Thiên Thần Băng Giá! Em Là Của Tôi!

Chương 59: Bản nhạc buồn ~




~

Tối hôm đấy, nó đã tham gia cuộc thi tài năng của học viện cũng vẫn đánh đàn piano nhưng là bài hát khác, đó là bài “Spring time” của Yiruma. Bản nhạc vô cùng buồn, mang theo tâm trạng của nó lên sân khấu khiến cho người nghe cũng có thể cảm nhận được nỗi buồn ấy. Phần dự thi của Kiều Tố Nhi là nhảy hiện đại nhưng cũng chỉ đơn giản là mặc quần áo như không mặc rồi uốn éo vài động tác trên sân khấu…

Kết quả người thắng không phải là nó cũng không phải Kiều Tố Nhi mà là một nữ sinh khác với giọng hát cao vút đầy mê say, đầy cảm xúc nhưng…điểm số của nó lại cao hơn Tố Nhi nên đương nhiên nó là người thắng cuộc…Kiều Tố Nhi lại trở thành người hầu cho nó….

Hiện giờ nó đang ngồi một mình trong thư phòng suy nghĩ về những việc đã xảy ra…thật tồi tệ….thật khủng khiếp….

Bỗng:

– AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA…..

Một tiếng hét thất thanh vang lên từ căn phòng bên cạnh. Là….là phòng của Thiên Linh, nó vội chạy sang thì thấy một cảnh tượng đó là nhỏ…à nhầm…Lucia đang cầm một con dao chĩa thẳng vào Thiên Linh, cô bé khuôn mặt trắng bệch rồi ngất đi. Lucia đến gần rồi lấy thứ gì đó từ tay cô bé ra rồi đặt cô bé lên giường.

– Lucia, cô đang làm cái quái gì thế??? -nó tức giận hỏi.

– Cherry, chúng ta sang thư phòng nói chuyện đi! Có một chuyện tôi muốn cho cô biết bởi sớm muộn gì cô cũng sẽ phải biết thôi!!!

Nó không nói gì mà chỉ sang thư phòng cùng với Lucia, hai người ngồi đối diện nhau. Nó lên tiếng trước:

– Lucia rốt cuộc cô muốn gì từ Bạch Bạch?

Lucia đặt trước mặt nó một chiếc nhẫn bằng vàng có các đường chạm trổ nhưng không ra một hình gì hết. Lucia vẫn không nói gì, nó lại lên tiếng:

– Rốt cuộc là sao? Chỉ là vì chiếc nhẫn này thôi sao? Chỉ vì nó mà cô định giết chết Bạch Bạch? Cô có bị điên?

Lúc này Lucia lại đặt thêm một chiếc nhẫn vàng tương tự nhưng mà các đường chạm trổ khá là khác mới lên tiếng:

– Cherry, thực ra thì tôi vốn không phải là nhân cách thứ 2 của Thiên An mà tôi là một linh hồn khác đang “tạm trú” trong cơ thể của Thiên An…Cô yên tâm đi Thiên An không sao đâu chỉ là đang ngủ thôi, khi tôi hoàn thành xong công việc của mình thì tôi sẽ rời khỏi nơi này và trở về Thiên Đàng hoặc Địa Ngục….

– Cô đang nói cái quái gì vậy? -nó thật sự quá shock rồi.

Lucia lại tiếp tục giải thích:

– Cherry, có lẽ cô sẽ không tin vào điều thần tiên nhưng….

– Không, tôi tin vào chúng! -nó ngắt ngay lời Lucia.

~ Flash Back ~

– Tiểu thư An Nhiên, liệu cô có tin trên thế giới này còn có những điều thần tiên??? -Bác Dũng hỏi.

– Tôi không tin vào những điều thần tiên! Những điều thần tiên ấy sẽ không bao giờ xảy ra đâu bác Dũng. Tôi cũng đã từng tin tưởng rằng sẽ có một phép màu nào đó sẽ giúp mama trở về bên tôi nhưng thật buồn….điều đó không thể xảy ra……

Một giọng nước mắt rơi ra từ khóe mắt nó, phải đã từ lâu rồi những giọt nước mắt ấy bị kìm nén. bác Dũng lúc này đưa một tay ra trước mặt nó rồi nói:

– Tiểu thư An Nhiên, liệu cô có thể bỏ lens ra khỏi đôi mắt cô để cho đôi mắt thật sự của cô được hiện rõ?

– Tôi không bỏ thì làm sao chứ? -nó hơi giật mình.

Bác Dũng vẫn chìa tay để đấy rồi nói:

– Tiểu thư An Nhiên, tôi biết rằng đôi mắt của cô không được bình thường mà có rất nhiều kí tự bỉ ẩn ở trên! Chuyện đó tôi hiểu rất rõ, cô không chỉ đơn giản là thích đeo lens mà cô còn phải che đi đôi mắt thật sự của cô…

Nó không nói gì hết mà chỉ thở dài rồi đưa tay lên tháo đôi lens mà mình vô cùng yêu thích ra rồi đặt vào lòng bàn tay của bác Dũng. Nó nhắm nghiền mắt rồi nói:

– Nếu như bác đã nói là bác biết câu chuyện bí ẩn vào đôi mắt tôi thì hãy giải thích cho tôi nghe xem nào, rốt cuộc đôi mắt tôi làm sao lại như vậy?

Bác Dũng thở dài một cái rồi nói:

– Tiểu thư đôi mắt cô bắt đầu chuyển sang màu tím rồi có cái dấu ấn kia là từ sau khi Phu nhân mất phải không? Đó lời bởi vì mama cô vốn không phải con người, mama cô vốn chỉ là đọa thiên thần bị Thượng đế trừng phạt ném xuống trái đất nhưng….bà ấy còn có con với người trái đất nên…vụ tai nạn của nhiều năm trước cũng chính là sự trừng phạt của Thượng đế dành cho bà ấy…..

Nó ngồi thụp xuống đất, đôi mắt mở to ra…đôi mắt nó có màu tím và trong mắt nó là một vòng tròn pháp thuật trong đó có 8 hình vuông lồng ghép rất hoàn hảo còn ở chính trung tâm chính là hình một mặt trời…..trông thật kì dị….

– KHÔNG, ĐÂY RÕ RÀNG LÀ LỜI NÓI DỐI…KHÔNG THỂ CÓ CHUYỆN PHI LÍ NHƯ VẬY ĐƯỢC…THẬT VỚ VẨN….LÚC ĐÓ CẢ ĐẠI PHU NHÂN CỦA PHẠM GIA CŨNG MẤT TỪ VỤ TAI NẠN ĐÓ NÊN CHẮC CHẮN MẤY CÁI….ĐỌA THIÊN THẦN LÀ BỊA ĐẶT….NẾU LÀ THIÊN THÂN THÌ CHẮC CHẮN MAMA TÔI VẪN CÒN SỐNG…..

Bác Dũng từ tốn nói:

– Tiểu thư, chuyện này tôi không muốn nói nhiều nhưng tôi vốn là sứ thần được Thượng đế gửi xuống đây còn Phạm Phu nhân cũng chính là một đọa thiên thần….tiểu thư đúng như cô nói Phu nhân còn sống nhưng cô chưa có đủ chìa khóa để tìm ra bà ấy…..còn hơn nữa thì tôi không thể nói! Bây giờ cô hãy đeo lại lens rồi đi đi, đừng để những người khác biết chuyện này. Nhưng cô nên nhớ: điều thần tiên luôn tồn tại!!!

~ End Flash Back ~

– Cô tin có điều thần tiên sao Cherry? -Lucia kinh ngạc hỏi.

Nó gật đầu một cái, tốt nhất chuyện kia vẫn nên giữ bí mật. Lucia thở phào nhẹ nhõm rồi nói:

– Chiếc nhẫn này hãy giữ cho thật kĩ vì nó là một phần của chiếc chìa khóa thứ nhất mở đến một điều tuyệt diệu mà cô chắc chắn sẽ rất vui mừng khi biết đến nó đấy còn bây giờ tôi phải đi rồi…chuyện này bây giờ chỉ cần có chúng ta biết là được….

Sau đó Lucia bỏ đi…Lucia với nhỏ trong cùng một thân thể nhưng tính cách lại hoàn toàn trái ngược nhau….nó nhấc điện thoại liên lạc trong nhà gọi bác Dũng lên, trong lúc đó nhìn ra ngoài cửa sổ thấy ánh trăng đang bị che khuất bởi những đám mây màu đen liền nói:

– Cuộc đời tôi giống như một bản nhạc buồn vậy….đau khổ….đen tối…..đều có hết…..liệu kết thúc bản nhạc ấy…..có phải là hạnh phúc…..