay thình lình ảnh xuất hiện, không báo trước. Có thể nói giống như đồ phá đám. - Cô dừng lại một lát - Có lẽ tôi không nên nói thế, cô thở dài, tôi nghĩ nói thế có vẻ không tốt. Dù sao thì Guy cũng là anh tôi, tôi thương anh ấy. Nhưng, anh ấy là kẻ quấy rầy.

- Tôi biết, nhưng anh ấy không muốn thế đâu, ảnh chỉ không tự chủ được mình. - Rosie nói nhỏ, nhìn cô em chồng, cười thân ái, nàng đưa tay nắm tay cô, bóp mạnh. Hai người phụ nữ ngồi với nhau trong phòng làm việc của Collie ở trên lầu, hai cô gái đã đi ra ngoài để hai người nói chuyện với nhau được thoải mái.

Collie cười với Rosie, đoạn cô lắc đầu bối rối nói:

- Chị luôn luôn cho mọi người đều tốt cả... chị tha thứ cho mọi người, nhưng tôi thì không thể được, và tôi không thể nào tha thứ được. Vấn đề khó khăn là tất cả chúng ta đã nuông chiều anh ta lâu năm quá rồi. Bố tôi, ngay cả Claude khi ảnh còn sống, và mẹ tôi cho đến ngày bà mất. Rồi chị nữa, chị Rosie à, ngay từ khi chị gặp anh ấy với tôi ở Paris, tất cả nuông chiều ảnh từ ấy đến nay. Chị biết anh ấy quá được nuông chiều. Luôn luôn. Và được mọi người nuông chiều.

- Cô nói đúng đấy, Collie, nhưng anh ấy không phải người xấu, phải không? - Không đợi trả lời, Rosie nói tiếp luôn một hồi. - Anh ta như đứa bé không bao giờ trưởng thành, và tính khí thất thường. Anh ấy muốn người ta làm cho anh vừa lòng ngay, làm theo ý anh bất cứ việc gì, và anh ta không hề có ý thức trách nhiệm hay là hy sinh cho bất cứ việc gì...

- Hay là cho bất cứ ai, Collie nói chen vào, nhìn Rosie với ánh mắt thông cảm sâu sắc, hiểu rõ lòng nàng.

- Có lẽ cuộc hôn nhân của chúng tôi thất bại một phần là do lỗi của tôi, Rosie đáp nhanh, chân thật với lòng mình. - Mẹ tôi thường nói rằng luôn luôn có hai mặt của một vấn đề.

- Còn mẹ tôi thường nói rất chí lý rằng một bên là nàng, một bên là chàng, còn có sự thực nữa. - Collie đáp lại.

Rosie chỉ cười, không đáp, nàng không muốn đào sâu cuộc hôn nhân của nàng, cuộc hôn nhân đã đến chỗ sai lầm, và tất cả những vấn đề khó khăn cố hữu, có lẽ nàng không muốn nói đến vào lúc này.

Collie nói tiếp:

- Nhưng khi tôi nói Guy không chịu hy sinh, tôi không chỉ nói đến chị mà thôi. Mà tôi còn nghĩ đến bố nữa. Bố rất cần có sự giúp đỡ trong nhà này, mà Guy... thì... anh ấy không giúp gì được cho Montfleurie hết, rõ ràng như thế đấy, phải không? Tiền bạc để điều hành ở đây cạn kiệt, còn công việc thì chỉ có bố tôi làm cật lực, mặc dù độ này đã có Francis Graingier giúp ông. Mới đây nhờ bố nghe lời khuyên của chị đã mở cửa lâu đài cho dân chúng vào tham quan, ông mới có thêm được một ít tiền. Giá mà Guy chịu khó góp tay vào công việc thì chắc bố đã đỡ hơn và mọi người ở đây cũng dễ chịu hơn. Tôi không hiểu nổi anh tôi.

- Tôi biết, Collie à, anh ấy thường làm cho tôi bực mình - Rosie xác nhận, rồi nàng bình tĩnh nói tiếp: - Tôi thật cũng không hiểu nổi anh ấy. Tôi không biểu tại sao anh ấy lại không quan tâm đến Montfleurie, anh ấy có quyền thừa kế, và một ngày nào đó anh ấy sẽ... - Rosie bỏ lửng câu nói, quay người nhìn vào lò sưởi, vẻ mặt trở nên đăm chiêu, đượm buồn.

Collie không đáp. Cô dựa người ra lớp vải thêu trên lưng ghế trường kỷ màu xanh thẫm và bạc màu, chiếc ghế có từ thời Louise XVI, cô nhắm mắt lại vì chợt cảm thấy quá mệt mỏi. Cô âm thầm trách anh mình, người anh vô đạo. Mấy năm vừa qua, anh ta càng tệ hơn, anh ta trở nên ích kỷ, ham mê lạc thú, cứng đầu và bốc đồng. Collie phân vân không biết anh ta sống ra sao và khi đi khỏi nhà anh ta làm gì cho hết thì giờ. Cô biết một vài việc anh ấy đã làm; hàng tuần anh say mê đi theo những người chủ trương một tôn giáo ấn Độ và ở Viễn Đông - anh gọi họ là các thầy - thường theo họ lên tịnh thất cô liêu trên núi để tham thiền cùng họ. Cô cho những người này là những kẻ huênh hoang, những người đã lấy tiền của anh và còn lấy những thứ anh để lại khi anh xuống núi. Anh lại la cà ở Hồng Kông và các nơi khác ở Viễn Đông hàng tháng trời. Nghĩ cũng thật kỳ, phương Đông đã mê hoặc anh; điều kỳ quái nhất là thái độ của anh đối với Rosie rất lạ lùng. Không thể tha thứ được. Trước thái độ này, Collie không tha thứ cho anh được.

- Tại sao chị lấy Guy? - Collie hỏi, và kinh ngạc khi nghe mình hỏi thế, cô vùng người ngồi thẳng lên, nhìn chăm chăm vào mặt Rosie.

Rosie nhìn lại vào mặt Collie, chớp chớp mắt ngạc nhiên khi nghe hỏi, và nàng không biết nói sao một lúc lâu. Cuối cùng nàng chậm rãi nói:

- Tôi yêu anh ấy... tôi mến mộ anh ấy... và tôi tưởng anh ấy sẽ mang lại hạnh phúc cho tôi. - Nàng ngập ngừng một chút rồi nói tiếp bằng một giọng nhỏ nhẹ: - Cô biết anh cô hấp dẫn như thế nào khi anh ấy muốn: duyên dáng hết cỡ, thân mật, vui vẻ, chiều chuộng. Tôi nghĩ anh ấy là người... đã làm tôi xiêu lòng, hay có lẽ phải nói cho đúng hơn là anh ấy "làm tôi mụ người" đi. - Có nhiều lý do khiến nàng lấy anh ta, Rosie biết rõ, nhưng nàng không muốn nói ra làm gì.

- Đúng, anh ấy như thế đấy - Collie đồng ý: - Và có lẽ phụ nữ cầm lòng không đậu trước mặt anh ấy ngay khi anh còn nhỏ, khi mới 16 hay 17 tuổi. Lạy Chúa, anh ấy đã chinh phục phụ nữ trước ngày gặp chị? Mà tôi nghĩ anh ấy không ích kỷ lắm, hay là kỳ lạ lắm, khi chị lấy anh ấy. - Collie nhìn vào mặt Rosie, cô hỏi: - Tại sao chị không ly dị anh ấy đi?

- Tôi không hiểu nữa. - Rosie cười, vẻ hơi lúng túng, rồi nàng hơi nhướng mày, hỏi: - Bộ cô muốn chia tay với tôi sao? Cô muốn tống khứ tôi ra khỏi nhà này à?

- Ồ, Rosie, không! Không bao giờ! - Collie la lên, hai mắt mở to hoảng hốt khi nghe nàng nói thế. Cô nhích người trên trường kỷ đến gần bên Rosie, ôm ghì lấy nàng. - Tại sao chị lại nói điều khủng khiếp đến thế? Nghĩ đến thôi cũng đã thấy khiếp rồi. Em yêu chị. Tất cả chúng tôi đều yêu chị. Và em hoàn toàn đứng về phía chị. Guy là đồ điên.

Collie nhích người ra, nhìn đăm đăm vào mặt người chị dâu, bao nhiêu tình cảm thương mến, chung thủy, trung thành hiện ra trên cặp mắt xanh nhạt, trên nét mặt dịu dàng, khuôn mặt nhỏ nhắn có duyên thầm.

- Chị à, khi chị đi khỏi Montfleurie, ở đây chẳng khác nào cái nhà xác, thật thế đấy. Vắng chị, bố rất buồn, và tất cả chúng tôi nữa. Cuộc sống ở đây coi như hết sinh khí. Chị Rosie à, chị là một thành phần rất quan trọng trong cuộc sống của chúng tôi, là một người đặc biệt trong gia đình, là người chị mà tôi không bao giờ có, là người con gái của bố. Chắc chị biết thế rồi.

- Vâng, tôi biết, tôi nghĩ thế. Tôi cũng nghĩ như cô vậy, Collie à, tôi thương yêu tất cả mọi người ở đây - các người là gia đình tôi, Montfleurie là nhà tôi. Đấy cuộc đời của tôi chắc không được như thế này nếu không có cô, và nếu tôi không được sống một thời gian ở đây thì chắc tôi không chịu được.

Rosie lắc đầu, nhìn Collie mỉm cười.

- Nhưng mà thôi, đừng nói đến Guy nữa. Anh ta muốn làm gì thì làm, cô biết rồi đấy, dù sao thì độ này anh ấy cũng ít ở nhà, cho nên ta ít khi gặp được anh ấy, phải không?

Collie gật đầu đồng ý, cô ngồi tựa người ra lưng ghế trở lại, nhìn lửa trong lò sưởi một hồi, lòng ước sao anh trai không về vào dịp đặc biệt này trong năm. Mới đây, vì một nguyên nhân vô lý kỳ quái, anh ta có vẻ trách cô và Rosie đã gây cho anh nhiều nỗi khó khăn. Bây giờ cô hy vọng và cầu nguyện sao cho anh ta đừng làm mất vui trong dịp Giáng sinh này, mong sao anh ta đừng yêu sách này nọ, đừng nóng nảy, xấu tính. Yvonne và Lisette rất chờ mong ngày lễ sắp đến.

Hình như hiểu được tâm trạng của Collie, Rosie nói:

- Chúng ta cố chuẩn bị lễ Giáng sinh chu đáo cho các cô gái.

- Em cũng nghĩ như thế! - Collie thốt lên. - Đương nhiên chúng ta phải chuẩn bị chu đáo.

Rosie muốn thay đổi câu chuyện hoàn toàn, nàng bắt sang chuyện khác:

- Hồi nãy khi tôi mới về, tôi chợt thấy Yvonne lớn bổng lên rất nhanh.

- Đúng, cô ấy lớn rất nhanh kể từ ngày chị ra đi vào cuối tháng tám. - Collie đáp rồi đưa mắt nhìn sang chiếc bàn nằm kế bên lò sưởi, đôi mắt màu xanh nhạt nhìn vào tấm ảnh lồng trong khung bạc, tấm ảnh chụp hình người chồng quá cố của cô, Claude Duvalier, và người em gái duy nhất của anh ấy, Yvonne, do anh nuôi nấng. - Cô ấy độ này trông giống hệt Claude, chị có thấy thế không?

- Đúng, đúng thế, cô nhận xét đúng đấy, Rosie đáp. Tính tình cô gái cũng giống hệt anh ấy: xởi lởi, vui vẻ. Và đầy nghị lực, rất giống anh ấy.

- Đúng. - Collie đáp rồi im lặng một lát mới nói tiếp. Chị thật tốt khi cứ gởi tiền cho cô ấy hàng tháng như thế, để trả công cho cô ấy đã làm việc cho chị. Không cần phải làm thế chị Rosie à, không cần phải thế, cô ấy sung sướng khi được làm cho chị để học nghề tạo mẫu của chị. Mà chị cũng không nên cứ gởi tiền mãi mãi cho em nữa. Chị thật tốt, nhưng em xoay xở được với những gì Claude để lại cho em, thật đấy.

- Tôi muốn làm thế, Collie à, tôi muốn cô sống thoải mái hơn nếu có thể được. Có Chúa chứng giám, coi sóc điều hành tòa lâu đài này tốn kém rất nhiều tiền bạc của bố cô, và tính ra mỗi ngày số lợi tức còn lại cho bố và cho cô chẳng có bao nhiêu. Cho nên cứ để tôi giúp được chừng nào hay chừng ấy. Lạy Chúa, nào tôi có cho cô hay Yvonne nhiều nhặn gì đâu. Chỉ chút đỉnh thôi.

- Chị thật quá tốt với chúng tôi, tốt như một thiên thần. - Collie thì thầm nói, vừa quay mắt nhìn đi chỗ khác vì bỗng nước mắt dâng đầy lên mi.