Thiên Tài Tướng Sư

Chương 923: Tham lam




Lúc đầu Cát Vượng Tố Tây bị cuốn sinh tử kia hấp thụ tinh khí. Sauk hi đấm đá Diệp Thiên không nhận làm theo được chỉ thị của Cát Vượng Tố Tây bỗng nhiên nó dừng các động tác lại. Cơ thể không có linh hồn huyết sắc trong ánh mắt từ từ biến mất.

Toàn bộ máu của Cát Vượng Tố Tây đều bị hấp thu gần như là không còn gì. Trong nháy mắt cơ thể cao lớn của Đài Đà bỗng nhiên giãn nở ra.

Đúng vậy, chính là tan ra. Y giống như một con cá bị đánh lưới bốc lên mùi tanh tưởi, biến thành nước mủ chảy xuống. Một lát sau, đầu và ngực của Đài Đà hoàn toàn tan biến mất, một mùi tanh tưởi lan tràn khắp hội trường.

Nhân viên phải chuẩn bị dọn sạch đống ghê tởm bất ngờ xảy ra này.

Trong khoang bụng của Đài Đà bỗng giãn nở, hơn chục con côn trùng từ trong chui ra, có con giống như con nhện, có con lại giống như một con rết xấu xí, có con còn phát sáng. Những con côn trùng độc này vừa mới xuất hiện đã cắn mấy nhân viên phục vụ còn bò ra bốn phía.

Thời Trung Cổ ở Châu Âu, có phù thủy nuôi sâu độc để nghiên cứu nhưng đến nay loại phép thuật này sớm đã bị thất truyền. Những người ở đây chưa từng gặp phải những con côn trùng độc ác như vậy, họ lập tức hét lên cực kì hỗn loạn.

- Các vị bình tĩnh, các vị xin hãy bình tĩnh!

Tuy không biết sao người kia lại cất giấu được những con côn trùng độc trong bụng như vậy nhưng ban tổ chức chương trình đã chuẩn bị đầy đủ. Lúc bọn họ mới xôn xao, một đội bảo an được huấn luyện nghiêm chỉnh đã chạy vào.

Sau một trân chó sủa, gà bay nhưng con côn trùng độc đã bị tiêu diệt bớt. Lúc đầu mấy nhân viên phục vụ và cả đồ vật bị chúng cắn đều biến thành màu đen. Ngực họ không còn phập phồng, không còn một dấu hiệu nào của sự sống nữa rồi.

- Tượng đế ơi, sao lại có chuyện như vậy?

- Người Châu Á kia nhất định là phù thủy tà ác rồi!

- Sao trong bụng người kia lạ nhiều sâu độc như vậy? Qúa là thần kì đi!

Mọi người bàn luận sôi nổi. Nhừng người tham dự đại hội hôm nay ít nhiều họ cũng từng vượt qua những năng lực của người thường. Nhưng thủ đoạn của Cát Vượng Tố Tây thì mọi người chưa hề nghe thấy.

Nhưng kinh ngạc trong thời gian ngắn ngủi, mọi người khong tự chủ được liền nhìn về phía Diệp Thiên. Rất nhiều người đều có ánh mắt tham lam.

Dễ nhận thấy là bọn họ đã ý thức được trên người Cát Vượng Tố Tây có phát sinh sự biến hóa là tám, chín phần có liên quan đến quyển sách trong tay Diệp Thiên. Có thể im lặng, không một tiếng động mà đoạt đi mạng sống của người khác loại bảo bối này đúng là khiến người ta quen mắt.

Thậm chí rất nhiều người đều cho rằng, sở dĩ Diệp Thiên có thể ngăn cản được lực công kích của Đài Đà cũng hoàn toàn phụ thuộc vào công lao của quyển sách kia.

- Chủ nhân, quyển sách kia trong tay Diệp Thiên rốt cục là bảo bối gì vậy?

Người bên cạnh Dracula đã trở thành một thành viên của Rudolph vẻ mặt cũng trở lên tham lam.

- Không biết, tương truyền là tử thần liêm đao có thể hấp thu được linh hồn của người khác. Quyển sách này ngày càng lợi hại, không chỉ có thể hấp thu được linh hồn mà còn ăn cả máu, thịt của người khác. Rudolph, ngươi hãy đi nhận lỗi với Diệp Thiên hóa giải nỗi hận thù của hắn và ngươi đi!

Tuy là sắc mặt của Dracula không đổi nhưng từ sâu trong ánh mắt cũng lộ rõ vẻ sợ hãi. Vừa rồi khi nhìn về màu đen sáng bóng kia ngay cả linh hồn của y cũng phải run rẩy. Đó là một loại áp lực của sinh mệnh.

- Chủ nhân, Diệp Thiên kia chẳng qua cũng chỉ là người phàm, chúng ta có cần…

Sau khi nghe chủ nhân nói, Rudoph lộ ra vẻ bất mãn. Bây giờ y là người mạnh nhất trong huyết tộc sao lại có thể chịu cúi đầu trước người thường được?

Biết rằng, sau khi trở thành người trong huyết tộc, mỗi ngày Rudolph đều cảm thấy năng lượng của mình tăng lên. Y vốn là người cả gan, bây giờ khả năng lại được tăng lên ngoài bên cạnh Dracula ra thì Rudolph thèm để mắt đến kẻ nào.

Cho dù là năm đó tận mắt chứng kiến Diệp Thiên đánh thắng Anthony Marcus nhưng Rudolph tin rằng với thực lực của mình hiện tại cũng có thể xé xác Anthony thành những miếng nhỏ. Cho nên sau khi nhìn thấy bộ sinh tử, y đã bắt đầu có suy nghĩ khác.

- Làm càn, ngươi muốn làm gì?

Mắt Dracula trừng lên nói:

- Rudolph thân mến, chẳng lẽ ngươi muốn mạnh mà ngay cả lời của ta ngươi cũng không chịu nghe sao?

- Không dám, chủ nhân, xin ngài tha thứ cho sự mạo muội nhỏ này!

Thấy Dracula có vẻ không hài lòng, Rudolph như bị một chậu nước lạnh dội xuống đầu. Y sợ đến mức vội quỳ ngay xuống đất dùng đầu của mình dập xuống chân Dracula, toàn thân run rẩy.

- Đứng lên đi, chỉ có người biết sợ hãi mới có thể sống lâu được.

Dracula bực tức nhìn Rudolph, nếu không thấy y có khả năng thiên phú thì dù có thế nào Dracula cũng sẽ không cho cái ôm, hôn ngu xuẩn này. Đây chính là đã lãng phí một giọt máu quý báu của y.

- Lợi hại, quyển sách kia có thể so sanh với Thánh Kinh trong tay Giáo Hoàng?

Lúc Dracula và Rudolph thối thoại về cái chết của địch, mấy người kị sĩ bàn tròn cũng thấp giọng nghị luận.

Người cầm đầu đám kị sĩ bàn trong là Lạp Phu, gã lắc đầu, vẻ mặt có vẻ nghiêm trọng nói:

- Ta cảm thấy Thánh Kinh trong tay Giáo Hoàng đại nhân còn lợi hại hơn. Các ngươi hãy nhớ kĩ, năm đó Giáo Hoàng sử dụng Thánh Kinh một lần mà tinh lọc được hết tất cả những sinh vật hắc ám, sinh mệnh cạn của ông ta cạn kiệt nhưng người trẻ tuổi kia vẫn bình yên vô sự.

- Kỵ sĩ trưởng Musharraf Witt, chúng tôi phải làm thế nào đây?

Một vị kị sĩ bàn tròn hỏi, ánh mắt lộ ra vẻ nóng vội. Sống đến tầm tuổi như bọn họ, những vinh hoa thế tục bọn họ sớm đã không để tâm. Duy chỉ có một bảo bối mà họ không được nắm trong tay làm khơi dậy dục vọng trong con người bọn họ.

- Theo quy định, người thắng có thể được hưởng tất cả các chiến lợi phẩm, không nên vội vàng, nhìn kĩ rồi hãy nói, nếu đó là đồ vật hắc ám còn lưu lại trong xã hội, đương nhiên chúng ta phải tinh chế nó rồi. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

Trên mặt Musharraf Witt lộ ra vẻ khó chịu cho dù là kiếm chác đồ vật của người khác thì cũng muốn mình đại nghĩa. Dracula nói bọn họ là một đám ngụy quân tử đúng là không có oan uổng gì.

- Không biết đồ kia sống hay chết, dạy rất giỏi?

Trở lại chỗ ngồi, Diệp Thiên nhắm mắt lại dưỡng thần nhưng bất cứ động tĩnh nào trong võ đài cũng không thể thoát khỏi thần thức của hắn được. Sức mạnh của mấy kị sĩ bàn trong kia cũng không kém gì, lúc nhìn Diệp Thiên ánh mắt đã hàm chưa những ánh mắt đầy địch ý.

- Xem ra thắng lợi dựa vào bộ sinh tử cũng khồn đủ để làm cho bọn họ sợ hãi.

Mấy người đối thoại làm nổi lên một cỗ sát khí trên đầu Diệp Thiên. Diệp Thiên thích ít người một chút. Tuy Dracula bên kia có ánh mắt tham lam nhưng ánh mắt kia cũng không có ẩn chứa sát ý.

- Sư phụ, bọn họ đang nói cái gì vậy?

Những người ngồi xung quanh cũng không có hạ thấp giọng của mình. Nghe những tiếng bàn tán kia, Chu Khiếu Thiên có chút không hiểu ra sao cả. Vì cũng không có người phiên dịch ở đó.

- Bọn họ muốn xử lý chúng ta, sau đó cướp đi bộ sinh tử, Khiếu Thiên con nói xem nên làm gì bây giờ?

Tuy là trên mặt Diệp Thiên có vẻ tươi cười nhưng trong mắt cũng đã lạnh như băng vậy. Từ khi hắn lên sáu tuổi đi học đã bắt đầu học lũ bạn cướp bóc. Chỉ có Diệp Thiên đi lấy của người khác chưa chưa có ai lấy của hắn được thứ gì.

- Giết, xử lý hết tất cả bọn họ đi!

Sau khi nghe Diệp Thiên nói, Chu Khiếu Thiên liền đứng lên, ở Trung Quốc tuy là nghèo những cũng không vì tiền mà động đầu óc nhưng cũng là keo kiệt. Muốn đoạt được đồ vật kia trong tay hắn thì Chu Khiếu Thiên tuyệt đối cũng sẽ không liều mạng với đối phương.

- Nói không sai, chỉ có máu tươi mới có thể làm cho họ tỉnh lại được.

Diệp Thiên tươi cười, bỗng nhiên hắn lại cau mày nói:

- Phải có người khiêu chiến với chúng ta? Con không thiếu đâu? Khiếu Thiên, lát nữa con cứ việc giết, sư phụ sẽ giúp con diệt trừ một số mệnh!

Mặc dù đang nói chuyện cũng với Chu Khiếu Thiên nhưng những người xung quanh đang bàn tán một câu cũng không có nói đến Diệp Thiên. Hắn phát hiện có mấy người nhỏ bé vùng Nam Mỹ đang khiêu chiến định cướp đi bộ sinh tử.

- Sư phụ ngài cứ yên tâm đi!

Chu Khiếu Thiên gật đầu đầu sát khí, sớm đã nghe sư phụ vô địch, bây giờ nói như mình cũng có cơ hội. Chu Khiếu Thiên sôi máu, chỉ muốn nhảy xuống võ đài khiêu chiến với các cao thủ hàng đầu Thế giới.

Nhưng lúc Chu Khiếu Thiên đang soàn soạt, một âm thanh lạ bỗng vang lên:

- Các vị, vì đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tôi tuyên bố đại hội tạm dừng một tiếng đồng hồ. Mọi người có thể cùng nhau thưởng thức những món ngon mà chúng tôi cung cấp, cũng có thể ra ngoài hoa viên tản bộ.

Những con côn trùng vừa mới xuất hiện đã là cho Frank tiên sinh phải sợ hãi. Không biết từ khi nào, y đã bố trí một người bạn khác của mình lên võ đài dù có bị đánh chết y cũng không dám đững giữa sân khấu.

- CBực mình thật, Khiếu Thiên, lão cố, đi, đi ra ngoài đi dạo!

Diệp Thiên đứng lên, vô số những ánh mắt trong võ đài nhìn theo ba người họ đi ra khỏi hội trường. Có mấy người liền đi theo sau ra ngoài, tưởng là bọn họ sẽ động thủ ở bên ngoài nhưng sợ là bọn Diệp Thiên chạy ra ngoài cho nên cần phải phái bớt bảo vệ đi.