- Giết hắn một lần, vậy không phải là đã giết chết một người rồi sao?
- Không đúng, người này sống không tốt, không giống là người chết.
- Những điều này cũng khó nói, quỷ hút máu cũng không có tim đập, ông có thể nói bọn họ là con người được sao?
Diệp Thiên nói một hồi mà làm cho những người trong võ đài cảm thấy khó hiểu. Vẻ mặt của vị quốc sư Thái Lan ở đây tuy là dại ra nhưng chính mình đã đi vào trong mãi đến những lời nói sau này của Diệp Thiên mọi người mới cảm thấy không đúng. Cái người gọi là Đài Đà kia đúng là không còn một dấu hiệu của người sống nữa.
- Ngươi... Kiêu ngạo!
Đồng tử của Cát Vượng Tố Tây co rút lại rốt cục cũng không thể kìm nổi liền đứng lên. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - truyenfull.vn
Lời này của Diệp Thiên đã chạm vào nội tâm sâu nhất của Cát Vượng Tố Tây. Đài Đà đi theo y đã hơn 30 năm luôn rất tận tâm, tận lực. Mặc dù hai người là thầy trò nhưng tình như phụ tử. Y biết rõ tàng long ngọa hổ ở Trung Quốc nên cũng không dám bước về nước để tìm Diệp Thiên.
Không báo thù rửa hận được cho đệ tử, ngược lại còn khiến cho xác chết của Đài Đà thành vất vưởng. Trong lòng y vô cùng áy náy, bây giờ Diệp Thiên với chuyện của Đài Đà mà nói rốt cục hắn cũng không thể chịu đựng được.
- Cát Vượng Tố Tây đại sư, có dám đánh một trận không?
Diệp Thiên nhìn Y chằm chằm. Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây một chút cũng không che dấu sát ý của mình. Ma Y và vị quốc sư này đã dây dưa qua nhiều thế kỉ. Diệp Thiên không muốn để cho ân oán này lưu truyền đến cho hậu nhân giải quyết.
- Người thanh niên, cậu cũng đừng quá đáng!
Lúc bị Diệp Thiên ép hỏi nhiều như vậy, Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây vẫn suy trì sự bình tĩnh. Ngay cả khi ở Thái Lan, quốc vương cũng phải gọi y một tiếng Tăng Vương. Nhưng nếu chuyện ở đây mà truyền ra ngoài thi địa vị của Y ở Thái Lan cũng sẽ xuống dốc không phanh, e là Quốc Vương cũng sẽ bất mãn với y.
Quan trọng hơn là Cát Vượng Tố Tây đã cảm nhận thấy sát ý của Diệp Thiên. Y biết dù có qua hôm nay thì y và Diệp Thiên cũng không chết thì không thể ngừng được võ đài. Y cũng là người quyết đoán lập tức vứt bỏ sự sự hãi trong lòng từ từ rời khỏi chỗ ngồi.
Lúc Cát Vượng Tố Tây dời khỏi chỗ ngồi, Đài Đà ở bên cạnh y cũng đứng lên theo nhắm mắt đi theo sau y. Nhưng khiến cho mọi người giật mình chính là Đài Đào cao gần 2m lúc đi như bay không có bất kì một tiếng động nào.
- Thật xin lỗi... đây, luật là một đấu một, không thể lấy đa số thắng được!
Lúc Cát Vượng Tố Tây đi xuống khán đài, Frank liền ngăn cản y, nhìn thân hình cao lớn của Đài Đà, Frank nói chuyện cũng trở lên lắp bắp.
- Siêu năng lực của ta chính là khống chế con rối.
Căn bản là trong mắt của Y đã không có Frank, Y nói với Diệp Thiên rằng:
- Ngươi muốn luận bàn với ta, vậy nhất định phải đối mặt với 2 người, ngươi có đồng ý không?
- Lấy cơ thể để luyện chế con rối, đây còn là đệ tử của mình. Chà, chà! Cát Vượng Tố Tây tim ngươi đúng là như sắt vậy!
Diệp Thiên thở dài lắc đầu nói:
- Thuật thoát thai ở Trung Quốc là cổ thuật ở vùng biên giới, là thuật pháp được truyền lại từ thời thượng cổ. Thần kì khó lưỡng, biến hóa đa đoan, chẳng qua là bọn ngươi mới chỉ học được cái da lông còn không biết trời cao, đấy dày là gì. Các ngươi có hai người, Diệp mỗ đây cũng chấp?
Tu vi của Diệp Thiên đã đến loại này, hắn đã sớm được rèn luyện như tường đồng vách sắt. Cho dù là hắn có ăn tươi nuốt sống một con cổ trùng thì dạ dày cũng sẽ tiêu hóa thành nước. Thuật hàng đầu này đối với hắn mà nói không có lực uy hiếp gì cả.
Tuy lúc này trong tay không có Thanh Long Yển Nguyệt Đao nhưng Diệp Thiên đã có bổn mạng hồn kiếm, chất lượng còn gấp trăm lần thanh đạo kia. Chỉ cần tâm niệm của Diệp Thiên vừa động thì e rằng chỉ trong nháy mắt Đài Đà kia sẽ bị xé tan tành thành những mảnh nhỏ.
- Vị tiên sinh này, anh đã đồng ý, vậy thì hãy kí tên lên phần trên đi!
Lúc Cát Vượng Tố Tây và Diệp Thiên nghênh chiến, Frank cảm thấy cả người không được tự nhiên, y đặt bản thỏa thuận lên bàn sau đó liền né đi rất xa.
- Chính ngươi muốn chết đấy nhé đừng có oán trách ta!
Trên mặt của Cát Vượng Tố Tây cũng tỏ ra vô cùng tàn khốc, y không thèm để ý đến bút ở trên bàn mà bức máu tươi ở đầu ngón tay lấy máu kí tên mình.
- Ồ, đúng là hào phóng nha, người này máu cũng có thể tùy tiện bỏ đi được.
Sau hành động của Cát Vượng Tố Tây, Diệp Thiên chậc chậc lấy làm kì lạ. Hắn cũng đi đến bàn, theo quy tắc hắn kí tên mình. Sau khi dời khỏi bàn được hơn 10m trong lòng hắn muốn trắng đen rõ ràng cho nê dù bận vẫn dung ung lật lên xem lại.
- Người này đúng là có tật xấu? Chạy đến đây đọc sách?
- Đúng vậy, nhìn bộ dạng của hắn, tay không tấc sắt sao mà đấu được với người cao to kia?
- Câm miệng hết lại, họa từ miệng mà ra, người thanh niên kia không đơn giản đâu!
Sau khi Diệp Thiên xuất ra bộ dạng sinh từ, bốn phía đều có tiếng cười nhạo. Đa số đều cảm thấy hành động của Diệp Thiên là không thể ly giải được. Chưa chi đã vật lộn sinh tử chẳng lẽ còn muốn hấp thụ năng lượng từ sách sao?
Nhưng những người có nhãn lực cao minh đương nhiên là hiểu hành động của hắn. Ánh mắt của ba vị lão tăng đến từ Ấn Độ biến sắc, tràn đầy sự nghiêm trọng, trong đó có ẩn chứa sự sợ hãi.
Còn như Dracula và mấy vị kị sĩ bàn tròn kia thì chăm chú nhìn vào tay Diệp Thiên. Bọn họ đều cảm nhận được, sau khi quyển sách này được mở ra đều khiến cho người ta cảm thấy một uy lực sợ hãi.
- Lạ thật, mình còn chưa được dạy về thực khí, sao lại uy thế lại tự động tràn đến như vậy?
Trong lòng Diệp Thiên cũng không thể giải thích được, đối với quyển sách này hắn cũng không biết nhiều, ngoài việc dùng thử sử Sinh để chữa trị vết thương cho đồ đệ ra, Diệp Thiên vẫn chưa dám dộng đến chữ Tử. Hậu quả đến đâu hắn cũng không thể đoán trước được.
- Đây là vật gì vậy?
Cách Diệp Thiên gần nhất là Cát Vượng Tố Tây, y cũng cảm thấy tức khí của sinh tử. Sắc mặt của y không khỏi biến đổi, y có thể cảm nhận được năng lượng sinh tử kia có sức hủy diệt thiên địa lập tức y cũng không chần chừ gì nữa.
Bên phải có mãnh trưởng, bên trái có Đài Đà sau khi niệm vài câu thần chú khó hiểu, Cát Vượng Tố Tây quát lớn:
- Đài Đà, đây là hung thủ của ngươi, hôm nay sư phụ muốn báo thù rửa hận cho ngươi, mau giết chết hắn đi!
- Ngao ... ngao, ngao!
Bị Cát Vượng Tố Tây vỗ như vậy, trong miệng Đài Đà phát ra tiếng gầm rú không giống với con người. Chân phải dùng sức run rẩy đứng lên, cơ thể cao lớn của gã đánh móc sau gáy Diệp Thiên.
Cát Vượng Tố Tây đã chế ra con rối, mà đặc điểm lớn nhất của nó chính là lì lợm. Trừ khi tứ chi và đầu của nó bị cắt bỏ nếu không chỉ có là giết. Trước mắt, trong tay Diệp Thiên ngay cả binh khí cũng không có. Cát Vượng Tố Tây mừng thầm nắm chắc tám, chín phần thắng trong tay.
Mọi việc có lợi ắt có tệ, khuyết điểm duy nhất của con rối này chính là không linh hoạt. Lực công kích ngoài đi thẳng, về thẳng cũng không có gì thay đổi.
Điều duy nhất Cát Vượng Tố Tây lo lắng chính là Diệp Thiên né tránh lực công kích của Đài Đà, cho nên y vẫn đứng sau Đài Đà để nó làm ô dù cho mình.
Nhưng lo lắng của y quả là dư thừa, vì y phát hiện Diệp Thiên không hề né tránh, hắn vẫn dung ung đứng đọc quyển sách trong tay, trước mắt là Đài Đà sẽ đấm 2 quả lên người hắn.
Điều này làm cho trên mặt của Cát Vượng Tố Tây ửng hồng, đối với lực công kích của con rối không ai rõ như y. Ở Thái Lan y đã luyện thành công một con rối đánh gục một cái đầu tượng thanh niên. Loại công năng này căn bản không được thừa nhận là khả năng của con người.
- Thịch, thịch!
Âm thanh vang lên rất to, như là xe tải đâm vào vách tường vậy, mành nhĩ của những người trong võ đài rung lên, tiếng động lớn như vậy có lẽ người thanh niên kia đã bị đánh thành đống thịt rồi.
Lúc bọn họ nhìn vào trong võ đài, một đám miệng không tự chủ được mở to, ánh mắt lộ rõ vẻ sợ hãi. Diệp Thiên vẫn đứng như cũ, thậm chí chân cũng chưa hề di chuyển một bước nhưng ánh mắt thì không nhìn vào sách nữa mà nhìn vào Đài Đà.
- Sao lại có thể như vậy được?
- Thật là phi thường!
- Xảy ra chuyện gì vậy? Bị đánh trúng đầu mà hắn vẫn bình yên vô sự?
Sau khi trong võ đài yên lặng một chút, động nhiên phát ra âm thanh rung trời cho dù là lão quái vật sống ngàn năm cũng không có cách nào lý giải chuyện này. Vì bọn họ cũng không dám dỡ đòn uy mãnh này.
- Có những mộ đạo, lực công kích của một quyền này có thể đạt tới điên phong nhưng vẫn không đủ, không tới tiên thiên hậu kì, đừng tưởng là đánh mà phá tan được cương khí hậu kỳ của ta.
Không ai có thể phát hiện, lúc này bên ngoài cơ thể Diệp Thiên đang lưu chuyển một tầng thực khí hình thành một cái vòng bảo hộ. Sau khi Đài Đà đánh một trưởng thực khí xung quanh Diệp Thiên sẽ gợn sóng cũng hóa giải lực quyền kia.
- Không, đây là không thể nào!
Tình hình trước mắt phải há mồm trợn mắt. Cát Vượng Tố Tây bỗng nhiên gào lên, vươn tay bỏ một lọ hồ lô trên lưng xuống bỏ chừng một ngàn con rết trực tiếp nhét vào miệng.
Sau khi nhấm nháp những con rết thậm chí y không thèm lau dịch lỏng trên miệng đi mà bắt đầu niệm chú. Âm thanh kì bí vang lên rồi đột nhiên Đài Đà mạnh hơn rất nhiều.
Cái này còn chưa là gì, Cát Vượng Tố Tây còn đặt nhón tay cái vào trong miệng sau khí cắn đứt đã đưa thẳng giọt máu tươi kia vào ấn đường của Đài Đà.